Ôm Trăng Sáng

Chương 15

Mặc dù sắp vào hạ, nhưng gió vào đêm vẫn rất lạnh lẽo, nhất là khi Vương Điền đã bị ngâm ướt nhẹp trong nước lạnh, lúc này gió lạnh thổi qua y phục ẩm ướt, hắn cảm thấy xương cốt cũng lạnh theo.

Mặc dù bản thân hắn đã bị cái tên khốn nạn Lương Diệp này chọc tức muốn bốc lửa.

Tư thế này cũng không dễ chịu, nhất là nơi dạ dày, Vương Điền với cơn giận trong người thậm chí lo lắng mình có thể bị mắc bệnh phong thấp và viêm khớp hay không, ở thời đại lạc hậu ngay cả bệnh cảm cũng có thể cướp đi mạng sống chỉ trong vài phút này, hắn khá là yêu quý cơ thể của mình.

Bước chân Lương Diệp vừa lớn vừa nhanh, Vương Điền trong cơn lắc lư chóng mặt một hồi, hắn giơ tay lên vỗ vỗ lên lưng y: “Ngươi thả ta xuống.”

Toàn thân của tên Lương Diệp này run lên một cái, giơ tay lên tát một phát lên mông hắn, giọng nói mang theo mấy phần giận dữ quỷ dị: “Chớ có sờ mông trẫm.”

Nơi bị đánh truyền đến cơn đau khiến Vương Điền khϊếp sợ mười mấy giây, chợt tức điên đến máu chạy lên não: “Ta vỗ chính là eo! Ngươi thả ta xuống!”

“Ồn ào quá.” Lương Diệp nắm lấy y phục của hắn rồi dùng sức một cái, lật người hắn lại thả xuống đất.

Vương Điền lảo đảo mấy cái mới miễn cưỡng ổn định cơ thể, sau đó hắt hơi một cái giữa trời đêm đầy gió.

Lương Diệp nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt có hơi phiếm hồng của hắn một hồi: “Thế này trông còn rất đẹp mắt.”

Đẹp mắt cái đầu mày! Vương Điền cảm thấy mình sắp bị đông lạnh thành chó rồi, hắn vuốt tóc mai ẩm ướt trên trán ra sau, hít một hơi thật sâu ổn định lại tâm tình: “Nội triều ở nơi nào?”

“Đương nhiên là ở hậu cung.” Ánh mắt Lương Diệp rơi vào vầng trán trơn bóng của hắn, rồi giống như phát hiện ra bí mật lớn gì kinh thiên động địa, kiêu ngạo nói: “Tóc của trẫm nhiều hơn ngươi.”

Vương Điền nhếch khóe miệng, không muốn thảo luận về kỹ thuật tỉa tóc thưa Tony hiện đại với tên ngu ngốc này, quay người chỉnh chỉnh tay áo, bất lực nói: “Đi thôi.”

Lương Diệp không vui nói: “Ngươi luôn luôn chuyển chủ đề của trẫm, sự nhẫn nại của trẫm là có hạn.”

Vương Điền quay đầu lại, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Bệ hạ, tóc của ngài rất đen và dày, trông tốt hơn của ta rất nhiều, được chưa? Chúng ta đi thôi.”

Lương Diệp thoả mãn cười gằn một tiếng: “Lưu tu phách mã*, tiểu nhân gian nịnh.”

*Lưu tu phách mã: nịnh nọt, nịnh hót, a dua.

Vương Điền muốn lột da mặt của y xuống xem thử rốt cuộc nó dày cỡ nào mà y có thể không biết xấu hổ như vậy.

Hắn hơi kiệt sức nên đi chậm rãi, Lương Diệp cũng không vội, nhàn nhã chắp tay dẫn hắn đi đến trước một bức tường cao, tường này được xây bóng loáng vuông vức, cạnh đó không hề có một cái nây nào, Vương Điền ngửa đầu nhìn độ cao có đến bốn năm mét này, quay đầu nhìn Lương Diệp: “Chính sự đường đâu?”

