Xuyên Nhanh: Công Này Chuyên Trị Vai Ác Thụ

Chương 4.1: Vườn trường 3

Trong cuốn truyện màu trắng đen ấy, một đứa bé nho nhỏ bị một bàn tay ấn đầu nhúng vào bồn tắm đầy nước. Đứa nhỏ không ngừng giãy dụa, khuôn mặt bị chìm trong nước đầy vẻ vặn vẹo vì hoảng sợ, trong mắt tràn ngập vẻ thống khổ.

Đứa bé ấy hình như là nhân vật chính của cuốn truyện này, nhưng mà Vu Châu lại không tìm thấy tên cậu ở trong truyện. Không chỉ riêng nam chính mà những nhân vật khác cũng không có tên, ngay cả đường phố và những kiến trúc xung quanh cũng không có tên. Điều ấy làm người khác không khỏi nghi ngờ liệu đây có phải là một quyển truyện chưa hoàn thành.

Vu Châu không kìm nén được lòng hiếu kì của bản thân, không biết sao mà cứ thế xem tiếp.

Trong cuốn truyện tranh đứa trẻ sinh ra trong một gia đình giàu có, là gia tộc hào môn. Cậu bé có một người mẹ xinh đẹp ôn nhu cùng với người bố thành công trong công việc. Từ góc nhìn của người khác, cuộc sống của cậu bé ấy là vô cùng tốt đẹp.

Nhưng là, bố của cậu là một người vô cùng tôn sùng bạo lực. Là người giống như có máu S.

Mẹ của cậu bé chỉ là người phế vật chỉ biết làm bình hoa xinh đẹp tiêu xài tiền. Ở trước mặt chồng mình không dám khóc lớn tiếng, đứa trẻ với cơ thể bị thương muốn nói lên sự đau khổ của mình cho mẹ nghe. Cậu bé lúc nhỏ tuổi ấy khát vọng người mẹ thân yêu có thể cứu vớt mình.

Nhưng là mẹ chỉ biết lộ vẻ mặt bi thương che miệng cậu lại, bởi vì bà không thể phản kháng lại chồng của mình, không muốn làm mất đi tấm thẻ chứa số tiền quẹt mãi không hết kia.

Bà cần những trang sức lộng lẫy trang điểm cho sự xinh đẹp của bản thân, bà thích cùng những quý bà khác tổ chức party. Thích đeo những trang sức mĩ lệ nhất, ăn mặc váy áo quý giá hoa lệ nhất, sống trong chiếc l*иg ngợp vàng son.

Đứa bé thất vọng từng ngày rồi lại từng ngày, trong lòng cũng càng ngày càng lạnh băng.

Cậu bắt đầu hành hạ những con động vật nhỏ đến chết, tra tấn con chuột trong l*иg sắt. Càng ngày cậu càng trở nên ác độc thêm, từ con chuột trong l*иg đổi thành con thỏ, từ con thỏ đổi thành rắn. Cậu bắt đầu căm hận loài người, coi sự thống khổ của người khác làm gia vị tổ điểm cho cuộc sống của bản thân.

Cậu biết bản thân đã đi dần tới vực sâu.

Nhưng mà không ai có thể cứu vớt cậu.

Truyện tranh đến đây bỗng dưng hết, Vu Châu đứng chỗ giá sách tìm một lúc cũng không tìm thấy phần tiếp theo. Hắn đành sắp xếp lại bằng phẳng rồi thả vào trong ngăn kéo bàn học của mình.

Chỗ tốt của việc học giỏi đó là không cần tiêu tiền đi học thêm.

Cho nên thứ bảy Vu Châu vô cùng rảnh, cho dù hắn ngủ đến 10 giờ mới dậy cũng được. Nhưng mà đồng hồ sinh học của hắn rất đúng giờ, mỗi ngày 6 giờ sáng đã tỉnh rồi.

Trong nhà không có đồ ăn, Vu Châu rửa mặt qua loa, cầm tiền ra khỏi chung cư.

Tòa nhà Vu Châu ở nằm gần một tòa nhà khác, hai bên đường trồng đầy cây liễu, những cây liễu này vô cùng cao lớn. Cành liễu rủ xuống, khi gió thổi qua, những cành lá mềm mại này sẽ đong đưa lên, giống như dải lụa xanh biếc tung bay trong gió, làm cho những tòa nhà cũ này nổi lên một màu tươi mới.