Bên cạnh hố cát nằm đầy tinh tôm, có thể đều đã bị nước nóng nấu chín.
Chương Trạch Tịch cảm thấy cứ để đó cũng có chút đáng tiếc.
Theo nguyên tắc không lãnh phí, cậu quyết định nhận lấy mâm mỹ thực này.
Cậu đứng bên cạnh một hố cát, cẩn thận quan sát quy luật phun ra của cột nước.
Thời gian cột nước phun ra tuy có chút hỗn độn, nhưng đúng là sẽ có một khoảng thời gian nghỉ ngơi, khoảng thời gian này hố cát sẽ hoàn toàn dừng phun nước.
Chương Trạch Tịch thấy thời gian này cũng giống với nguyên tắc mệt mỏi thì cần nghỉ ngơi, nghỉ ngơi đủ rồi, lại tiếp tục phóng ra cột nước, quá trình này được Chương Trạch Tịch đặt tên là quá trình súc lực.
Bọn họ ngồi xổm gần hai giờ, mới tính ra thời gian súc lực cần bao lâu, thời gian này đại khái cần 15 tới 30 phút.
Trong tay Chương Trạch Tịch cũng không có đồng hồ tính thời gian, cậu hoàn toàn đếm số trong lòng để xác định, tuy số liệu tính ra không hoàn toàn chính xác, nhưng thời gian súc lực cũng không theo quy tắc hoàn toàn, chỉ cần biết thời gian đại khái cũng đủ cho bọn cậu hành động.
Hố cát nào phun nước đầu tiên là điều vô pháp đoán trước, cậu chỉ biết chúng sẽ thay phiên phun ra cột nước, một một hố cát chỉ phun ra nhiều nhất một cột nước.
Chương Trạch Tịch thừa dịp hố cát súc lực, cậu cõng túi dục nhi chui vào khoảng trống giữa các hố cát.
Mỗi ngày cậu đều rửa sạch túi dục nhi một lần nên bên trong rất sạch sẽ.
Đi tới bên cạnh một hố cát, cậu bắt đầu nhặt lên tinh tôm bị nước nấu chín, toàn bộ đều nhét vào trong túi dục nhi.
Tiểu bạch tuộc thấy Chương Trạch Tịch chạy vào, cũng chạy vào theo, nhìn tinh tôm trên mặt đất chúng vô cùng tò mò, tựa như không hiểu tại sao tinh tôm sẽ biến thành màu đỏ cam.
Chương Trạch Tịch một bên thu thập tinh tôm một bên lo lắng tiểu bạch tuộc, “Nhãi con, đừng tới gần hố cát, nếu không chờ nước nóng phun ra, các con sẽ biết tại sao tôm lại đỏ như thế.” Phải biết rằng bạch tuộc chín cũng sẽ đỏ lên.
Chương Trạch Tịch chỉ nhặt 5 phút liền chạy ra ngoài, nếu chỉ có một mình cậu, cậu tuyệt đối sẽ ở đủ 10 phút mới rời đi.
Dù tính thời gian súc lực đột nhiên ngắn lại, chỉ cần cậu có thể kịp thời thoát khỏi phạm vi công kích của cột nước, đứng ở khoảng trống giữa hai cột nước cũng sẽ không bị phỏng.
Hơn nữa trước khi cột nước phun ra, động tĩnh hố cát phát ra cũng không nhỏ, đủ để Chương Trạch Tịch tránh né.
Nhưng nhiều tiểu bạch tuộc như vậy đều đi theo cậu, cậu liền mất dũng khí mạo hiểm.
Tiểu bạch tuộc có chút thông minh, nhưng muốn chúng nó tự hỏi rõ ràng bản chất của một việc vẫn có chút khó khăn.
Cậu có thể tránh né nguy hiểm của cột nước nhưng tiểu bạch tuộc lại không chắc, cho nên cậu vẫn không nên mạo hiểm thì hơn.
Chương Trạch Tịch mang theo túi dục nhi thắng lợi trở về, tới địa điểm an toàn cậu mới đổ tinh tôm ra.
Ngay từ đầu cậu quá sốt ruột, đem một ít tinh tôm cũ cũng nhặt về.
Cột nước nóng không biết đã tồn tại bao lâu, tôm luộc cũng không phải chỉ có hôm nay. Có chút tinh tôm chín từ lâu, đã không còn mới mẻ.
Cậu mở tinh tôm ra, ném xuống một ít tinh tôm không mới mẻ.
Màu tinh tôm cũ có chút sai biệt với tinh tôm mới chín, độ ấm không giống nhau, Chương Trạch Tịch nhanh chóng chọn lựa, chọn tinh tôm tươi mới ném vào túi dục nhi.
Tiểu bạch tuôc vây lên xem xét, Chương Trạch Tịch thỉnh thoảng lại nhét vào trong ngực chúng tôm chín.
