Thực ra, anh chưa bao giờ mang tiền đi gửi ngân hàng, sổ tiết kiệm đều là giả, anh gửi ít tiền về nhà, số còn lại thì lén ăn chơi tiêu xài.
Thậm chí, số tiền rút từ ngân hàng hôm qua cũng là tiền giả mua với giá rẻ để lừa Ngải Xảo, tâm trạng mệt mỏi vì tối qua anh đi đánh bạc cả đêm, thua hơn năm trăm đồng, vừa chán nản vừa mệt mỏi.
"Chúng đông người, còn anh chỉ có một mình, làm sao đánh lại được? Mất rồi thì thôi." Ngải Xảo chấp nhận thực tế.
Quý Hoài nhìn cô rất lâu, ánh mắt dừng lại trên cái bụng tròn vo của cô, càng thêm bực bội.
Trải qua chuyện này, tâm trạng của Ngải Xảo giống như đi tàu lượn siêu tốc, cô không biết phải nói gì, lời nói ra không có sức lực: "Người bình an là tốt rồi, những chuyện còn lại bỏ qua đi."
Quý Hoài im lặng, một lúc sau, anh lấy ra hai trăm đồng còn lại đưa cho cô: "Tất cả tiền của chúng ta."
Cô cúi đầu nhìn đồng tiền, từ từ đưa tay ra nhận, nắm chặt hai trăm đồng trong tay, tay kia xoa bụng, ánh mắt dần dần trở nên u ám.
Phải làm sao đây?
Ngoài hai trăm đồng này, họ chẳng còn gì cả.
"Không về quê nữa, trước tiên chúng ta phải tìm nhà ở tạm." Quý Hoài nói ra ý định của mình và lập tức hành động.
Hai người đến chỗ thuê nhà trước đó xem còn phòng nào không, chủ nhà nói căn phòng họ thuê trước đó đã có người đặt cọc rồi, nếu họ muốn thuê thì ông ấy có thể ưu tiên cho họ nhưng giá thuê tăng từ tám mươi đồng một tháng lên chín mươi đồng.
Chỉ còn hai trăm đồng, Ngải Xảo sao nỡ tiêu?
Cô từ chối yêu cầu của chủ nhà không hề do dự, hai người đi vào sâu hơn, đến chỗ xa hơn, chỉ tốn ba mươi đồng để thuê một phòng đơn sơ ở tầng một, dùng chung nhà vệ sinh.
Một căn phòng nhỏ, có một cái giường cũ chỉ rộng một mét hai, trong phòng chất đầy đồ lặt vặt, rất bẩn, sofa vừa cũ kỹ vừa bị rách mấy lỗ lớn.
Ngải Xảo dọn dẹp sơ qua, Quý Hoài đến chỗ bạn anh để lấy chăn và quần áo đã gửi trước đó.
Loay hoay một lúc, trời đã tối đen.
Bọn họ ăn cơm ở ngoài.
Quán ăn nhỏ, một muỗng thức ăn chay năm xu, một đồng một muỗng thịt, hai người chỉ tốn năm đồng là no bụng, còn có canh hành miễn phí, Quý Hoài uống liền hai bát.
Lúc đi qua quầy hàng bán trái cây, mận chua giá hai đồng rưỡi một cân, Ngải Xảo nhìn một lúc lâu.
"Anh mua cho em một ít nhé?" Quý Hoài hỏi.
"Em không ăn đâu." Cô lắc đầu liên tục.
"Vậy thì anh mua nửa cân nhé." Là một tra nam, đương nhiên anh hiểu rất rõ tâm tư của phụ nữ, không cần chính là cần, vừa nói vừa kèm theo ánh mắt đầy tự trách: "Tất cả là lỗi của anh, biết vậy không về quê nữa, ban đầu định lo xong chuyện kết hôn trước khi em sinh con, không ngờ lại làm hỏng việc."
