Săn Lùng Kẻ Xuyên Sách

Thế giới 1 - Chương 18

Hai mắt Bồ Hạ ngậm nước, tầm nhìn mơ hồ, mới bị đùa bỡn một lát đã không có sức chống cự, người mềm như bông dựa vào trong tay Mục Bắc, một chân bị nam sinh gập lại nâng lên, sữa tắm cẩn thận thoa từ mũi chân, lòng bàn chân, mắt cá chân đến cẳng chân rồi tiếp tục đi xuống.

Tư thế mở rộng hai chân hoàn toàn mặc cho người ta đùa nghịch càng làm món đồ giữa háng Mục Bắc thêm căng trướng phình to như muốn phá kén chui ra.

Mà Bồ Hạ hiển nhiên không ý thức được mình bị nhìn sạch bách, dươиɠ ѵậŧ nửa cứng cùng màu hồng nhạt với hai điểm thù du trước ngực, ngoài dự đoán của mọi người, hạ thể cậu không có lông tóc che đậy, lộ ra khu tam giác bóng loáng, xuống chút nữa là tiểu huyệt lấp ló sau hai viên tinh hoàn, ngẫu nhiên thay đổi góc độ sẽ nhìn ra lỗ nhỏ co rúm có vẻ rất khẩn trương.

Thị giác bị tập kích bất ngờ, Mục Bắc hít sâu một hơi, xách Bồ Hạ lên cao lật người ấn cậu nằm trên đùi mình.

Bồ Hạ bị động tác này kinh động, đầu óc mơ màng thoáng tỉnh táo lại.

Do hạn chế đến từ tư thế, cậu không nhìn thấy vẻ mặt của Mục Bắc, cũng không biết đôi tay thủ sẵn bên hông rõ ràng không dùng sức, mu bàn tay lại nổi đầy gân xanh giống như đang kìm nén điều gì đó.

“Mục, Mục Bắc?”

Mục Bắc trầm giọng đáp một tiếng: “Ừ, sau lưng chưa kỳ cọ.”

Cảm nhận bàn tay to đặt lên lưng mình vuốt ve, Bồ Hạ đành phải thành thật cúi đầu tiếp tục thừa nhận cảm giác quái dị này.

“Hạ eo xuống chút.”

Mục Bắc ấn hai bên sườn Bồ Hạ, cậu lập tức nghe lời hạ eo. Vì đưa lưng về phía Mục Bắc trong tư thế cưỡi trên người cậu ta nên cậu không biết, động tác đơn giản này khiến cậu như chủ động vểnh mông nhỏ, kẽ mông cọ xát ngay dưới mí mắt Mục Bắc, cách cự vật giữa háng cậu ta cực gần.

Bồ Hạ thật sự rất gầy, toàn thân cho dù là cặp mông có thịt nhất vẫn cứ gầy. Mục Bắc chỉ cần mở lòng bàn tay là có thể nắm trọn một bên mông, mông thịt bị năm ngón tay ấn xuống tràn qua khe hở ngón tay, lúc rời tay lại lắc lư như miếng thạch hoa quả rồi quay trở về căng mọng như thường, chỉ khác là trên làn da trắng nõn để lại dấu bàn tay hoàn chỉnh, nếu không dùng sức, vài giây sau sẽ khôi phục như thường.

Bồ Hạ cảm thấy thời gian Mục Bắc xoa mông mình quá lâu, trên hai cánh mông chi chít vết đỏ, chờ tới khi mông nhỏ phủ kín dấu tích thuộc về mình, Mục Bắc mới hài lòng, tách kẽ mông, để lộ cái miệng nhỏ bí ẩn bên dưới.

Bởi vì tiểu huyệt thấm nước ướt nhẹp nên mỗi nếp uốn đều trở nên non nớt mềm mại không thôi, vừa bị ngón tay Mục Bắc đυ.ng một cái lập tức kinh hoảng rụt lại, suýt nữa kẹp đầu ngón tay cậu ta bên trong.

Mục Bắc thầm mắng một tiếng.

Mẹ nó, da^ʍ muốn chết.

Đến lúc này Bồ Hạ cũng đã nhận ra điều không thích hợp, thời điểm cậu lắc mông muốn bò dậy, hai cánh mông lắc lư tạo thành một làn sóng dập dềnh hoa mắt.

“Mục, Mục Bắc!? Chỗ chỗ, chỗ đó không cần rửa……”

Mục Bắc không để ý đến cậu, một tay đè cậu trên đùi, dùng ngón giữa tay còn lại chọt chọt lỗ huyệt, cái miệng nhỏ ướŧ áŧ bị chọc mở ra một khe thịt nuốt được một đoạn ngón tay.

“Hửm…… Bên trong không rửa sạch chẳng lẽ cậu muốn ở bẩn sao?”

Bồ Hạ hoảng sợ trốn tránh, song chút sức lực này của cậu đứng trước mặt Mục Bắc hoàn toàn không đáng nhắc tới, sau lần thứ hai bị ấn trở về, ngón tay thuận thế cắm vào sâu hơn một chút, từng chút thâm nhập, cho tới khi ngón tay hoàn toàn đi vào, không thể không dừng lại.

Bồ Hạ thở dốc, tay Mục Bắc to hơn tay cậu, nhưng vì đang trong giai đoạn chuyển tiếp từ thiếu niên lên thanh niên nên chiều dài cùng độ thô ngón tay tạm thời không đến mức làm cậu đau đớn, chẳng qua trong cơ thể xuất hiện thêm dị vật, lại còn là chỗ nhạy cảm vẫn khiến cậu khó chịu, huyệt đạo co bóp theo bản năng, muốn đẩy nó ra.

Mục Bắc thoáng động đậy ngón giữa, da^ʍ động lập tức kẹp chặt không bỏ, bên trong là tầng tầng lớp lớp thịt non ấm áp ẩm ướt bao vây, cậu ta chỉ cần tưởng tượng lát nữa dươиɠ ѵậŧ của mình thọc vào sẽ sướиɠ cỡ nào, xương sống thắt lưng tức thì tê rần.

..........