Vương Điền quả thực không thể hình dung được cảm giác kinh dị kia, Lương Diệp ở sau lưng che miệng mũi hắn lại, cánh tay siết chặt ngực và eo hắn, cả lưng hắn dán sát vào người y, chỗ mẫn cảm nhất ở cổ bị người khác dùng răng nghiến qua nghiến lại, rất giống con cá nằm trên thớt gỗ đợi bị làm thịt.
Tiếng rên nhỏ bị bàn tay che lấp, ánh lửa xa dần, Lương Diệp chưa thỏa mãn ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng xách theo hắn leo lên một nóc nhà khác, rồi lặng lẽ mở cửa sổ đẩy hắn vào.
Làn da ở cổ nơi bị cắn vừa rồi truyền đến cơn đau rát, Vương Điền đưa tay lên sờ một cái, là máu dinh dính — Tên khốn nạn này cắn rách da hắn, nhất thời giận dữ, nói: “Ngươi là chó hả?”
“Trẫm là rồng.” Lương Diệp kéo hắn trốn ra sau tường: “Chính là chỗ này, ngươi nhìn cho đã đi.”
Lúc này Vương Điền mới chú ý trước mắt là một gian phòng rộng rãi, nhỏ hơn một chút so với Chính sự đường ở tiền triều, chỗ ngồi cao nhất bị một bức mành trúc ngăn cách, nhưng sự uy nghiêm và xa hoa không hề bị giảm đi chút nào.
Hắn cũng không đoái hoài đến việc Lương Diệp vừa mới phát bệnh lúc nãy, dựa theo nơi đặt chiếu lệnh và hồ sơ vụ án trong Chính sự đường ở tiền triều mà tìm, quả nhiên thấy được một chồng văn thứ lớn.
Ánh trăng lờ mờ, chữ phía trên lại nhỏ, Vương Điền muốn tìm cũng rất phí sức, Lương Diệp bên cạnh vỗ tua rua trên bức mành chơi như người không có chuyện gì, Vương Điền nhét hai xấp vào tay y, hạ giọng nói: “Tìm đi, xem xem có nội dung nào liên quan đến Ngụy Vạn Lâm hay không.”
Lương Diệp ghét bỏ lật lật vài trang, bỏ hồ sơ vụ án không có gì thú vị qua một bên, đưa tay qua định sờ cổ hắn: “Trẫm muốn —”
‘Bốp.’
Vường Điền đập quyển sách lên mu bàn tay y, cắn răng nói: “Làm chính sự, ngươi bớt nổi điên ở đây đi!”
Lương Diệp thu móng vuốt lại, dùng sức vuốt vuốt mu bàn tay bị đánh đỏ lên, nhìn chằm chằm hắn, nói với giọng thâm trầm: “Rất tốt, đây là lần thứ hai ngươi ngỗ nghịch trẫm.”
Vương Điền triệt để từ bỏ ý định để tên điên này hỗ trợ, tập trung tinh thần tìm thứ mình muốn, thậm chí tìm được bảng liệt kê quan viên nội triều, hẳn là cảm thấy đây không phải thứ gì quan trọng nên kẹp nó trong tấu chương, hắn cố gắng ghi nhớ phần lớn tên người, định thần lại thì phát hiện Lương Diệp đang vuốt ve cổ tay của hắn.
Vương Điền vừa định rút tay về, đột nhiên ánh mắt khựng lại, trên tấu chương có viết tên Nguỵ Vạn Lâm, hắn đang định cúi đầu xuống nhìn, bỗng nhiên có tiếng bước chân truyền đến từ ngoài cửa.
‘Két két’.
Cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, ngay sau đó, ánh lửa bừng sáng, mười mấy tên binh sĩ võ trang đầy đủ tràn vào một mạch, người dẫn đầu quay người qua hỏi: “Xác định là thấy có bóng người ở đây?”
“Dạ.” Có người trả lời.
“Lục soát!”
Mười tên binh sĩ phân tán khắp Chính sự đường.
Một góc tối trên xà nhà, nơi chỉ có thể chứa được một người đang có hai nam nhân to con chen chúc, Vương Điền giẫm nửa bàn chân lên mép gạch, một tay vịn xà nhà nhô ra từ mái hiên, một tay khác nắm chặt đai lưng của Lương Diệp, Lương Diệp dán sát vách tường, cơ thể hơi cong lại, ghé vào bên tai hắn nói thì thào: “Nếu ngươi không chịu nổi mà rơi xuống, lọt vào trong tay của Thôi thị, ngươi chết chắc.”
