Quý Hoài và Ngải Xảo đi ra khỏi nhà máy, ban đầu anh khoác vai cô, nhưng sau đó thấy đi lại không tiện nên đổi sang nắm tay, dẫn cô đi tiếp.
Cô để anh tùy ý nắm tay, bụng to tròn, đi được một đoạn, cô dừng lại rồi rút tay ra khỏi tay anh: "Chúng ta đi đâu đây?"
"Tìm nhà." Quý Hoài quay lại, nhíu mày, vẻ mặt vô cùng căng thẳng.
"Anh đang tức giận gì vậy? Anh còn chưa nói với em tối qua anh đi đâu đâu? Em đã đợi anh bốn tiếng, tại sao chúng ta không về nhà?" Cô không thể chịu nổi nữa, một loạt câu hỏi thốt ra.
Từ nãy đến giờ, cô luôn chờ anh giải thích, nhưng anh lại không nói gì khiến cô cảm thấy giống như mình đã làm sai điều gì nghiêm trọng.
"Không về nữa." Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, thực ra là muốn tránh né câu hỏi của cô, trong mắt lộ vẻ lúng túng.
Ngải Xảo tiếp tục nhìn anh, ánh mắt sáng ngời nhưng đầy uất ức.
Anh từng nói là sẽ đưa cô về nhà.
Rồi sẽ làm giấy đăng ký kết hôn, cô đã mang thai tám tháng rồi nhưng vẫn chưa có thân phận hợp pháp.
Quý Hoài nhìn qua, trong lòng vô cùng buồn phiền.
Kiếp đầu tiên, anh chính là một tên cặn bã, vô nhân tính và chỉ biết đến lợi ích cá nhân, để tối đa hóa lợi ích của mình, anh làm cho Ngải Xảo mang thai ngoài ý muốn nhưng không cho cô phá thai, ngược lại còn cầu hôn cô, làm cô hoàn toàn tin tưởng anh, vui vẻ làm việc trong nhà máy, kiếm tiền và tiết kiệm tiền, trong khi anh tìm cách lừa cả tiền và tình, còn để cô làm bảo mẫu miễn phí.
Giả vờ nói đưa cô về quê, để cô đợi ở nhà ga, mang theo tất cả tiền và đồ vật có giá trị rồi biến mất, không hề nghĩ đến việc gánh chịu hậu quả.
Ngải Xảo chỉ là đối tượng thí nghiệm đầu tiên trong “kế hoạch làm tra nam” của anh. Trong thời đại mà Internet chưa phát triển, sau khi thành công lừa gạt cô, anh tiếp tục dùng chiêu này để lừa nhiều cô gái khác, kỹ năng ngày càng tinh vi, cuộc sống ung dung tự tại, cuối cùng còn kiếm được chút tiền tài, gia sản bạc triệu.
Nếu nói có báo ứng thì chính là cả đời anh không có con, phải nuôi con của hai đứa em trai, nhưng lại nuôi dưỡng nên một lũ vong ân bội nghĩa.
Cuối cùng trải qua tuổi già cô độc, ngay cả một người thân chăm sóc trước lúc lâm chung cũng không có.
Người ta nói nhân quả luân hồi, anh đã làm tra nam suốt hai mươi ba kiếp, nghiệp chướng nặng nề, không thể đầu thai, bị đày xuống địa ngục tầng thứ hai mươi mốt, bị trói buộc với “hệ thống cải tạo”, bắt đầu chuộc tội.
Cái gọi là “cải tạo” chính là tự chuộc tội cho mình, đương nhiên, xét đến việc anh là một kẻ lý trí cực đoan và ích kỷ thì chỉ có thể ép buộc anh gắn với “hệ thống bồi dưỡng đàn ông tốt”.
Nói đơn giản, trước đây anh giả vờ yêu Ngải Xảo bao nhiêu thì bây giờ anh thật lòng yêu cô bấy nhiêu.
Hệ thống sẽ dựa vào ký ức để điều chỉnh ngưỡng cảm xúc của anh, từ một người đàn ông tốt giả tạo thành một “người đàn ông tốt thực sự”.
"Chúng ta không có tiền về." Anh nhìn cô rồi thở dài, chậm rãi bước lại gần.
