Thời đó, phụ nữ hai mươi mấy tuổi chưa lấy chồng coi như gái ế, Quý Hoài nói cô ta không lấy được chồng là lời nguyền rủa độc ác nhất, cả làng sẽ cười nhạo, mẹ cô ta chắc sẽ đánh gãy chân cô ta.
Nhìn Phương Lan, để giữ thể diện, cô ta cứng miệng nói: "Cho dù không lấy được chồng, tôi cũng sẽ không lấy loại người như anh ta!"
Phương Lan: "..."
Không muốn đánh đòn tâm lý, nhưng Quý Hoài còn có vẻ ngoài ưa nhìn, còn Hà Thu Hương thì vừa béo, chân vừa to, da vừa đen, mặt vừa đầy mụn, thật sự không có người đàn ông nào để ý tới cô ta.
Dưới lầu.
Lúc này, công nhân đang đổi ca, lục tục đi về từ nhà máy.
Từng nhóm người đi cùng nhau.
"Kia không phải là Quý Hoài sao? Anh ta chưa bỏ trốn à?" Một nữ công nhân nhìn người phía trước, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Những nữ công nhân bên cạnh cũng nhìn theo.
Quý Hoài đang khoác vai Ngải Xảo, kéo cô vào lòng, cô cúi đầu không nói gì, cả hai cùng đi về phía trước.
"Tối qua Hà Thu Hương còn nói Ngải Xảo định về quê phá thai, nói Quý Hoài lừa hết tiền của cô ấy."
Một nữ công nhân đi bên cạnh cười nói: "Lời Hà Thu Hương nói mà các cô cũng tin à? Hai người họ cãi nhau không phải là chuyện bình thường sao? Giận dỗi thôi."
"Cũng đúng."
...
Buổi sáng còn là câu chuyện tám nhảm lớn, giờ lại trở thành Hà Thu Hương nói linh tinh, làm mọi người tưởng có chuyện lớn, hóa ra là tin vịt.
Khi hai người đi qua, một nữ công nhân còn gọi với theo Quý Hoài: "Anh không làm ở xưởng nữa à?"
Nghe Hà Thu Hương nói là anh ta từ chức để bỏ chạy, tính toán từ trước để bỏ rơi Ngải Xảo.
Quý Hoài gật đầu, nói: "Lương thấp quá, Ngải Xảo sắp sinh rồi, tôi phải tìm việc khác, không thì không nuôi nổi hai mẹ con mất."
Anh nói trong khi tay vẫn khoác vai người bên cạnh, hành động thân mật, người ngoài nhìn vào chỉ thấy hiểu lầm giữa hai người đã được giải quyết, quan hệ cũng đã hòa hợp lại.
"Sắp làm bố có khác." Các cô ấy cười đùa, lại hỏi: "Nghe nói anh định đưa Ngải Xảo về quê à?"
Lời Hà Thu Hương nói ai biết đúng sai thế nào?
Gặp người trong cuộc thì cứ hỏi luôn người trong cuộc.
"Năm nay chúng tôi định về quê, nhưng xảy ra chút chuyện nên chưa về được, phải tiết kiệm tiền để nuôi con." Quý Hoài không giấu giếm, nói tiếp: "Sang năm kiếm được tiền, muốn về lúc nào thì về."
Lời nói vẫn hơi phóng đại.
Mấy người gật đầu, nói vài câu rồi bỏ đi.
Đi thêm vài bước, một nữ công nhân ngoái lại nhìn hai người: "Quý Hoài cũng đẹp trai đấy, nhưng nếu tôi có gương mặt và dáng người như Ngải Xảo, tôi sẽ không mang thai với anh ta đâu."
"Tìm người có tiền đúng không?" Có người đáp.
"Đúng vậy, để tôi nói các cô nghe." Nữ công nhân hạ giọng, thần bí nói: "Trương Lăng đã quyến rũ được quản đốc rồi, sắp lên làm tổ trưởng, lương cao hơn chúng ta một trăm rưỡi lận đấy."
Nhiều hơn một nửa lương của họ khiến ai cũng ghen tị.
"Ngải Xảo xinh hơn Trương Lăng nhiều, nhưng làm vợ chính thức và làm bồ nhí cũng không giống nhau, mặc dù Quý Hoài không trung thực lắm, nhưng biết đâu khi có vợ con thì sẽ thay đổi, các cô không nghe anh ta nói mình muốn tiết kiệm tiền sao?"
"Có người sống cùng mình là được rồi, chúng ta đâu phải mệnh đại gia, vợ của quản đốc không phải người dễ đối phó, bị phát hiện có khi lại mất việc luôn ấy chứ."
"Đúng vậy."
...
Mọi người lại tiếp tục bàn tán, lúc đầu còn thấy hơi tiếc cho Ngải Xảo, giờ lại thấy không tệ, ít nhất là cô ấy sắp có gia đình ổn định, Quý Hoài cũng thể hiện rằng mình yêu thương cô, chịu đổi việc kiếm tiền, không như họ vẫn làm công nhân trong dây chuyền sản xuất, mỗi tháng gửi ít tiền về quê.
Tương lai mờ mịt.