“Mất mặt?” Giọng nói chất vần thâm trầm của Lương Diệp truyền đến từ sau lưng.
Vương Điền quay đầu lại, thấy chiếc khuyên tai lấp lánh dưới ánh mặt trời kia trên lỗ tai của Lương Diệp, hắn cầm khuyên tai giơ lên ướm thử lên người y một cái, che lại lương tâm mà nói: “Khá đẹp, ngươi đeo một đôi chắc chắn càng đẹp hơn.”
Lương Diệp đoạt nó lại đeo lên cho hắn: “Dám lấy xuống, trẫm khiến ngươi sống không bằng chết.”
“...” Vương Điền ngồi trên nóc nhà nhếch nhếch khóe miệng.
Ngói lưu ly này sau khi bị phơi nắng thì nóng muốn phỏng mông.
Lúc đầu Vương Điền định đi thư phòng, nhưng lại bị Lương Diệp dắt đến lãnh cung hẻo lánh, cỏ dại mọc um tùm trong cung điện âm trầm, sau khi rẽ trái rẽ phải mấy chập thì bọn họ đến một phòng bếp nhỏ trông còn vắng vẻ hơn, nhưng thấy đồ vật bên trong được chuẩn bị khá đầy đủ, hẳn là cũng được nấu nướng thường xuyên.
Sau đó hắn thấy cái tên bệnh tâm thần mặc long bào này móc ra một miếng bánh, nửa củ gừng, hai cọng hành lá, còn có lá khoai lang, lại ngồi xổm xuống móc ra một hũ gạo từ trong bếp.
… Không hợp lẽ thường.
“Ngươi không cho trẫm gϊếŧ cái tên mập mạp kia, là muốn giữ ông ta lại hầm canh sao?” Chắc là Lương Diệp đang rất khó chịu nên sụ mặt hỏi.
“Hứa Tu Đức là Hộ bộ Thượng thư, còn là do Yến Trạch một tay đề bạt lên, đêm hôm đó ta thấy có tên của Yến Trạch ở trong danh sách, nếu đυ.ng đến Hứa Tu Đức, Thái Hoàng Thái hậu chắc chắn sẽ không ngồi yên.” Vương Điền nhận lấy bánh mà y đưa qua, vân vê, có hơi mềm, nhưng trông không ngon lắm.
“Chậc, trẫm còn tưởng ngươi không sợ trời không sợ đất.” Lương Diệp nhấp một hớp canh nếm thử, lại đi đến bệ bếp cho thêm chút đường vào.
“Thái Hoàng Thái hậu sẽ không mãi chờ đợi, dịch bệnh ở Hà Tây là một chuyện lớn, đoán chừng là bà ta sẽ triệu kiến ngươi.” Vương Điền đưa miếng bánh vào miệng nếm thử, thế mà thơm ngon xốp giòn ngoài ý muốn, lại cúi đầu cắn thêm một miếng: “Hoặc là ‘gõ’ hoặc là trấn an, e rằng có thể sẽ thừa cơ hội đưa ra một vài điều kiện.”
Lương Diệp xoay ngoài lại, híp mắt nhìn.
Vương Điền nuốt miếng bánh trong miệng xuống: “Ta đoán không đúng?”
“Ngươi ăn miếng bánh mà trẫm định ngâm canh.” Lương Diệp chỉ vào miếng bánh chỉ còn một mảnh nhỏ xíu trong tay hắn.
Vương Điền cúi đầu nhìn miếng bánh một cái, lại nhìn Lương Diệp một cái, không hiểu lắm: “Ngự thiện phòng có nhiều đồ ăn như vậy, sao ngươi còn muốn chạy đến lãnh cung hẻo lánh này tự mình làm đồ ăn?”
Còn phải dắt theo hắn đến cùng.
“Đồ ăn của Ngự thiện phòng rất ngán.” Lương Diệp đoạt lấy miếng bánh còn chút xíu trong tay hắn rồi ném vào nồi canh: “Không có phần của ngươi.”
Vương Điền kinh ngạc nói: “Thì ra ngài đây còn nhớ tới ta.”
Lương Diệp cầm thìa khuấy khuấy canh, rồi chỉa cái thìa vào mũi hắn: “Trẫm đây chặt ngươi ra nấu canh.”
