Ngày hôm sau.
Trời còn chưa sáng, bên ngoài vẫn còn mờ mịt sương trắng, Quý Hoài đã thức dậy thay quần áo. Anh không bật đèn, mò mẫm dưới ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ.
"Cạch" - Ngải Xảo đưa tay ra bật đèn, dụi mắt nhìn anh đang xỏ giày, "Sao anh dậy sớm thế?"
Đêm hôm trước cô không ngủ được, tinh thần suy sụp, đêm qua cũng trằn trọc suy nghĩ đến nửa đêm, cả người không thoải mái, đứa bé trong bụng cũng theo đó mà quấy, đá cô đau nhói.
Sau một đêm ngủ không sâu, dù anh nhẹ nhàng thức dậy cũng làm cô tỉnh giấc.
"Sáng nay công trường bắt đầu tuyển người, không đi sớm thì làm sao có việc? Em ngủ thêm đi rồi dậy mua đồ ăn sáng. Không biết khi nào anh mới về, đói thì tự đi mua cơm ăn nhé." Quý Hoài đứng dậy, nói với cô.
Nghe vậy, Ngải Xảo bớt buồn ngủ, quay người lấy ba tờ mười đồng từ dưới gối đưa cho anh: "Anh cũng phải mang theo chút tiền chứ."
"Mười đồng là đủ rồi." Anh cúi người cầm lấy một tờ mười đồng, suy nghĩ một lát, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm đầy tự tin: "Dù có phải đi bốc vác thì anh cũng nuôi được hai mẹ con em."
Ngải Xảo nhìn anh bằng đôi mắt long lanh, sự căng thẳng trong lòng cũng dần tan biến, đôi mày lá liễu cũng giãn ra.
Những lời anh nói, cô luôn tin tưởng.
"Ngủ ngon, anh đi đây nhé." Anh đứng thẳng người, bước ra cửa, lúc ra còn giúp cô tắt đèn.
Ngải Xảo nằm xuống, trở mình trằn trọc, không còn buồn ngủ chút nào.
Ở phía bên kia.
Quý Hoài dùng một đồng mua hai cái bánh bao nhân thịt, vừa đi vừa ăn, nhìn biển báo dọc đường. Đôi khi có vài chiếc xe đạp lướt qua, thỉnh thoảng lại có một chiếc ô tô, phần lớn là của những ông chủ nhỏ xung quanh.
Những chiếc ô tô thời đó không rẻ, có cái trị giá hàng chục vạn, hàng chục vạn là một khoản tiền lớn, bởi giá nhà khi đó chỉ có vài ngàn thôi.
Là một thành phố ven biển phát triển nhanh chóng, nơi này đang bắt đầu xây dựng các tòa nhà cao tầng, khắp nơi đều là công trường xây dựng.
Sau này anh cũng phất lên nhờ việc tiếp nhận các công trình nhỏ, tiện thể mua vài căn nhà, sau khi giá nhà tăng vọt, anh cũng trở nên giàu có.
Đến công trường gần đó, bên ngoài đã tụ tập một số người.
Có dân làng địa phương, cũng có người lao động ngoại tỉnh, mọi người ngồi tụ lại một chỗ, ánh mắt dán chặt vào cổng công trường vừa mới mở.
Quý Hoài cũng ngồi xổm ở bên, tiếp tục nhai bánh bao, liếc nhìn người đàn ông cao gầy đen đúa bên cạnh.
Anh cúi đầu, lại cắn một miếng bánh bao, giả vờ vô tình nói với người bên cạnh: "Anh bạn, anh mới đến à?"
Đối phương lập tức nhướn mày: "Tôi đã đến mấy ngày nay rồi."
"Vậy à, tôi ở đây hơn nửa tháng, hình như chưa từng gặp anh." Quý Hoài nói, nhét miếng bánh bao cuối cùng vào miệng, "Anh làm việc gì thế?"
"Tôi đúc xi măng ở đây." Đối phương đáp.
"À, còn tôi thì vác ván gỗ." Quý Hoài tiếp lời.
"Vậy thì không cùng việc, không gặp cũng là chuyện bình thường." Người đó nói xong lại bảo: "Các anh vác ván cũng vất vả nhỉ."
"Mọi người đều làm việc nặng, nào có ai không vất vả đâu? Kiếm tiền nuôi gia đình không dễ, may là còn kiếm được nhiều hơn chút, ngày trước tôi làm việc trong xưởng cũng chỉ có hai ba trăm đồng một tháng." Quý Hoài trò chuyện.
"Đúng vậy, chỗ này được hai mươi hai đồng một ngày, nếu nhiều việc thì thu nhập một tháng cũng không tệ, tôi còn phải nuôi hai đứa con nữa."
"Vợ tôi sắp sinh, giờ chỉ muốn kiếm tiền thôi." Quý Hoài thở dài, trò chuyện vui vẻ với anh ta.
“Sinh con tốn nhiều tiền lắm.”
...
Đang trò chuyện thì Chủ thầu bước ra, mọi người lập tức đứng dậy và xô đẩy nhau đi về phía đó. Quý Hoài và người đàn ông cao gầy cũng chạy, anh còn lanh lẹ kéo anh ta chạy theo thật nhanh.
Tạo ra dáng vẻ rất thuần thục.
