Ôm Trăng Sáng

Chương 26

Hưng Khánh Cung.

Một bàn sơn hào hải vị tản ra hơi nóng nhàn nhạt.

Thái Hoàng Thái hậu ngồi ở chủ vị, cười nhìn về phía Lương Diệp cạnh bên: “Đã lâu ai gia chưa dùng bữa với mẫu tử hai người, ai gia còn nhớ rõ con thích uống canh Bạch ngọc này nhất, hôm nay cố ý sai người làm cho con, con nếm thử đi?”

“Đúng vậy a, mẫu hậu ngài luôn luôn thương nó.” Biện Vân Tâm ngồi bên cạnh, cười khan nói: “Diệp nhi, chớ cô phụ tấm lòng của hoàng tổ mẫu con.”

Lương Diệp nhìn chén canh màu trắng sữa trước mặt, khóe miệng giật giật, cầm thìa khuấy hai lần, ném thìa qua một bên, bưng chén lên uống một hơi cạn sạch.

Biện Vân Tâm thấy vậy, mặt mũi trắng thêm mấy phần: “Diệp nhi, con uống chậm một chút.”

Lương diệp ngoảnh mặt làm ngơ, cầm đũa lên bắt đầu gắp đồ ăn.

Thái Hoàng Thái hậu cười nói: “Nếu Tử Dục đã thích uống, Dương Mãn, múc thêm một chén bưng lên.”

Biện Vân Tâm giật mình: “Mẫu hậu —”

“Hai chén đi.” Lương Diệp như vô tâm mà cắn đậu phộng trong miệng nghe giòn tan: “Ba tháng nay ở ngoài cung nên không có uống, coi như uống bù.”

Điệu cười trên mặt Thái Hoàng Thái hậu hơi thu lại: “Được, cứ làm theo lời Tử Dục đi.”

“Dạ.” Dương Mãn đáp lời rồi rời đi.

Bàn tay cầm đũa của Biện Vân Tâm run lên nhè nhẹ, miễn cường cười vui nói: “Diệp nhi, uống nhiều canh quá cũng không ngon.”

“Trẻ nhỏ mà, khẩu vị cũng lớn, uống nhiều một chút cũng không sao.” Thái Hoàng Thái hậu cầm khăn lau nhẹ khóe miệng: “Gần đây Tử Dục tiến bộ rất nhiều, ai gia nghe nói chuyện vỡ đê Vân Thuỷ ở quận Hà Tây, Tử Dục đã xử lý rất tốt, nhất là vị Bách Lý đại nhân được phái đi trị thuỷ kia, là con trai út của nhà Bách Lý, lúc đầu còn tưởng rằng chỉ là người bình thường, không ngờ có tài như thế, con nên đề bạt y nhiều hơn mới đúng.”

Lương Diệp cầm bánh ngọt lên cắn một cái, béo ngậy đến nhíu cả mày: “Trong tay y không có tiền, còn bị chuyện dịch bệnh quấn thân, trở về cũng không có tác dụng gì nhiều.”

“Nếu con đã không thích, vậy cứ để y ở lại quận Hà Tây đi.” Thái Hoàng Thái hậu chậm rãi nói: “Tuy nói bây giờ Thừa An đã là Thị lang, nhưng rốt cuộc vẫn còn trẻ, để y ở bên ngoài làm Huyện lệnh rèn luyện mấy năm rồi hãy trở về, hẳn là có thể phụ tá con tốt hơn.”

Lương Diệp có hơi sửng sốt.

Giọng điệu Thái Hoàng Thái hậu hơi ngưng, lại hỏi: “Tử Dục không chịu sao?”

Lương Diệp nhét phần bánh ngọt còn lại vào miệng, cau mày nói: “Thừa An là ai?”

Thái Hoàng Thái hậu lập tức bật cười: “Đứa nhỏ này, ta vừa mới khen con biết quan tâm triều chính, người mà con sai đến Hà Tây trị thuỷ còn không phải là Bách Lý Thừa An sao?”

“Không có ấn tượng nào.” Lương Diệp cố nhớ một hồi: “Nếu hoàng tổ mẫu cảm thấy y nên rèn luyện, thì cứ để y lại quận Hà Tây đi, cho ít ngân lượng đuổi y là được.”

Sắc mặt Thái Hoàng Thái hậu phức tạp nhìn y.

Dương Mãn vừa lúc bưng lên hai chén canh, Lương Diệp cầm chén khuấy khuấy: “Hoàng tổ mẫu cảm thấy cho mười vạn lượng bạc thế nào?”

“Bệ hạ, Bách Lý Thừa An cùng lắm cũng chỉ là một Huyện lệnh, mười vạn lượng bạc thực sự là…” Dương Mãn ngượng ngùng cười nói: “Thực sự là quá nhiều.”

Lương Diệp quăng cái chén trong tay, cười híp mắt mà cầm lấy một mảnh vỡ để ngay yết hầu của ông ta: “Trẫm đang nói chuyện với hoàng tổ mẫu.”

Máu chảy dọc theo mảnh sứ vỡ rồi rơi xuống, hoà vào nước canh đọng trên mặt đất.

Biện Vân Tâm đã sợ đến nói không thành lời, Thái Hoàng Thái hậu cũng hơi sửng sốt, chợt cười nói: “Dương Mãn đi theo ai gia đã lâu, ít nhiều có hơi quên mất cấp bậc lễ nghĩa, Dương Mãn, còn không thỉnh tội với Bệ hạ.”

