Ngay từ đầu, Vương Điền vẫn còn khá kiên nhẫn, cỡ nào thì cũng chỉ là đi thỉnh an một cái, nhiều nhất cũng tốn nửa canh giờ là cùng, nhưng hắn vẫn luôn chờ đến sắc trời tối dần, vẫn không thấy bóng dáng Lương Diệp đâu.
Vương Điền cảm thấy là mình quá ngớ ngẩn, mới thành thành thật thật chờ tên điên kia về ở một nơi chim không thèm ị này.
Một tia lửa cuối cùng trong lòng bếp cũng đã biến mất, phòng bếp nhỏ hẹp tối đen như mực, gió đêm thổi qua ngoài cửa sổ, khung cửa sổ cũ kỹ phát ra từng tiếng ‘kẽo kẹt’.
Bảy tám giờ tối, lúc trước vào thời điểm này, hắn cũng đã ăn cơm tối xong, tâm trạng tốt thì tiếp tục tăng ca ở nhà, tâm trạng không tốt thì xem một bộ phim hoặc đi đến phòng tập boxing luyện tập một chút, trước khi ngủ thì đi tắm rửa sạch sẽ thoải mái rồi lên giường, trải qua một cuộc sống bình thản ở xã hội hiện đại.
Những sự xa hoa truỵ lạc, náo nhiệt đó giống như là chuyện của kiếp trước vậy.
Vương Điền ngồi bên đống củi, nghe âm thanh ‘kẽo kẹt’ như bị quỷ quấy phá đó, thở dài.
Hiếm khi thấy tinh thần của hắn sa sút, nhưng một thân một mình ở một thế giới xa lạ mà chưa biết tương lai sống chết ra sao, lại đang lúc đêm khuya tĩnh lặng, không có chuyện để làm, khó tránh khỏi nhớ tới cha mẹ người thân, bạn bè cấp dưới, đối tác, mấy dự án sắp hoàn thành trong tay, cùng với mảnh đất ở phía Đông thành phố mà hắn đã dồn mọi tâm huyết vào, lúc này chắc là phần móng đã được hoàn thành hơn phân nửa, hoạch định chi tiết cũng nên được đưa vào chương trình nghị sự… Vương Điền nắm tóc, khó tránh khỏi cảm thấy uể oải.
Bình thường hẳn là nên ở bên cha mẹ nhiều hơn.
Người bị mất tích hai năm thì đã có thể khai tử, biết vậy đã sớm lập di chúc.
‘Kẽo kẹt’. Cửa sổ bị gió thổi đến lung lay mở bung ra hơn phân nửa, sương lạnh tràn vào tựa như ánh trăng, tiếng côn trùng kêu cũng truyền vào từ bên ngoài, từng ngôi sao nhỏ sáng tỏ lấp lánh trên trời, xâu chuỗi lại với nhau tạo thành một dòng sông dài dằng dặc.
Có lẽ là thời gian đảo ngược, có lẽ là thời không song song ở một lỗ sâu nào đó, có thời không cách xa cả một dòng lũ không thể nào vượt qua với xã hội hiện đại, những ngày đầu này, không phải hắn không tức giận nóng nảy, làm rất nhiều chuyện điên rồ để tìm cách xuyên về, nhưng cuối cùng cũng phải chấp nhận hiện thực.
Vương Điền đứng lên phủi phủi tro bụi trên tay, uể oải cũng không làm được gì đối với tình cảnh của hắn lúc này, giãy giụa để tìm ra một con đường sống mới là chuyện cấp thiết.
Đột nhiên có một bóng đen lăn xuống ở bên ngoài cửa sổ, cùng với vài tiếng va đập thanh thuý, doạ hắn nhảy dựng.
Trong nháy mắt trái tim Vương Điền như bị treo lên, thuận tay cầm một cây gậy thô to cỡ cánh tay lên, cẩn thận đẩy cửa phòng bếp ra.
