Xuyên Nhanh: Công Này Chuyên Trị Vai Ác Thụ

Chương 4.2

Hai toà nhà cũ san sát, chỉ để lại ở giữa một lối đi nhỏ cực hẹp, ánh sáng nơi này cực kỳ kém, nhà lầu cũng đã cũ nát, đôi lúc còn có thể thấy cột điện dính đầy quảng cáo.

Sáng sớm mặt trời vừa lên, một tia sáng vàng ấm xuyên qua nhà ngang xám xịt, chiếu vào lối đi nhỏ hẹp hòi này.

Một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng đứng dưới ánh mặt trời, trông đầy sức sống như ngọn cỏ xanh non đang chứa những giọt sương mượt mà, có chút không hợp với đường phố hẹp hòi này.

Bước chân của Vu Châu dừng lại.

Thiếu niên đứng dưới ánh mặt trời có làn da tái nhợt đến gần như trong suốt, trên mặt người treo nụ cười, vươn một bàn tay về phía Vu Châu, đốt ngón tay nhỏ dài, có thể nhìn thấy mạch máu xanh lơ dưới da, đối với đôi tay như tác phẩm nghệ thuật này thì có một loại cảm giác tàn nhẫn vì phá hư sự xinh đẹp.

Con người khi chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá độ thì sẽ căng cơ, Vu Châu máy móc nhìn Hứa Đàm đi về phía mình, nhìn Hứa Đàm vươn đôi tay xinh đẹp ngập tràn bệnh trạng kia ra búng lên tai cậu một cái.

Bịch một tiếng, Vu Châu phục hồi tinh thần, cậu lạnh lùng hỏi, “Sao cậu lại ở đây?”

Hứa Đàm cười nói, “Chỉ là muốn xem thử học thần Vu Châu mỗi ngày một thân hàng hiệu sẽ ở chỗ nào.”

Hắn nhìn xung quanh một vòng, khóe miệng nhếch lên cao, “Hiện giờ xem ra chỗ cậu ở còn không ổn hơn so với tưởng tượng của tôi, đây là đống rác hay là xóm nghèo thế?”

Hứa Đàm dùng tay che mũi mình, đôi mắt hồ ly hơi híp lại, “Cậu biết không, mỗi lần tôi đi lướt qua cậu đều có thể ngửi được một mùi kỳ lạ trên người cậu, hiện giờ thì tôi biết rồi, trên người cậu rõ ràng là có hương vị hèn kém.”

Giọng của hắn rất đặc thù, tiếng nói còn mang theo ý cười, lại có chút khàn của thiếu niên, nhưng lời nói ra lại cực kỳ ác độc.

Vu Châu cao hơn Hứa Đàm gần nửa cái đầu, nghe Hứa Đàm nói những lời này, mặt cậu không khỏi trầm xuống.

Hứa Đàm mặc sơ mi trắng, cúc áo màu trắng như hơi phát quang, cúc áo cài kín mít đến tận trên cùng, từ cổ áo chỉ lộ ra một đoạn cổ trắng nõn, nhìn có chút gầy yếu.

Hứa Đàm là một người tràn ngập vẻ đẹp bệnh trạng, mà tâm của hắn còn bệnh trạng hơn cả vẻ bề ngoài.

Dung mạo phúc hậu vô hại này của hắn rất dễ khiến người ta mê hoặc, chỉ cần hắn nguyện ý, hắn có thể dỗ một người nào đó vui vẻ vây quanh mình, ngay cả đám Chu Tư Miểu, Tôn Nhiêu luôn bắt nạt hắn cũng đã trở thành đàn em của hắn.