Chủ thầu chắc chắn sẽ chọn những người đã có kinh nghiệm, không cần phải đào tạo lại, người đàn ông cao gầy cười gọi: "Anh Cường."
Chủ thầu đội mũ bảo hộ màu vàng, cầm bản vẽ điểm danh, nhìn Quý Hoài một lúc lâu. Anh chàng này trông thanh tú, da còn hơi trắng, có vẻ không giống cu li.
Hình như chưa từng nhìn thấy.
"Anh Cường." Quý Hoài cũng cười, "Tối nay có thể làm thêm không?"
Đây là thông tin anh vừa mới nghe lỏm từ người đàn ông cao gầy, làm thêm bốn tiếng vào buổi tối được thêm mười hai đồng và còn có bữa đêm.
"Chưa biết được, vào đi." Chủ thầu không nghĩ nhiều, mặc định rằng anh đã làm việc ở đây, giọng nói khá quen thuộc, nhìn cũng cao to, chắc có sức lực, tiếp tục điểm danh: "Một, hai, ba..."
Hiện tại thành phố đang xây dựng nhiều, hệ thống không hoàn thiện, số lượng công nhân ở công trường mỗi ngày không cố định, đặc biệt là công nhân thời vụ, đa số là tìm theo ngày.
Không cần nhiều kỹ năng, miễn là đã từng làm, không phải người mới, ai đến sớm thì được làm, không quen mặt cũng là chuyện bình thường.
Chủ thầu mặc định là anh làm được việc.
Quý Hoài nhanh chóng lẻn vào.
Bọn họ vừa mới chen vào, Chủ thầu đã dừng việc tuyển người, "Đủ rồi, hôm nay cần mười lăm người thôi. Ngày mai lại đến tiếp."
Những người không được chọn trông đầy thất vọng, họ sẽ đi đến công trường khác hoặc một điểm cố định, nếu công trường khác thiếu người đột xuất, họ sẽ lái xe đến đó tìm việc.
Người đàn ông cao gầy thở phào nhẹ nhõm, hôm nay lại kiếm được tiền, nhìn Quý Hoài, cười nói: "Anh chạy nhanh thật."
"Không phải tôi khoe khoang đâu, trước kia làm ở công trường, một mình tôi làm bằng hai người, toàn làm dài hạn, mà còn được làm nhóm trưởng đấy, một ngày được hai mươi bảy đồng, công trình bên đó hoàn thành rồi, tôi mới tới đây." Quý Hoài hơi khoe khoang, tâm cơ không phải dạng vừa.
Nói dối mặt không đỏ, tim không đập, vẻ mặt tự tin, không khác gì đang nói thật.
"Được làm nhóm trưởng thì cũng khá lắm." Người đàn ông cao gầy vừa mới tới, nhìn anh đầy ngưỡng mộ.
"Nói thật, làm nghề này phải học chút kỹ năng, không thể chỉ làm việc nặng nhọc thôi đâu, tôi làm ở công trường đó hơn một năm, học được cách đọc bản vẽ, sửa mạch điện, tự nhiên khác hẳn những người còn lại." Quý Hoài nói đúng sự thật, anh biết đọc bản vẽ, sau này khi nhận thầu, anh đã học cái này để tránh bị lừa.
Nghe anh nói, mắt người đàn ông cao gầy sáng lên, lòng dạ cũng rộn ràng, ai mà không muốn học chút kỹ năng chứ? Có kỹ năng sẽ không chết đói.
Anh ta càng thân thiện hơn với Quý Hoài.
Quý Hoài khoác vai anh ta, cố ý đi chậm lại, quan sát anh ta, thỉnh thoảng dạy một số "mẹo" trên công trường.
Anh thuận lợi theo anh ta đến phía sau tòa nhà số một, rồi bởi vì "nói chuyện hăng say" mà đi xúc xi măng cùng với anh ta.
Dù sao thì “công việc lúc đầu” của Quý Hoài cũng là vác tấm ván, bây giờ theo anh ta đi xúc xi măng, chắc chắn không thành thạo, đối phương tự nhiên cũng hiểu, thỉnh thoảng chỉ dẫn vài thứ.
"Tôi nghĩ rằng những công trình lớn như thế này, việc tốt làm sao tới lượt chúng ta chứ? Nhưng chúng ta cũng phải học được chút gì đó chứ. Những ngôi nhà tự xây một hai tầng ở ngoài kia, hệ thống điện hay cửa nẻo, tôi đều biết làm." Quý Hoài vừa đi theo anh ta lấy xẻng, vừa đội lại mũ bảo hộ, nói nhỏ: "Ở công trường lớn vẫn có thể học được chút gì đó, chịu khó một chút cũng không sao, kinh tế phát triển, nhà cửa sẽ luôn được xây dựng, chúng ta rồi sẽ khá lên."
“Mấy lời này, tôi chưa từng nói với những người khác đâu. Dù sao thì họ cũng không muốn nghe, chỉ nghĩ có sức thì làm, không nghĩ đến ngày mai ra sao."
"Vẫn phải có kế hoạch, già rồi thì làm gì còn sức mà làm nữa.” Người đàn ông đen gầy suy nghĩ sâu xa, anh ta đã từng đọc qua một ít sách, cảm thấy những lời của Quý Hoài thật sự đúng với lòng mình.