Vương Điền thấy dáng vẻ y cười trên nỗi đau của người khác thì nổi giận, nói với giọng điệu như y: “Ta bị phát hiện, ngươi cho rằng ngươi có thể tốt hơn được chỗ nào?”
“Tất nhiên là trẫm sẽ lẩn trốn rất xa.” Lương Diệp cười vui vẻ, hơi nghiêng đầu, chóp mũi lạnh lẽo cọ qua gò má của hắn, đoán chắc hắn không dám có hành động gì, tựa cằm lên vai hắn, sờ lưng rồi ấn nhẹ xuống một cái: “Ồ, tiểu trùng tới đây rồi.”
Vương Điền híp mắt, cái tay đang nắm đai lưng của y bỗng nhiên dùng sức, chân đang lơ lửng giữa không trung đột nhiên nâng lên, dùng sức giắt vào mắt cá chân của y một cái, Lương Diệp không kịp phòng bị, ngã cả người ra ngoài, tay mắt lanh lẹ chộp lấy một cây xà ngang mỏng trên đầu, đạp chân lên mảnh ngói bên cạnh, phát ra một tiếng vang nhỏ.
“Tiếng gì?” Hẳn là người đứng phía dưới đã nghe thấy được, có người giơ bó đuốc chĩa về góc hẻo lánh này.
Lương Diệp quay đầu nhìn về phía Vương Điền.
Vương Điền hơi khom người đứng trong góc đó, nhấc chân lên đạp mạnh một cú lên mông y, dùng hết sức lực, Lương Diệp ở giữa không trung không có chỗ để mượn lực, chỉ có thể nhận trọn một cú này, sắc mặt lập tức vặn vẹo một trận.
“Nhìn lên nóc nhà thử xem!” Có binh sĩ lớn tiếng nói.
Hai bó đuốc bị nâng lên cao, không nhìn rõ được góc tối, có người định giẫm lên án thư để chiếu rõ hơn, bị người dẫn đầu giận dữ mắng mỏ một trận: “Coi chừng văn thư! Ngày mai Thái Hoàng Thái hậu phải xem chúng, nếu đốt trúng nó ngươi gánh nổi trách nhiệm sao!”
Người kia liên tục xin lỗi, cũng không dám tới gần mặt bàn nữa.
Trong góc hẻo lánh, Vương Điền nhìn Lương Diệp đang mặt đối mặt dán sát vào mình, ghét bỏ ngửa mặt lên.
Ánh mắt Lương Diệp thâm trầm nhìn chằm chằm hắn.
Vương Điền đoán chắc hiện tại y không dám làm gì, trong mắt ánh lên sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ, lại bởi vì trút được cơn tức nên tâm tình sung sướиɠ, khoé miệng ẩn chứa nụ cười như có như không.
Dưới ánh sáng le lói càng khiến người khác thấy ngưa ngứa trong lòng.
Lương Diệp lại xích lại gần hắn hơn một chút, ép hắn đến không còn đường lui, chắc chắn nói: “Ngươi muốn hại chết trẫm.”
“Bệ hạ võ công cao cường.” Vương Điền trốn không thoát, mở to hai mắt cười như không cười nhìn chằm chằm lại, suýt nửa đυ.ng phải mũi của y, hô hấp của hai người giao hoà vào nhau, ánh mắt chạm nhau, sáng tối lẫn lộn.
Đường nhìn của Lương Diệp trượt từ ánh mắt xuống khoé miệng ngậm cười của hắn, hầu kết vô thức giật giật, đột nhiên cảm thấy đói lả: “Trẫm —”
Vương Điền cắn mạnh lên cổ y, thẳng đến khi miệng nếm được mùi máu tươi mới nhả ra, khác với vết cắn mà Lương Diệp đã ‘gặm’, dấu răng rướm máu kia đủ để biểu đạt sự phẫn nộ của hắn.
Tâm trạng hắn rất tốt, ngẩng đầu lên, lập tức đối diện với đôi mắt tỏa sáng như được đốt lên hai ngọn lửa của Lương Diệp, ngay sau đó chỉ nghe thấy giọng nói hưng phấn quỷ dị của y: “Cắn thêm một cái nữa đi.”
“Đệch!” Vương Điền được mở rộng tầm mắt.