Xuyên Nhanh: Công Này Chuyên Trị Vai Ác Thụ

Chương 3.2: Vườn trường 2

Vu Châu cực kì chán ghét bầu không khí học tập ở Thanh Phổ, sự việc bạo lực học dường ở nơi đây đã lên tin tức vài lần, dẫn đến Thanh Phổ không thông báo danh sách học sinh gia cảnh khó khăn nữa.

Nếu không phải là trợ cấp học bổng đối với học sinh top đầu vô cùng phong phú, loại con nhà nghèo như hắn là sẽ không đến đây học hành.

Thanh Phổ tiêu số tiền cực lớn mời Vu Châu đến đây học, vì để trải qua ba năm cấp ba yên ổn, hắn vẫn luôn ngụy trang thành học sinh có gia cảnh khá giả. Hơn nữa, bình thường hắn trầm mặc ít nói, hầu như không chơi với bạn cùng lớp, thế nên hắn không có bị lộ.

Hắn đã rất cẩn thận, hơn nữa rất tự tin có thể sống qua ba năm.

Nhưng mà sự bần cùng là không có cách che dấu, cho dù là học bá với chỉ số thông minh cao cũng không có cách.

Hiện tại nhìn thấy Chu Tư Miểu bị người bắt nạt, trong lòng Vu Châu rất khó chịu, đại khái là cảm giác kiểu “một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ”.

Cũng may chuông vào lớp vang lên, giáo viên dạy môn toán cầm sách giáo khoa vào lớp, các bạn học lúc này mới yên tĩnh lại.

Lúc ra chơi Vu Châu đi nhà ăn ăn cơm, thấy được Chu Tư Miểu ở trong góc.

Cấp ba, 16-17 tuổi, đúng là cái tuổi mà cảm xúc yếu ớt nhạy cảm nhất.

Sự cô đơn và lúc nào cũng đối mặt với bạo lực lạnh cực kì dễ dàng hủy hoại đi một thiếu niên.

Vu Châu lấy phần cơm của mình xong, bưng mâm đồ ăn ngồi phía đối diện Chu Tư Miểu.

Chu Tư Miểu gẩn người, Vu Châu nhìn mâm địa tam tiên (*), chầm rì rì gắp miếng khoai tây cho vào miệng. Nhai nuốt miếng khoai xong nói:

“Có nghĩ chuyển trường không? Với thành tích của cậu, chuyển sang trường khác học không khó.”

(*) là một món ăn Trung Quốc được làm từ khoai tây, cà tím và ớt chuông xào.

Chu Tư Miểu cười khổ: “Thanh Phổ dùng rất nhiều tiền mời tớ tới đây học, mẹ tớ bị bệnh, cần tiền để phẫu thuật. Không có lí do cần thiết mà chuyển trường, số tiền kia cần trả lại.”

Đầu lưỡi của Vu Châu bỗng hiện lên một vị đắng chát, hắn buông đũa xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Vậy cậu kiên trì lên, chúng ta bây giờ học năm hai, chỉ còn một năm là thi đại học. Cậ cần thiết thi đỗ một trường tốt hơn.”

Mắt Chu Tư Miểu sáng lên, nhếch miệng cười với Vu Châu: “Cậu không cần lo cho tớ, chút chuyện nhỏ này không sao hết, tớ quen rồi.”

Hắn cười cười: “Cậu cũng vậy, cũng cố kiên trì nốt ha.”

Vu Châu nói: “Tớ sẽ.”

Vu Châu ăn xong, chào tạm biệt Chu Tư Miểu, trở lại lớp học học tiết tự học buổi tối.

9 giờ thì tiết tự học buổi tối của Thanh Phổ kết thúc, Vu Châu cất quần áo vào trong balo mà xanh to. Ngồi xe buýt về đến nhà, hắn khóa kĩ xe đạp ở dưới nhà xe, dẫm trên thang bộ cũ nát lên đến tầng 4.

Căn phòng nhỏ cũ nát u ám không một bóng người, chỉ có ánh sáng mờ mờ ở cửa hắt vào.

Hắn nhớ ông của hắn.

Ông của Vu Châu tên là Vu Cần Kiến, từng làm một công nhân vệ sinh. Hai người sống nương tựa vào nhau, Vu Châu đã từng thề ở trong lòng, khi hắn thi đỗ một đại học đứng đầu xong sẽ cố gắng cho ông một cuộc sông tốt nhất.

Đáng tiếc ông lão hiền từ ấy ở lúc hắn học năm nhất qua đời.

Vu Châu còn nhớ rõ khuôn mặt nhăn nheo của ông chứa đầy niềm vui tươi cười, gọi hắn là “Tiểu Châu”.

Bây giờ nghĩ lại lòng lại nhói đau.

Thứ bảy được nghỉ, Vu Châu đi chợ mua hai trái khổ qua.

Ăn khổ qua hạ nhiệt, Vu Châu đang ở tuổi nhiệt huyết sôi trào, buổi tối nóng thường ngủ không yên.

Hắn cố ý mua hai quả khổ qua tươi mới, bởi vì khổ qua mới mẻ ăn không đắng, ăn lên còn có cảm giác ngọt, xào hay nấu canh đều ngon.

Bữa tối là món canh khổ qua cùng với khổ qua xào trứng. Ăn cơm xong về phòng ngủ làm tổ chơi game, đánh game không biết ngày đêm là gì, ỷ vào bản thân tuổi trẻ thân thể tốt Vu Châu chơi đến tận 3 giờ sáng.

Tháo tai nghe xuống, hoa mắt chóng mặt đứng lên một cái. Vu Châu đến chỗ tủ lạnh cầm một hộp sữa bò, ừng ực ừng ực một hơi uống hết.

Cứ thế ở trong nhà đánh game hai ngày, kiếm một chút tiền để tiêu, sau đó vào lúc 9 giờ tối chú nhật cắm đầu vào làm bài tập.

12 giờ đi toilet rửa mặt, nằm ngủ chân dạng hình chữ X trên cái giường nhỏ.

Cuộc sống đúng là buồn chán quá a.

Vu Châu không ngủ được, nửa đêm ngóc đầu dậy đi dọn dẹp lại phòng của ông. Trên giá sách toàn là sách giáo khoa cũ từng dùng của Vu Châu, bọc sách là giấy báo ông lấy ra bọc lại.

Hốc mắt Vu Châu đỏ lên, sống mũi ngay lập tức cay cay.

Với đôi mắt đỏ ửng hắn cẩn thận cất từng quyển sách đi. Đúng lúc ấy, một sấp giấy A4 bỗng dưng từ tầng cao nhất của kệ sách rơi xuống dưới, đúng lúc đập vào đầu cảu Vu Châu.

Vu Châu ôm đầu, khom lưng nhặt chồng giấy A4 dày kia lên, một hàng chữ số màu đen được in ở tờ đầu tiên.

—Báo cáo quan sát vị diện 8097

“Cái này là cái gì?”

Vu Châu tùy ý mở ra, kinh ngạc phát hiện bên trong là một bộ truyện tranh vô cùng đẹp của tác giả nào đó.