Xác ngoài tinh tôm có chút cứng, cũng tạo thành một lớp màng bảo hộ bên ngoài, làm thịt bên trong không bị nước biển làm hư.
Chương Trạch Tịch nhét tinh tôm vào trong miệng, cuối cùng nhả ra cái đầu tôm.
Hương vị tinh tôm tươi ngon, so với tôm mà cậu ăn trước đây thì ngon hơn quá nhiều, nếu có thể chấm chút nước chấm sẽ càng mỹ vị hơn.
Đáng tiếc, điều kiện dưới đáy biển hữu hạn, cũng không thể đòi hỏi quá nhiều.
Tiểu bạch tuộc học bộ dáng của Chương Trạch Tịch kéo xuống đầu tôm, đáng tiếc xác tôm có chút cứng, muốn ăn khá phiền toái.
Đối với chúng nó mà nói, ăn tôm chín phiền hơn ăn tôm sống. Tôm sống chỉ cần rót nọc độc vào thì thịt tôm sẽ hòa tan, dễ dàng hấp thu, tôm chín lại chỉ có thể dùng miệng để ăn.
Chương Trạch Tịch cũng rõ điều này, cho nên cậu cũng không định cho tiểu bạch tuộc ăn quá nhiều tôm chín, ăn nhiều có thể khiến chúng khó tiêu hóa.
Lúc cậu đang ăn cơm, nơi xa lại bơi tới một đàn tinh tôm, tiểu bạch tuộc lập tức ném xuống tôm chín, nhào vào trong đàn tinh tôm.
Tinh tôm đột nhiên bị công kích có chút hoảng loạn, nhưng bọn chúng cũng không chạy trốn, chỉ đứng tại chỗ tránh né công kích của tiểu bạch tuộc.
Hành vi của đàn tinh tôm làm Chương Trạch Tịch cảm thấy có chút quái dị, xung quanh còn nhiều không gian như vậy, tại sao tinh tôm đàn gặp công kích còn đảo quanh tại chỗ?
Số lượng tinh tôm rất nhiều, tiểu bạch tuộc mới một lát đã có thể bắt giữ con mồi, cảm thấy mỹ mãn về bên người Chương Trạch Tịch.
Tiểu bạch tuộc tan đi, nhưng tinh tôm vẫn bồi hồi ở phụ cận, không rời đi.
Nhưng vào lúc này.
“Phụt …….”
Thời gian hố cát súc lực trôi qua, cột nước nóng lần nữa phun ra, đàn tinh tôm vẫn luôn không có động tác lại động.Bọn chúng như sói đói gặp được thịt, kết bè kết đội lao vào cột nước nóng. Hành động này còn điên cuồng hơn khi chúng nó thấy được nguồn sáng.
Đừng nói là Chương Trạch Tịch, ngay cả tiểu bạch tuộc cũng xem tới choáng váng.
Hành vi của đàn tinh tôm không khác gì thiêu thân lao vào lửa, thuần túy tìm chết.
Lúc trước Chương Trạch Tịch nhìn đàn tinh tôm vọt vào nước nóng, cậu còn cho rằng là do bọn cậu đuổi theo nên đàn tinh tôm mới làm vậy, hiện tại xem ra, có thể là ở đầu kia của hố cát có gì hấp dẫn bọn chúng.
Kỳ thật điểm này, từ tinh tôm cũ xuất hiện ở hố cát là có thể nhìn ra, đây không phải lần đầu tiên đàn tinh tôm lao vào cột nước.
Bây giờ cậu còn có một nghi hoặc khác, đàn tinh tôm sao không tới lúc hố cát đang súc lực mà lại lao qua lúc cột nước đang phun?
Cả nhà bạch tuộc làm người đứng xem, trơ mắt nhìn đàn tinh tôm nhảy vào cột nước, có một bộ phận bị nước nóng nấu chín, có một bộ phận biến mất trong tầm nhìn của cậu.
Đầu bên kia của cột nước có thể cất giấu bí mật nào đó, lúc này Chương Trạch Tịch không tính thăm dò.
Nơi này không có ánh sáng, không thể phán đoán thời gian, nhưng Chương Trạch Tịch có thể phỏng đoán lúc này đã không còn sớm.
Chương Trạch Tịch tới thu một lần tinh tôm chín nữa rồi trèo lên xe bọt biển, chuẩn bị dẹp đường hồi phủ.
Hiện tại tiểu bạch tuộc từ chối chui vào túi dục nhi, lựa chọn ghé vào xe bọt biển và trên người Chương Trạch Tịch trở về.
Đương nhiên, tình huống hiện tại của túi dục nhi, dù tiểu bạch tuộc muốn chui vào cũng không chui nổi, Chương Trạch Tịch - tên baba vô lương này đã coi túi dục nhi thành đồ chứa.
Chương Trạch Tịch vì không còn chỗ để, đành mang hết rong biển hình thoi ra cho Tiểu Hắc ăn no.
