Ôm Trăng Sáng

Chương 14

Bỗng nhiên Vương Điền đỡ lấy bờ vai của ông ta, lời nói thấm thía, thành khẩn: “Tằng khanh, việc này không phải việc nhỏ, cực kỳ quan trọng, ngươi cũng là lão thần trong triều, trẫm tuổi trẻ, nhân thủ có thể dùng được không nhiều, chỉ có thể giao việc này cho ngươi trẫm mới có thể an tâm.”

Tằng Giới sửng sốt, ánh mắt lóe lên sự khϊếp sợ và không thể tin nổi.

Ông trời có mắt, lần trước khi Bệ hạ nói chuyện riêng với ông ta, nội dung chính là ‘Lão thất phu*, đầu sắp trọc rồi, ít lượn lờ trước mắt trẫm, chướng mắt’.

*Lão thất phu: người (già) vô học.

Ông trời ạ!

Tằng Giới không rõ cảm giác hiện tại trong lòng mình là gì, nhưng nhìn thấy ánh mắt thành khẩn của Bệ hạ khi giao trọng trách cho ông ta, ngữ điệu bình thản trịnh trọng, ông ta vậy mà như bị bỏ bùa, trong lòng dân lên sự kích động.

“Thần Tằng Giới, nhất định không phụ sự ký thác của Bệ hạ!”

Thuộc hạ nửa sống nửa chết chung quanh: ???

“Trẫm đồng hành cùng các ngươi.” Vương Điền khẳng định nhìn Tằng Giới, nhìn về phía đám hạ thần bên dưới: “Xong việc lần này, trẫm sẽ ban thưởng hậu hĩnh.”

Không khí chung quanh trở nên sinh động như dự kiến.

Trong ấn tượng trước đó của bọn họ, vị Bệ hạ này quái đản, ngang ngược, thích chém gϊếŧ, là tên điên mà người người muốn né tránh, nhưng ở chung với hắn một ngày, bọn họ mới phát hiện chuyện hoàn toàn không phải như vậy—

Vị Bệ hạ trước mắt này tỉnh táo, bình thản, sáng suốt quả đoán, thậm chí rất chịu nghe ý kiến của người khác, quả thực chính là người lãnh đạo mà lòng họ vẫn luôn tha thiết ước mơ.

Cho dù chuyện mà bọn họ làm bây giờ chỉ là chỉnh lý tư liệu bình thường không có gì lạ thậm chí có hơi rườm rà, lại bởi vì Bệ hạ ở cùng một chỗ với bọn họ mà khiến cho họ có động lực khác thường.

Lúc dùng ngọ thiện*, Bệ hạ vậy mà để Ngự thiện phòng đưa lên ngự thiện đầy đủ màu sắc hương vị, không hề ngần ngại mà ngồi trên bậc thang trong điện dùng thiện cùng với bọn họ, đây là bình dị gần gũi cỡ nào!

*Ngọ thiện: cơm trưa.

Vẫn luôn bận rộn đến nửa đêm, rốt cuộc chỉnh lý xong gần hết, Vương Điền lật xem hồ sơ vụ án trong tay, tất cả mọi người phía sau bàn dài đều khẩn trương nín thở ngưng thần nhìn hắn.

Vương Điền xem hết một trang cuối cùng, ngẩng đầu lên cười nhẹ với bọn họ: “Làm tốt lắm, hôm nay chư vị ái khanh vất vả, mau trở về nghỉ ngơi đi.”

Trên mặt mọi người lập tức lộ ra nụ cười thỏa mãn, cùng với sự kiêu ngạo không cách nào nói rõ dâng lêи đỉиɦ đầu.

Một đám người theo thứ tự rời đi, có một thanh niên một thân quan phục đi ở cuối hàng, trước khi ra cửa bỗng nhiên xoay người lại.

Vương Điền đứng dậy khỏi bàn dài, đầu có hơi choáng, dứt khoát ngồi thẳng xuống bậc thang nghỉ ngơi một chút, ngẩng đầu lên một cái vừa lúc chạm vào ánh mắt của hắn ta.

“Thần Văn Ngọc, xin thỉnh tội với Bệ hạ.” Bỗng nhiên hắn ta quỳ xuống.