"Không sao đâu." Ngải Xảo đã chấp nhận thực tế, nhìn hai tay họ nắm chặt, lòng cô cũng bớt lo sợ, còn mỉm cười nhẹ.
Cuộc sống khổ cực đến đâu, cô cũng đã trải qua rồi, chỉ cần hai người ở bên nhau thì nhất định sẽ vượt qua được.
Anh cũng không muốn chuyện này xảy ra.
Quý Hoài kiên quyết mua cho cô một đồng rưỡi mận, mua thêm một ít đồ dùng cần thiết, tốn thêm không ít tiền của hai người.
Về nhà, Ngải Xảo ngồi trên giường, ăn mận chấm muối ớt, chua đến nheo mắt nhưng cảm thấy rất ngon, nhìn Quý Hoài bận rộn, cô nói: "Ngày mai em sẽ trở lại nhà máy làm việc, anh có đi không?"
Cô mới rời đi không lâu, chỗ đó đang thiếu người, chắc chắn có thể trở lại làm.
Làm thêm một tháng cũng kiếm được mấy trăm đồng, thêm nữa anh cũng làm việc, cuộc sống của hai người sẽ không đến mức khó khăn.
"Em sắp sinh rồi, hít phải những mùi đó không tốt cho con." Anh không đồng ý, nhà máy may quần jeans giá rẻ, vải không tốt, mùi rất nặng.
"Nếu chỉ có anh làm việc thì không kiếm được đủ tiền đâu.” Cô lo lắng nói, tình cảnh hiện tại không cho phép cô suy nghĩ quá nhiều.
"Anh không về chỗ đó đâu." Anh bặm môi, nói một câu cứng rắn như mọi khi.
"Dù anh muốn làm gì thì có thể ổn định trong mấy tháng này không? Chúng ta cần tiền để trả viện phí sinh con." Cô mệt mỏi và lo âu, cố gắng khuyên nhủ anh.
Phần lớn anh đều nghe theo lời cô, tiền tiết kiệm cũng để cô giữ, nhưng luôn muốn khởi nghiệp để kiếm thật nhiều tiền.
Số lần cãi nhau không nhiều đều là vì anh ghét công việc ở dây chuyền sản xuất, luôn cảm thấy bị ràng buộc, luôn tranh cãi với cô.
"Anh không nói là không ổn định, nhưng làm ở nhà máy lương ba trăm đồng, không làm thêm chỉ được hơn hai trăm, phải kiếm đến bao giờ? Ngày mai anh định đi xin việc ở công trình, bây giờ khắp nơi đều có công trình, lúc nào cũng tuyển người, một ngày được trả hai mươi ba đồng, còn bao ăn sáng và trưa nữa." Anh nói ra dự định của mình.
"Anh muốn đến công trình làm việc à? Nhưng công việc ở đó nặng nhọc lắm.” Cô ngạc nhiên, thấy công việc quá vất vả nên đành nói: "Thực ra không sao đâu, em vẫn có thể đi làm, bảo họ cho em làm thêm một tháng."
"Anh bảo em ở nhà thì ở nhà, làm việc nặng thì có sao đâu? Đâu phải anh không có sức?" Dường như Quý Hoài không muốn nói nhiều, anh nằm xuống giường, kéo chăn lên đắp: "Ngủ đi, mai anh sẽ đến công trình xem thử."
Thấy vậy, Ngải Xảo mấp máy môi, cuối cùng không nói gì thêm.
Trong lòng anh chắc chắn áp lực hơn cô, chờ xem ngày mai thế nào.
Quý Hoài nhắm mắt, đầu óc rối bời, kiếp này anh chưa từng làm việc nặng nhọc, chỉ sống ung dung bằng các mánh khóe lừa đảo.
Nhưng bây giờ thì không được, anh không thể làm một kẻ cặn bã nữa.
Để Ngải Xảo chịu khổ, anh thà để bản thân chịu khổ còn hơn.