“……”
Bồ Hạ không nói gì, nhưng bàn tay nắm chặt thắt lưng quần đã tiết lộ cảm xúc của chủ nhân nó, cậu đang kháng cự.
Mục Bắc thấy thế cũng không vội, cậu ta khoanh tay ngả người ra sau dựa vào vách tường đã mướt hơi nước vì nhiệt độ phòng tắm không ngừng dâng cao.
“Cậu có thứ gì mà tôi không có sao? Xấu hổ cho ai xem?”
Bồ Hạ nghiêng đầu mếu máo, cuối cùng vẫn khuất phục.
—— Đương nhiên, mỗi lần đối mặt với Mục Bắc cuối cùng người lúng túng đầu hàng luôn là cậu.
Bồ Hạ cọ tới cọ lui khom lưng cởi chiếc quần dài rộng thùng thình, Mục Bắc không có ý thúc giục, bừng bừng hứng thú thưởng thức cặp chân dài thẳng, trắng mịn như tác phẩm nghệ thuật trần trụi trong không khí, cho tới khi lớp vải duy nhất còn sót lại trên người thiếu niên cũng bị lột xuống, hô hấp mới có dấu hiệu hỗn loạn.
Mục Bắc rũ mắt cười xuề một tiếng, chẳng qua tầm nhìn lại dừng ở giữa hai chân người ta không chịu đi.
“Màu hồng phấn ha, không phải mười mấy năm cuộc đời vẫn vô dụng chứ?”
Toàn thân Bồ Hạ lập đỏ rực như quả cà chua, cậu đột nhiên ngẩng đầu, giữa mấy lọn tóc lộ ra đôi mắt lần đầu tiên mang theo tức giận, lại không biết đôi con ngươi ướt dầm dề của mình hoàn toàn không có sức uy hϊếp, trái lại còn khiến người chăm chú nhìn nó sinh ra những ý nghĩ tà ác.
Muốn dùng ngón cái niết đuôi mắt cậu, nhìn nó phiếm hồng tràn ra ánh nước…
Muốn xem đôi con ngươi cậu vì động tình mà phủ kín sương mù…
Muốn trong đáy mắt cậu chỉ có bóng hình của mình.
Mục Bắc hít sâu vài hơi, giơ tay túm người kéo tới phạm vi chỉ cần muốn là có thể với tới, lại dùng vòi hoa sen xối lên đầu cậu như thể làm vậy sẽ che giấu được tư tưởng âm u trong lòng mình.
“A!”
Bồ Hạ bị vô số tia nước đột ngột phun vào mặt, cậu hoảng loạn nhắm mắt, chỉ chốc lát sau đã trở nên chật vật hơn cả lúc bị dội sữa.
Hiển nhiên Mục Bắc không có kinh nghiệm chăm sóc người khác, càng đừng nói đến tắm cho người ta, nam sinh cầm vòi hoa sen lắc lư cổ tay, đong đưa trên dưới như đang súc rửa cho một chú cún đi lạc, còn rất không có mắt mà xịt thẳng vào mặt người ta.
Bồ Hạ mấy phen nín thở cũng không tránh khỏi sặc nước, cuối cùng chỉ có thể nhắm tịt mắt, hai tay vùng vẫy lung tung giữa không trung, lầm mò tìm kiếm Mục Bắc, cứ như vậy vài giây sau cả người trực tiếp đâm vào ngực nam sinh.
Thân mình nhào vào trong lòng nhẹ nhàng uyển chuyển y như tưởng tượng, cậu gầy đến độ gần như không có thịt thừa, mấy cây xương nhẹ tựa lông hồng. Song càng mềm mại hơn trong tưởng tượng, làn da ướt đẫm kề cận, Mục Bắc có ảo giác thân thể trước mặt sắp hòa tan trong nhiệt độ cơ thể của mình.
Cậu ta hạ thấp vòi hoa sen, không có ý định đẩy người trong ngực, ngược lại còn im hơi lặng tiếng dùng cánh tay không cầm vòi hoa sen cách không ôm cậu, nhìn từ góc độ của người ngoài, đây hoàn toàn là tư thế chiếm hữu một người.
Rõ ràng nội tâm đang mở nhạc tưng bừng, ngoài mặt vẫn cứng mỏ.
“Làm sao? Muốn ngã chết à? Đừng lộn xộn.”
Bồ Hạ vuốt nước trên mặt, nhất thời không chú ý tới tư thế quá thân mật của hai người, khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào cơ ngực Mục Bắc, nghẹn gần chết.
“Cậu, cậu đừng dùng nước, phun, phun tôi……”
Trên lông mi thiếu niên treo vài giọt nước trĩu nặng, đôi mắt hơi phiếm hồng vì bị nước vào.
“……”
Lúc này những ý tưởng đen tối đã tuần hoàn được một vòng trong đầu Mục Bắc, ngón tay được như ước nguyện, nhẹ nhàng niết vệt nước ở đuôi mắt thiếu niên, một giây sau cậu ta như nghe thấy được tiếng thở dài đầy thỏa mãn của dã thú bị nhốt ở góc âm u trong lòng mình.
Giọng điệu nam sinh mang theo chút cưng chiều: “Ừm, tôi gội đầu cho cậu.”
Đường đường là giáo bá một trường, cậu chủ Mục đã bao giờ hầu hạ người ta gội đầu? Ấy vậy mà khi cậu ta bật thốt ra những lời này lại không hề cảm thấy phản cảm.
Nam sinh chủ động lấy ghế nhỏ đến cho Bồ Hạ, bản thân ngồi trên nắp bồn cầu, để Bồ Hạ cuộn tròn giữa hai chân mở rộng của mình, chỉ cần cậu hơi ngả ra sau sẽ dán lên đùi cậu ta.
...........