Xuyên Nhanh: Công Này Chuyên Trị Vai Ác Thụ

Chương 4.3

Hứa Đàm ngoài khả năng biết ăn nói dụ người ra có lẽ nguyên nhân lớn nhất là vì cha cậu Hứa Chí, người có quyền lực lớn ở Kinh Châu, còn Hứa Đàm từ khi sinh ra đã được định sẵn thành một vị thái tử thừa kế ngai vàng đó.

Với hoàn cảnh gia đình khủng như thế thì Hứa Đàm muốn không có bạn bè cũng khó.

Thật ra hai người bọn họ từng trở thành bạn cùng phòng một khoảng thời gian.

Lúc đó việc Vu Châu là học sinh có hoàn cảnh khó khăn vẫn chưa bị lộ ra, khi những bạn học lớp khác nhắc đến Vu Châu sẽ luôn là mấy câu như: “Lớp cậu có một học sinh ít nói với lạnh lùng ghê, lúc nào cũng mặc đồ hiệu ..v..v”

16 tuổi là cái tuổi mà tính phản nghịch trồi lên mạnh mẽ nhất.

còn Vu Chu đang nếm trải nỗi đau nghèo khó thì lại chơi game để kiếm tiền mua hàng nhái cao cấp, dù sao đối mặt cới những bạn học nhà giàu hay khá giả trong lớp, một đôi giày của họ cũng phải hơn ngàn đồng thì trong lòng cũng sẽ cảm thấy tự ti.

Cộng thêm việc có một bạn cùng phòng là cậu ấm giàu có hàng thật giá thật làm mỗi ngày của Vu Châu đều rất đè nén, lúc nào cũng lo mình lòi đuôi.

Khi còn ngồi cùng bàn với Hứa Đàm, có một hôm sau giờ toán Vu Châu cầm cốc ra ngoài lấy nước.

Khi cầm cốc nước quay lại thì nhìn thấy nhóm Tôn Nhiêu đang cười cười xé vở của Chu Tư Miểu chơi, Chu Tư Miểu ngồi im lặng trên ghế cúi đầu không dám nói một lời.

Vu Châu muốn giúp đỡ nhưng hắn cũng chỉ là một học sinh nghèo, có tâm nhưng không có sức.

Với lại lý trí của hắn lúc nào cũng lớn hơn cảm tính, hắn sẽ không làm ra mấy hành động có khả năng làm lộ việc mình là học sinh nghèo này.

Vu Châu hơi mím môi, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy bạn cùng bàn mới Hứa Đàm.

Hứa Đàm đang ngồi ở hàng cuối cùng của lớp học, một tay chống cằm, tay kia thì quay chiếc bút carbon màu xanh với nụ cười lười biếng, nhìn mấy người Tôn Nhiêu trêu chọc Chu Tư Miểu.

Đám người Tôn Nhiêu này là đám chuyên bắt nạt quậy phá trong lớp, mọi người suy nghĩ lợi và hại xong thì đều nhất trí coi như không nhìn thấy, lạnh nhạt thờ ơ.

Vu Châu nhìn sang chỗ khác, khi nhìn thấy chiếc bút carbon trong tay Hứa Đàm thì trái tim đập nhanh hơn chút.

Là bút carbon của hắn, không phải hàng thật mà là hàng giả, giá hai tệ một cái.

Bút carbon đó là một nhãn hiệu nước ngoài tên là Qianle. Một cái bút carbon có giá 56 tệ. Học sinh từ gia đình khá giả trong Thanh Phổ đều sử dụng nhãn hiệu văn phòng phẩm này.

Vu Châu đương nhiên không đủ tiền nên chỉ có thể mua loại bút giả, tuy chữ viết rất mượt nhưng so với hàng thật vẫn có sự chênh lệnh rất lớn. Những người thường xuyên sử dụng loại bút carbon này muốn phân buêtj thật giả là rất dễ.

Về phần Hứa Đàm, trong hộp bút của cậu ta chứa đầy hàng của hãng Qianle.

Trong lòng Vu Châu hồi hộp, hắn khống chế cơ mặt, bình tĩnh đi tới ngồi vào ghế của mình. Hắn đặt cốc nước lên bậu cửa sổ, mở cuốn sách bài tập tiếng Anh rồi nói với Hứa Đàm: “Đưa bút cho tôi.”

Đúng, Vu Châu chỉ có một cây bút này.

Hắn là người rất cẩn thận, lo có người mượn bút rồi phát hiện là bút giả nên đã loại bỏ khả năng này ngay từ đầu.

Hứa Đàm xoay bút của Vu Châu trện tay, chống cằm nghiêng đầu nhìn Vu Châu.