Lương Diệp giơ cằm lên: “Bên trong đó, tự bò qua nhìn đi.”

Vương Điền buồn rầu phát hiện mình đã sắp quen với hành vi thỉnh thoảng thèm chửi của cái tên khốn nạn này.

Biểu cảm Lương Diệp như xem kịch vui, hai ba động tác đã nhảy lên đến đầu tường, nhìn hắn từ trên cao, nói: “Leo lên a.”

Vương Điền bị gió lạnh thổi đến đau đầu, tựa vào tường ngồi xuống, dùng sức xoa huyệt thái dương.

Lương Diệp cúi đầu nhìn hắn một hồi, thấy không thú vị mà bĩu môi, lại bay xuống từ đầu tường, ngồi xổm trước mặt hắn, chọc eo hắn rồi nói như khinh thường, trách cứ: “Trẫm mang ngươi đến, ngươi lại không chịu nhìn, lẽ nào lại như vậy.”

Người này biểu diễn vô cùng sống động bộ dạng như thế nào là đổi trắng thay đen, lật ngược phải trái, thích bị coi thường rảnh rỗi tự kiếm chuyện.

Vương Điền ngẩng đầu lên, âm trầm nhìn chằm chằm vào y trong bóng đêm ảm đạm, hữu khí vô lực nói: “Quan viên ngoại triều đều là người già yếu bệnh tật, những tướng quân trở về từ biên cương và các nơi đóng quân xin cấp thêm ngân lượng cũng đã ở lại nửa năm mà vẫn chưa nhận được bạc, đã nói rõ bọn họ và Thái Hoàng Thái hậu không chung một lòng, cho dù có thì trong đó cũng có lời oán giận… Hiện tại ta hoàn toàn không biết gì về tình huống của nội triều, nhưng đợi đến khi Thôi thị cấp ngân lượng, có khi về sau, một chút binh quyền ấy ngươi cũng chẳng vớt được miếng nào, rõ chưa?”

“Không rõ.” Lương Diệp không thèm để ý, cái tay không thành thật chọt chọt xương quai xanh của hắn, vui vẻ nói: “Trùng tử đã chui đến đây rồi, ngươi cảm giác được không?”

Vương Điền nghẹn một hơi nửa vời trong lòng, đẩy tay y ra chống đầu gối đứng lên: “Không rõ thì thôi, ngươi tự mà giải quyết cho tốt.”

Nói xong cũng đi từng bước chậm rãi trở về, đi chưa được mấy bước thì dưới chân bỗng nhiên lơ lửng, ngay sau đó là cảm giác mất trọng lực truyền đến, thân nhiệt nóng rực của Lương Diệp xuyên thấu qua áo trong hơi mỏng dán sát vào người hắn, giữa không trung hắn chỉ mơ hồ thoáng thấy mấy đốm lửa của lính tuần tra, lập tức đáp xuống mái ngói lưu ly không một tiếng động.

Không đợi hắn hỏi, Lương Diệp lại nắm lấy hắn nhảy vọt lên một cái, đáp xuống một bụi cỏ rậm rạp, giơ tay che miệng mũi của hắn, Vương Điền vùng vẫy một hồi theo bản năng, âm thanh ma sát của giáp trụ* cùng với tiếng bước chân đi ngang qua bên người, dưới ánh lửa lập loè, Lương Diệp ở sau lưng hắn hình như cúi thấp đầu.

*Giáp trụ: là các loại giáp phục, mũ trụ được trang bị cho tướng lĩnh và binh sĩ thời phong kiến.

Hắn có trực giác không tốt, nhưng chưa kịp phản ứng là không tốt chỗ nào, Lương Diệp đã cúi đầu sáp lại cổ hắn, cắn một vùng da nhỏ của hắn một phát như tên biếи ŧɦái, hung hăng liếʍ hai cái.

Đệch!