Vương Điền không hiểu: “Thỉnh tội gì?”

“Lúc trước thần coi Bệ hạ lười nhác sống qua ngày, hoang đường, vô tâm quốc chính*, đức không xứng vị**, nhưng hôm nay ở chung, lại là thần nhìn lầm, Bệ hạ rộng lượng nhân hậu, cần cù khắc khổ, là bậc hiền quân khó gặp.” Văn Ngọc ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định: “Thần nguyện thề chết cũng đi theo Bệ hạ, vì Bệ hạ máu chảy đầu rơi!”

*Vô tâm quốc chính: không quan tâm đến việc triều chính.

**Đức không xứng vị: đức độ không xứng làm vua.

Vương Điền sửng sốt một hồi trước những lời bộc bạch chân thành này, sau đó đứng dậy bước xuống bậc thang, tự mình đỡ người đứng lên: “Ngày xưa trẫm hoang đường, chúng ái khanh vẫn không rời không bỏ, chỉ nguyện quân thần tương đắc*, chấn hưng Đại Lương ta.”

*Quân thần tương đắc: quân và thần hoà thuận với nhau.

Văn Ngọc kích động đến sắc mặt đỏ lên, lúc rời đi hai con ngươi còn rưng rưng, lại tiếp tục bái lạy.

Vương Điền không ngờ chỉ tăng ca một hôm, lại có thể thu được một đàn em, tâm tình rất tốt về lại thư phòng, sau khi tắm rửa rửa mặt xong thì tựa vào đầu giường lật xem những hồ sơ vụ án kia.

“Bệ hạ, vài ngày trước đó ngài sắp xếp những người kia đều đã truyền tin tức về.” Vân Phúc bước đến thấp giọng nói: “Dục Anh hỏi ngài bây giờ xem hay là ngày mai xem?”

“Ngày mai đi.” Vương Điền nói: “Hôm nay trẫm mệt rồi.”

Hắn là bị nghẹt thở đến tỉnh ngủ.

Dưới ánh nến lờ mờ, Lương Diệp cười giống như một ác quỷ mới bò ra từ địa ngục, cái tay che miệng mũi hắn nhẹ buông ra, nhéo má hắn: “Dậy đi.”

Đã hai ngày Vương Điền chưa nhìn thấy y, lúc không gặp y thì cả thể xác lẫn tinh thần của hắn đều sung sướиɠ, lúc này bừng tỉnh giữa đêm, thật sự như đang gặp ác mộng, nhưng hắn vẫn gạt tay Lương Diệp ra, ngồi dậy: “Làm gì?”

Hắn vừa tỉnh, áo trong trên người có hơi lộn xộn, ánh mắt Lương Diệp lưu luyến trên cổ và ngực của hắn mấy lượt: “Trẫm không ngủ được.”

Vương Điền bị đánh thức nên vô cùng bực bội: “Ngươi không ngủ được liên quan gì đến ta?”

“Ngươi thực sự không có một chút tự giác nào khi tính mạng mình bị nằm trong tay người khác nhỉ.” Lương Diệp vô vùng không hài lòng với thái độ này của hắn, giơ tay nắm phần áo trong bên hông hắn, không để hắn kịp chuẩn bị kéo một cái, để lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn dưới lớp y phục.

“Rất trắng nha” Lương Diệp đưa ra lời bình về màu da của hắn, chỉ vào nốt ruồi son giữa ngực hắn, nói: “Ở chỗ này trẫm cũng có một cái.”

Vương Điền mặt không cảm xúc nhìn hắn, giật áo trong lại.

Trong nháy mắt Lương Diệp cảm thấy không thú vị, bất ngờ hỏi: “Lần này sao ngươi không tức giận?”

“...” Lúc này Vương Điền không muốn nhiều lời với y dù chỉ một chữ, vén chăn lên định nằm xuống ngủ tiếp.

Hắn không thấy được nụ cười trên mặt Lương Diệp dần dần âm trầm, chưa kịp nằm xuống, đột nhiên toàn thân đau nhói, đau đến hắn kêu ra tiếng.