“Nô tài biết tội, xin Bệ hạ tha tội!” Dương Mãn quỳ ngay giữa chỗ có những mảnh vỡ và nước canh vương vãi kia.

Lương Diệp ném mảnh sứ vỡ trong tay ra, bưng một chén canh khác lên ngửa đầu uống cạn: “Hoàng tổ mẫu, trẫm mệt mỏi, xin được cáo lui trước.”

Nói xong, làm lơ Dương Mãn đang quỳ dưới đất và Biện Vân Tâm đang run lẩy bẩy trên bàn, vung áo choàng xoay người rời đi.

Biện Vân Tâm thành thành thật thật dập đầu: “Thần thϊếp cáo lui.”

Mặt trắng bệch đuổi theo.

“Đứng lên đi.” Thái Hoàng Thái hậu trầm giọng nói.

Dương Mãn nhe răng trợn mắt vịn bàn đứng dậy, ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm về hướng mà Lương Diệp rời đi: “Thái Hoàng Thái hậu, y càng ngày ngày càng không cung kính ngài, cứ thế mãi, sợ là muốn tạo phản rồi.”

Thái Hoàng Thái hậu nhìn hai chén canh bị uống hết trên bàn, nói: “Tính tình trẻ con mà thôi, tuỳ y đi.”

Dương Mãn không cam lòng nói: “Chẳng lẽ ngài thật sự muốn cho quận Hà Tây mười vạn lượng bạc thật ạ?”

“Chớ nói là mười vạn lượng bạc, cho dù là mười vạn lượng vàng, có thể kéo chân Bách Lý Thừa An ở quận Hà Tây được cũng đáng.” Thái Hoàng Thái hậu cười một tiếng, đứng dậy khỏi bàn: “Đổ hết đồ ăn trên bàn đi, ai gia nhìn bẩn mắt.”

“Dạ.” Dương Mãn tranh thủ thời gian đưa tay qua đỡ bà ta: “Lỡ như Bách Lý Thừa An ở lại quận Hà Tây phối hợp với y —”

“Ngay cả Bách Lý Thừa An là ai y còn không biết, phối hợp thế nào?” Thái Hoàng Thái hậu lách qua đống sứ vỡ dính máu dưới đất.

“Nô tài thấy dù sao đó cũng là người do y phái đi.” Dương Mãn không yên lòng nói.

“Tháng nào y cũng uống canh Bạch ngọc này.” Thái Hoàng Thái hậu lạnh giọng nói: “Ngươi hy vọng xa vời y có thể nhớ kỹ được ai đây?”

“Thái Hoàng Thái hậu thánh minh.” Dương Mãn cười đến nếp nhăn chất thành tầng trên mặt: “Một tên phế nhân mà thôi, cỡ nào cũng không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của ngài.”

Nước canh đậm đặc dần dần thẩm thấu vào tấm thảm màu đỏ sẫm dưới đất.

“Diệp nhi!” Lúc này Biện Vân Tâm vội vã nắm lấy cổ tay của Lương Diệp, móng tay dài xuyên qua làn da mỏng đâm vào thịt, giọng nghẹn ngào nói: “Sao con có thể một lần uống ba chén canh Bạch ngọc!”

Lương Diệp cười nhìn tay nàng ta: “Trẫm nói, trẫm không thích bị người khác đυ.ng vào.”

Biện Vân Tâm vội vàng rút tay lại, nhưng vẫn không buông tha, gấp đến độ muốn rơi lệ: “Mau đi tìm Thái y, hiện tại ói ra vẫn sẽ không —”

Lương Diệp lạnh lùng nhìn nàng ta một cái: “Ngài rất phiền.”

Biện Vân Tâm hồng mắt nói: “Chẳng lẽ con muốn quên luôn mẫu hậu hay sao?”

Lương Diệp hờ hững phủi phủi tay áo bị nàng ta làm nhăn: “Cầu còn không được.”

Biện Vân Tâm còn định mở miệng nói, nhưng lại bị y không kiên nhẫn cắt ngang: “Sung Hằng, đưa Thái hậu hồi cung.”

“Dạ!” Sung Hằng ôm kiếm chắn trước mặt Biện Vân Tâm, giọng điệu lạnh lùng, nói: “Thái hậu, thuộc hạ đưa ngài trở về.”

Biện Vân Tâm há to miệng, nhưng vẫn luôn không thể bước lên trước một bước.

Lương Diệp khoanh tay đi về phía trước trong từng cơn gió lạnh, con đường trong cung thật dài phảng phất như không thể thấy được điểm cuối, vết sơn màu đỏ thắm trên tường bị bong tróc ra từng mảng, y thoải mái nhàn nhã đi một hồi lâu, thẳng đến khi sắc trời tối dần, mới dừng lại trước một ngã ba giữa hai cửa cung.

Sung Hằng nhảy từ trên nóc nhà tới trên đầu tường.

Lương Diệp ngẩng đầu nhìn về phía hắn ta.

“Thuộc hạ Sung Hằng.” Sung Hằng ngồi xổm trên đầu tường, nói.

Lương Diệp nhếch môi cười một tiếng: “Trẫm cũng chưa có quên ngươi.”

Sung Hằng lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Lương Diệp lại đi lên trước hai bước, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi: “Trẫm… muốn đi đâu?”