Nếu là trước đây, một người chỉ biết chăm lo cho bản thân thì tự nhiên sẽ không có bất kỳ thay đổi trong cảm xúc nào, vẫn sẽ phân tích hành vi của cô một cách lý trí, dốc toàn lực an ủi cô, không màng hậu quả để bản thân được lợi, nhưng hiện tại anh đã tiếp thu ký ức mới, kế thừa cảm xúc, giờ đây thấy cô uất ức, lòng anh cũng đau nhói, cảm xúc cũng bị dao động theo.
"Tiền đâu?" Cô lo lắng hỏi anh.
Tiền của họ đều nằm trong sổ tiết kiệm, sổ tiết kiệm do cô giữ, trước khi về quê, anh đã rút hết tiền ra, vì anh nói đi xe về quê cần vài ngày, xuống xe lại phải gấp rút đi xe buýt về nhà, mà xung quanh không có ngân hàng, lúc đó rất bất tiện nên anh đã lấy tiền ra để trong túi của mình.
Cô vác cái bụng bầu đi làm đến tháng thứ tám, hàng ngày thức khuya làm việc trên dây chuyền sản xuất, không dám tiêu một đồng nào chỉ để dành tiền về quê cưới anh và sinh con.
Giờ anh lại nói với cô là không có tiền về sao?
"Bị trộm lúc mua vé xe rồi." Anh đau khổ ngồi xổm xuống, vẻ mặt uể oải, giọng nói đầy đau đớn: "Anh thấy tên trộm rồi, hắn ở ngay sau lưng anh, anh chỉ có thể đuổi theo để giành lại hơn hai ngàn đồng đó, đuổi mãi đến con hẻm nhỏ, không ngờ hắn có đồng bọn, chúng đánh anh một trận, còn đập ngất anh."
"Chúng cướp mất túi của anh, tất cả đều bị cướp hết rồi."
Thấy mặt anh đầy vẻ đau đớn, Ngải Xảo cũng bắt đầu tức ngực, khó thở, cả người đứng không vững nhưng phản ứng đầu tiên vẫn là lo cho anh: "Anh có bị thương không? Đau đầu không?"
Quý Hoài lắc đầu.
Cô thở phào, không kìm được mà nghẹn ngào: "Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Cô còn phải sinh con nữa.
Giờ nói với cô là tiền mất hết rồi, lúc này lại ở nơi đất khách quê người, tiền chính là mạng sống.
"Tất cả đều bị cướp hết rồi, chỉ còn lại hai trăm đồng anh giấu trong đế giày." Quý Hoài ôm mặt, hai mắt đỏ ngầu: "Lúc tỉnh lại, anh đã muốn đi báo cảnh sát, nhưng lo cho em nên đi tìm em trước, thấy em không còn ở đó, anh đã tìm em rất lâu, tìm khắp mọi nơi, lùng sục khắp ga tàu không biết bao nhiêu lần."
"Anh muốn đi báo cảnh sát, nhưng thời gian bị cướp quá ngắn, không ai để ý, cho dù họ có tiếp nhận điều tra thì cũng không có manh mối gì."
...
Anh liên tục tự trách mình, thậm chí còn có chút tức giận giống như vẫn chưa chấp nhận được thực tế này, sa vào vòng luẩn quẩn, đau đớn không thôi.
Trong lòng vô cùng mâu thuẫn và không cam lòng, anh thề rằng ngày mai sẽ ra ga rình xem, nhất định phải túm được bọn cướp đó để trả thù rửa hận.
Mặc dù Ngải Xảo rất tiếc tiền, phẫn nộ và bất lực, nhưng so với việc mất cả người lẫn của khiến cô đau buồn đến tuyệt vọng vào tối qua, hiện giờ ít nhất anh vẫn còn ở đây, vẫn còn hai trăm đồng, cũng không quá tệ.
"Nếu anh xảy ra chuyện, em và con phải làm sao đây?" Cô còn phải cố gắng kìm nén cảm xúc buồn bã để an ủi anh.
"Hơn hai ngàn đồng cứ thế đưa cho chúng sao?" Quý Hoài đứng dậy, trừng mắt nghiến răng nghiến lợi: "Anh không thể để chúng dễ dàng kiếm hời như vậy được, anh nhất định bắt chúng phải trả giá!"
Giống như những cảm xúc bị dồn nén bấy lâu bỗng bùng phát ra ngoài, mặt anh xanh lét.