Lương Diệp xấu xa nắm lấy cổ tay hắn, để hắn nhìn thấy cổ trùng ghê tởm đang nhúc nhích dưới da, rồi thưởng thức gương mặt trắng bệch và bờ môi run rẩy của hắn, chậm rãi nói: “Trẫm nói, trẫm không ngủ được.”

Vương Điền đau đến mắt nổi tơ máu, hắn nhìn chằm chằm gương mặt đang cười của y, muốn mở miệng nói chuyện, kết quả lúc há miệng chỉ tràn ra từng tiếng thở dốc bất ổn, âm thanh đó còn không bằng ngậm miệng lại.

Ước chừng qua nửa nén hương*, cơn đau nhức kịch liệt mới dần dần biến mất, chỉ còn lại sự kiệt sức sau khi cơn đau qua đi, mà tên đầu sỏ lại ngồi tựa vào đầu giường bên kia đùa nghịch lật xem hồ sơ vụ án mà hắn đã xem trước khi ngủ.

*Một nén hương khoảng 40 - 60 phút => nửa nén hương khoảng 20 - 30 phút.

Vương Điền hận không thể cầm súng bắn chết y.

Lương Diệp đứng dậy kéo hắn lên, có hơi ghét bỏ: “Đổ mồ hôi cả người, đi tắm một cái đi.”

Lúc này cuống họng của Vương Điền nói không ra nổi một chữ, chỉ có thể bị y kéo đi lảo đảo về phía bể tắm sát vách, sau đó đã bị ném vào trong bể tắm cao gần bằng một người.

Nếu là trong tình huống bình thường hắn chắc chắn có thể đứng lên, nhưng sau khi cổ trùng phát tác, trên người hắn không còn chút khí lực, bị ném vào trong một cách bất ngờ nên lập tức bị sặc nước, cuối cùng chỉ còn lại cảm giác ngạt thở bao trùm.

Đệch mẹ mày Lương Diệp!

Có người bắt lấy cánh tay của hắn, rồi bỗng nhiên nhấc hắn lên.

Vương Điền nằm trên sàn gạch lạnh lẽo ho khan kịch liệt, Lương Diệp ngồi xổm một bên vô cùng khó hiểu: “Sao ngươi lại yếu như vậy? Thận hư thì phải bồi bổ nhiều vào.”

Vương Điền run rẩy giơ ngón giữa về phía y.

Lương Diệp bắt lấy ngón tay lạnh như băng của hắn, cảm thấy hứng thứ vô cùng mà hỏi: “Đây là ý gì?”

Mặt Vương Điền trắng bệch giật giật khóe miệng, nói với giọng khàn khàn: “Khen ngươi.”

Lương Diệp nắm ngón tay của hắn vuốt ve hai lần, cười nói: “Trẫm không tin.”

“Không tin… thì thôi.” Vương Điền bị sàn gạch lạnh lẽo làm cho khó chịu, co chân định đứng dậy, bỗng nhiên có một lực cực lớn truyền đến từ cánh tay, ngay sau đó là trời đất quay cuồng, hắn đã bị y vác lên vai.

Vương Điền cắn răng nói: “Ngươi lại muốn làm cái gì?”

“Trẫm không ngủ được, đêm nay dẫn ngươi đi xem Chính sự đường của nội triều.” Lương Diệp vác hắn lên ước lượng một chút, thoải mái bước ra ngoài.

Bụng của Vương Điền bị bả vai của y đè ép nên có hơi mắc ói, sự suy yếu do cổ trùng mang đến khiến hắn không còn sức giãy giụa, chỉ có thể nhìn chằm chằm long văn* trên vạt áo của Lương Diệp, thiếu sức sống nói: “...Tối nay ngươi tới tìm ta, là muốn mang ta đi nội triều?”

*Long văn: hoạ tiết hình rồng lên y phục.

“Không sai, thật thông minh.” Lương Diệp vui vẻ nói.

“Ngươi con mẹ nó —” Vương Điền bị giày vò đến mất nửa cái mạng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tại sao không nói sớm?”

Lương Diệp vừa vác hắn vừa vui vẻ đi ra ngoài: “A, vừa rồi trẫm quên.”