Vương Điền lùi ra sau, phòng bếp này nhỏ hẹp đơn sơ, lui nửa bước đã đυ.ng phải tường, Lương Diệp cầm thìa vung một chiêu như vung kiếm, văng canh lên đầy mặt hắn.
“Ngây thơ.” Vương Điền nâng tay áo lên lau mặt, âm thanh ‘đinh đang’ phát ra từ vành tai của hắn.
Bỗng nhiên Lương Diệp bước đến, duỗi tay chống lên tường kẹp hắn ở giữa, ánh mắt lướt qua lướt lại giữa khuyên tai của hắn và khoé miệng còn dính nước canh.
Vương Điền cảm thấy tư thế này khá là quỷ dị, còn có hơi nguy hiểm.
Nhất là gương mặt của Lương Diệp càng ngày càng áp lại gần, hắn đưa tay chống lên cằm của Lương Diệp: “Ta đi tìm bánh cho ngươi—”
“Chủ tử, Thái Hậu nương nương ở bên ngoài, nói là muốn cùng ngài đi thỉnh an Thái Hoàng Thái hậu.” Giọng nói của Sung Hằng truyền đến từ ngoài cửa.
Vương Điền quay đầu nhìn ra ngoài cửa, chỉ có thể nhìn thấy được bóng dáng của Sung Hằng thông qua lớp giấy, nghiêm mặt nói: “Ta mang theo Vân Phúc đi.”
“Bà già đó phiền phức chết đi được.” Lương Diệp nhìn chằm chằm khuyên tai lộ ra hoàn toàn khi hắn nghiêng đầu qua một bên, cúi đầu xuống ngậm lấy lục lạc nhỏ màu vàng kia.
Hơi thở nóng rực của Lương Diệp phả lên tai hắn, Vương Điền cứng đờ cả người, mặc dù hắn cũng nói không rõ tại sao lại cứng đờ, dù sao thì động tác này của Lương Diệp rất không thích con mẹ nó hợp.
Nhưng nếu cứng rắn tránh né cái tên này thì vành tai của hắn chắc chắn sẽ có ‘thương vong’.
Lục lạc lăn qua lăn lại dưới lưỡi của y, Lương Diệp chơi chán rồi, không hứng thú lắm mà phun ra: “Canh quá ngọt, không uống.”
Vương Điền có hơi táo bạo: “Thần kinh.”
Lương Diệp mỉm cười, chọc chọc lỗ tai cả hắn: “Ồ, sao đỏ lên rồi?”
Vương Điền đẩy cái tay đang làm loạn của y ra, hay rồi, ngủ một giấc xong thì cái tên này lại tràn đầy năng lượng, con chó nhà hắn nuôi còn chưa có thấy ghét như thế.
“Chủ tử, Thái hậu thúc giục.” Giọng nói của Sung Hằng lại vang lên.
“Biết rồi.” Lương Diệp nhíu nhíu mày, ôm Vương Điền vô cùng thuận tay, vùi đầu vào cổ hắn hít một hơi thật sâu: “Trong lúc này thì chờ trẫm trở về, đừng có chạy lung tung.”
Cửa đóng lại, tiếng bước chân xa dần.
Vương Điền dùng sức xoa xoa cổ, ngây người nhìn chằm chằm ngọn lửa trong lòng bếp.
Hình như lúc nãy Lương Diệp trông có hơi không vui mấy, thậm chí có hơi sợ hãi.
Cái tên điên không sợ trời không sợ đất này, sợ Thái Hoàng Thái hậu? Cho nên không cho hắn đi, sợ lộ tẩy?
‘Bụp’ một tiếng, đống lửa trong lòng bếp lại lớn hơn, Vương Điền bước đến trước nồi, cầm thìa lên múc một miếng canh rồi thổi thổi, nhấp một ngụm.
Quá ngọt.
Hắn trừng mắt nhìn hủ đường trống không trên bàn, rõ ràng trước khi Lương Diệp bỏ đường vào nó vẫn còn hơn phân nửa, hiển nhiên là trước khi đi đã ác ý đổ vào hết.
Tên điên!
Não hắn thực sự có vấn đề nên mới thấy cái tên này có hơi đáng thương!
Con mẹ nó ai thương hại y chứ!