Bồ Hạ ngoan ngoãn co người ngồi trên ghế, vội vàng dụi mắt để giảm bớt khó chịu, hoàn toàn không phát hiện chỉ cần mình quay đầu, mặt sẽ đối diện với túp lều dựng cao giữa háng Mục Bắc.
Mục Bắc thì rất biết ý liếc hạ thân mình một cái, từ lúc cởϊ áσ trên cho Bồ Hạ cậu ta đã biết thân thể mình thành thật sinh ra phản ứng.
Thậm chí chính cậu ta cũng ý thức được, khoảnh khắc ấy cậu ta không hề có ý kháng cự. Ngày đầu tiên nhìn thấy Bồ Hạ, lúc muốn hôn cậu, cậu ta còn không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu cảnh cáo mình đã thích một người khác, mà khi du͙© vọиɠ của đàn ông dễ dàng bị một người cùng giới đốt lửa, Mục Bắc biết, bóng hình chiếm cứ cuộc đời mình mười mấy năm đang dần bị một bóng hình khác thay thế.
Nam sinh cúi đầu chăm chú nhìn cái đầu tròn vo với mái tóc dày nặng giữa háng, vươn tay vuốt đuôi tóc đen mềm của Bồ Hạ.
Mục Bắc đổ ra lòng bàn tay một lượng dầu gội vừa phải, nếu là bình thường gội đầu hắn đương nhiên trực tiếp đổ lên tóc, song cũng không biết nghĩ thế nào cuối cùng Mục Bắc nhớ tới từng nhìn qua trên mạng cách gội đầu chuyên gia khuyên dùng là tốt nhất đổ dầu ra tay, xoa cho có bọt mới bôi lên tóc.
Vì thế công cuộc tắm rửa trước nay chỉ mất năm phút đã hạ màn, công cuộc gội đầu nhiều nhất là mười phút kết thúc, lần đầu tiên Mục Bắc tốn hai phút đồng hồ chỉ để thoa dầu gội đầu trong tay ra bọt.
Dù rằng cẩn thận là vậy, nam sinh chưa bao giờ hầu hạ người ta vẫn cứ gây ra tai nạn thảm khốc.
Bồ Hạ chỉ cảm thấy da đầu bị kéo đau nhức, có điều cậu không kịp đếm xem mình bị kéo đứt bao nhiêu sợi tóc, bởi vì cậu còn bận lau bọt xà phòng không ngừng chảy từ trên trán rơi vào trong mắt, thậm chí đã sinh lòng hoài nghi Mục Bắc đang cố ý trả thù cậu, tốc độ bọt chảy sắp nhanh hơn tốc độ cậu ta vò tóc rồi.
Nhưng mà Bồ Hạ không nói.
Chẳng riêng gì Mục Bắc lần đầu gội đầu cho người ta, Bồ Hạ cũng là lần đầu cảm giác được ý tốt đến từ một người khác trên thế giới ngoài cha mẹ đã mất từ sớm.
Trong phòng tắm nhỏ hẹp, không gian phong bế dần che phủ sương khói, cảm giác ấm áp dễ chịu làm cậu muốn trầm luân.
Mọi thống khổ cùng ấm ức phải chịu đựng bấy lâu nay cứ như đê vỡ ào ào đánh tới.
Nước mắt từng giọt lăn dài, tiếng khóc đè nén xen lẫn trong tiếng sụt sịt, bấy giờ Mục Bắc mới chú ý tới người trước mắt có điều khác thường.
Hiếm khi giáo bá lộ ra vẻ hoảng loạn thất thố, hai tay dính đầy bọt lại không rảnh lau, cứ thế xoay gương mặt nhỏ nhắn thảm thương lại.
“Sao vậy, bọt chảy vào mắt à?”
Không nói còn đỡ, vừa nói Bồ Hạ tức thì òa khóc.
Kể từ lúc vừa xoa tóc, bọt vẫn luôn chảy vào trong mắt được không?
Nhưng mà, sự quan tâm trì độn cùng ánh mắt khẩn trương thấy rõ của Mục Bắc đều cho thấy nam sinh rất để ý đến mình, Bồ Hạ bị chèn ép, bị bắt nạt cũng chưa từng rơi nước mắt, hiện tại giống như đứa bé chịu tủi thân cuối cùng cũng tìm được nơi vỗ về, nước mắt từng dòng chảy xuôi trên hai má đỏ bừng.
Nhìn thấy cậu khóc, Mục Bắc thót tim, trong lòng có chỗ nào đó nhoi nhói tê dại, phải đến lúc này cậu ta mới phát hiện đối phương đang phát tiết mọi cảm xúc áp lực bấy lâu, cậu ta đau lòng đồng thời cũng sinh ra tự trách nặng nề.
Nếu không phải cậu ta không chú ý sẽ không để mặc Tiểu Nói Lắp bị người ta bắt nạt ở bên ngoài.
Nam sinh luồn tay vào nách Bồ Hạ nhấc người lên cao để hai chân cậu mở rộng, ngồi lên đùi mình, bàn tay to luống cuống lau nước mắt cho cậu.
“Được rồi, được rồi mà, đừng khóc, ngày mai tôi sẽ tẩn cho bọn Ngô Khải một trận, xả giận cho cậu được không?”
Nhưng mà Bồ Hạ vẫn nấc nghẹn, khóc đến cả người co giật không dừng lại được, bộ ngực nho nhỏ phập phồng dữ dội.
Mục Bắc thật sự không còn cách nào, đôi mắt xinh đẹp ngập nước đỏ bừng, bọng mắt sưng to, trước khi kịp hoàn hồn, cậu ta đã cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mắt Bồ Hạ.
Bồ Hạ chưa cập cảm nhận xúc cảm mềm nhẹ trên mắt mang theo ý gì, Mục Bắc lại hôn liên tiếp thêm vài ngụm.
Bấy giờ cậu mới cả kinh nín khóc, hai mắt mở to mang theo mê mang.
...........