Bóng đen nằm trên đất không nhúc nhích, hắn đến gần mới nhìn ra đó là con người, đối phương ăn mặc quái lạ, giữa cánh tay có mang giáp tay, cần cổ đeo năm sáu sợi dây thừng đầy màu sắc, trên đó có treo cục đá và răng sói, nửa mặt bên trái đeo mặt nạ vàng kim với đầy hoa văn động vật và diều hâu, mái tóc rối bù được thắt vài bím tóc nhỏ bằng dây thừng đầy màu sắc, còn điểm xuyết thêm vài cọng lông vũ.
Rất có cá tính.
Vương Điền nhìn mấy thứ có bộ dáng như phi tiêu rơi rụng xung quanh hắn ta, cầm cây gậy lật người hắn ta lên, lộ ra nửa mặt bên phải, mày rậm mũi cao, da trắng môi hồng, đôi con ngươi màu xanh biếc.
Người nước ngoài?
Bỗng nhiên Vương Điền ý thức được có gì đó không đúng, cầm gậy chĩa vào cổ họng của đối phương, thấp giọng nói: “Nhúc nhích là ta gϊếŧ ngươi.”
Bụng của người nọ bị đâm thành một lỗ lớn, đang dùng tay che lại, hắn ta vậy mà nói tiếng phổ thông, nghe giọng như không còn sức lực gì: “Gϊếŧ ta ngươi cũng không được gì, chờ truy binh tới, ngươi cũng sẽ chết chung với ta.”
“Ai đang truy sát ngươi?” Đột nhiên Vương Điền hỏi.
Người nọ liếc nhìn hoa văn hình rồng trên vạt áo của hắn, nhếch khóe miệng: “Thái Hoàng Thái hậu của Lương quốc, Thôi Ngữ Nhàn.”
“Tại sao bà ta lại muốn truy sát ngươi?” Lực tay của Vương Điền có hơi nhẹ hơn.
“Trên người của ngươi có trùng tử của Tử mẫu cổ.” Đối phương liếc nhìn gương mặt của hắn, híp mắt: “Người hạ cổ còn là tay mơ.”
Một nén nhang sau, Vương Điền vừa túm vừa kéo người này vào Thiên điện bên kia.
Đầu của đối phương bị đập mạnh một cái vào ngưỡng cửa, phát ra tiếng cũng không nhỏ, Vương Điền đang nắm chân của hắn ta tranh thủ thời gian buông tay, bước tới túm cổ áo của hắn ta: “Thứ lỗi thứ lỗi, nhưng ngươi thực sự rất nặng.”
“Nhuyễn cân tán*.” Cả người tên này bị hắn kéo lê đi như không có xương cốt: “Người Bắc Lương các ngươi đều xảo trá”
*Nhuyễn cân tán (tên đầy đủ: Thập Hương Nhuyễn Cân Tán) Trong truyện Kim Dung: đây là loại chất kịch độc có xuất xứ từ Mông Cổ, không mùi, không vị, không khiến nạn nhân mất mạng, nhưng nó lại khiến họ mất sạch võ công, trở thành những người bình thường yếu ớt, không còn khả năng kháng cự.
“Điều này ta đồng ý.” Vương Điền cắn răng ném hắn ta lên thảm cạnh đó, rón rén đóng cửa lại.
“Trước ngực ta có thuốc trị thương.” Đối phương ra hiệu ý bảo hắn cầm lấy: “Thoa lên miệng vết thương.”
Vương Điền nhanh chóng lưu loát thoa thuốc cho hắn ta, lại tìm một mảnh vải buộc chặt vết thương lại: “Ngươi tên gì?”
“Quyền Ninh.” Đối phương tựa người lên chân ghế, thở phì phò.
Hắn ngồi xổm trước mặt Quyền Ninh hỏi: “Tại sao Thái Hoàng Thái hậu lại truy sát ngươi?”