Cậu ta có một đôi mắt rất đẹp, hình dáng như những cánh hoa mảnh mai, đôi mắt màu mật ong trong suốt và ẩm ướt, lông mi dày và dài, trong mắt luôn có ý cười nhàn nhạt.

Trong lớp lúc nào cũng có mấy bạn nữ lén nhìn cậu ta. Một khi chạm mắt với Hứa Đàm là mâyys bạn nữa đang trong độ tuổi xuân xanh này sẽ đỏ mặt quay sang chỗ khác không dám nhìn lén nữa.

Nhưng ánh mắt trìu mến này không có sức hấp dẫn gì đối với Vu Châu, ngược lại càng khiến hắn cảnh giác hơn. Lớp hắn tổng cộng có ba học sinh hoàn cảnh gia đình khó khăn, giờ chỉ còn lại hai người.

Một người khác là Đàm Thụ đã phải chuyển trường vì đám bám đuôi của Hứa Đàm.

Thấy Hứa Đàm không có ý định trả lại cây bút, Vu Châu lại nhỏ giọng nói: “Trả bút cho tôi, tôi muốn làm bài.”

Cây bút xoay nhẹ trên đầu ngón tay Hứa Đàm, nụ cười trên mặt cậu ta biến mất, cằm hơi nhếch lên, mí mắt hơi cụp xuống, lộ ra vẻ mặt có chút coi thường.

Hứa Đàm chậm rãi đến gần, đôi môi phủ một tầng mỏng màu máu gần như chạm vào tai Vu Châu, nhẹ giọng nói: “Học sinh giỏi này, bút của cậu là hàng giả đấy.”

Đầu Vu Châu như muốn nổ tung nhưng trên mặt vẫn không thay đổi gì, hắn đưa tay nắm lấy cổ tay Hứa Đàm, gỡ từng ngón tay rồi lấy cây bút ra khỏi tay Hứa Đàm.

Hắn cố nói một cách nhẹ nhàng: "Thế à? Chắc là tôi mua trúng đồ giả."

Thật ra trước cửa trường có một cửa hàng văn phòng phẩm, hầu hết văn phòng phẩm đều là hàng đắt tiền nên khả năng mua phải hàng giả là rất nhỏ.

Quả nhiên, Hứa Đàm cười khúc khích, duỗi ngón tay trắng nõn từ từ rút ra một cây bút carbon Qianle trong hộp đựng bút, nửa cười nửa miệng nhìn Vu Châu.

Vu Châu siết chặt cây bút trong tay, vẻ mặt cứng đơ làm câu hỏi tiếng Anh.

Buổi tối sau giờ học, Vu Châu tranh thủ lúc trong lớp không có ai đi in một bản ghi chép bài học của mình rồi để trong bàn học của Chu Tư Miểu.

Tôn Nghiêu, Chu Nhiên, Đàm Tử Kỳ, Ngô Phái Nhiễm, mấy người luôn bắt nạt Chu Tư Miểu này đều là cậu ấm nhà giàu cả.

Haizz, mong là thành tích học tập của Chu Tư Miểu không bị ảnh hưởng.

Vu Châu đang buồn bực trong lòng, đột nhiên phía sau vang lên một tràng vỗ tay đứt quãng.

Lông tóc Vu Châu dựng đứng cả lên, quay đầu thì thấy là Hứa Đàm đứng ở cửa lớp mỉm cười vỗ tay.

“Không ngờ học sinh đứng đầu lớp lại là một người tốt bụng ấm áp thế đấy.”

Âm cuối cảu cậu ta hơi nâng cao, giọng điệu rất nhẹ nhàng, nhưng sự ác ý trong mắt cậu ta lại hiện ra rất rõ ràng.

Cậu ta bước đến chỗ Vu Châu, nghiêng đầu lấy ra xấp bài ghi đã in trên bàn của Chu Tư Miểu.

Vu Châu lạnh lùng nói: “Tôi cũng không ngờ tới cậu ấm như cậu lại thích xen vào việc của người khác thế.”

Hứa Đàm thấp hơn Vu Châu nửa cái đầu nhưng lại không hề lộ ra điểm yếu nào cả. Cậu ta hơi nheo mắt lại, giọng điệu có phần hung hãn: “Cậu có từng nghe câu một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ chưa.”

Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ – là khi nhìn thấy người giống mình có một kết thúc tồi tệ sẽ buồn khổ lo lắng tương lai của mình cũng sẽ như thế.

Vu Châu hít một hơi thật sâu, lấy tập giấy từ trong tay Hứa Đàm đặt lại trên bàn của Chu Tư Miểu, cau mày nhìn Hứa Đàm, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tôi không hiểu cậu đang muốn nói gì.”