Hương vị tinh tôm tuy không tồi, nhưng Tiểu Hắc ăn chay.
Sau khi ăn no, Tiểu Hắc kéo xe trở về, khứu giác nó còn khá nhanh nhạy, một đường ngửi mực nước của Chương Trạch Tịch rồi trở về.
Đôi khi tiểu bạch tuộc sẽ không quá an phận, một nửa lực chú ý của Chương Trạch Tịch đều đặt trên người tiểu bạch tuộc, một khi phát hiện tiểu bạch tuộc có ý định thoát ly đội ngũ sẽ bị cậu vô tình bắt trở lại.
Lúc trở về sào huyệt ánh đèn Monkfish còn chưa hoàn toàn tắt.
Số lượng tinh tôm Chương Trạch Tịch mang về quá nhiều, cậu mới ăn 1/5 nhưng đã thấy no rồi.
Nếu để tinh tôm đến ngày mai sẽ không còn mới mẻ, thức ăn chín để trong nước biển sẽ rất nhanh hỏng, phải ăn xong trong hôm nay, nhưng cậu cũng không thể chỉ ăn tinh tôm, nên đưa cho ai đây?
Cậu nghĩ nghĩ, sinh vật mà cậu quen trong biển chỉ có cá hề, cua bùn từng trộm đồ của cậu, còn có Lam Ngõa không thể nói là địch hay bạn.
Cuối cùng cậu quyết định đưa cho cá hề và cua bùn một chút.
Chương Trạch Tịch dùng rong biển bện thành vật chứa, lấy hai phần tinh tôm đưa cho cá hề và cua bùn.
Còn Lam Ngõa …… Nó cũng là tôm, cậu là một con bạch tuộc tốt bụng thiện lương, sao có thể làm Lam Ngõa và đồng loại gϊếŧ hại lẫn nhau được!
Nên tinh tôm không có phần của tôm tích.
Tặng đi hai phần tinh tôm, cậu còn dư lại rất nhiều.
Chương Trạch Tịch nghĩ nghĩ, phát hiện mình phạm phải lỗi sai lớn!
Cậu đưa đồ ăn vặt cho bạn bè, cư nhiên quên hàng xóm nhà mình còn có Hải Thú, hiện tại cậu còn đang ở phụ cận lãnh địa của người ta, sao lại quên đưa lễ vật lấy lòng Hải Thú chứ.
Về sau còn cần Hải Thú chiếu cố nhiều, cậu nên làm chút hành động kéo gần quan hệ.
Có chỗ dựa như vậy, xác suất gặp nguy hiểm sẽ thấp hơn, đưa một chút tinh tôm có thể kéo gần quan hệ, cớ sao không làm?
Huống chi một nhà bạch tuộc cũng đều ăn hà biển và rong biển của người ta mà lớn lên, ít nhiều cũng phải lễ thượng vãng lai.
Nghĩ vậy, Chương Trạch Tịch lại đi hái chút rong biển, bện thành cái túi, đổ tinh tôm vào trong, xác theo đồ vật đi vào núi hà biển.
Hiện tại mỗi khi tiến vào núi hà biển, thái độ của Chương Trạch Tịch đều là cung cung kính kính.
Trước kia không biết ở đây có chủ nhân hay không, dù có cậu cũng sẽ coi như không biết, nếu không nào có mặt mũi đào hà biển.
Tình huống hiện tại đã khác, chủ nhà đều đã ra mặt, còn cứu mạng của cậu, sao có thể không tuân quy củ như trước đây được.
“Hải Thú đại nhân, hôm nay tôi mang về một chút đồ ăn vặt, tôi cố ý đưa tới cho Ngài, tôi đặt ở trong hang động lần trước nhé.” Chương Trạch Tịch nói xong, cũng không nhận được hồi đáp của Hải Thú.
Cũng may Chương Trạch Tịch đã quen tính cách trầm mặc ít lười của Hải Thú, hơn nữa cậu còn kiên định cho rằng đây là phong phạm của đại lão!
Chương Trạch Tịch xách theo tinh tôm đi đến hang động đựng cá cờ lần trước, chuẩn bị đặt đồ vật nơi đó liền đi.
Trước khi đi vào sơn động, huyệt động lại có cái gì đó ngăn chặn, đây đúng là lễ vật nhận lỗi lần trước của giao tộc.
Chương Trạch Tịch lật xem một chút, trừ bỏ thạch nhũ không ở đó thì những thứ khác đều còn ở đó. Giao tiêu vì không được bảo quản cẩn thận nên đã bao trùm một tầng rong biển và tro bụi, Chương Trạch Tịch nhìn giao tiêu đã ố bẩn, có chút tiếc hận.
Cậu rửa sạch hang động một lần, phân chia ra một nơi để đồ ăn một nơi để đồ vật.
Chương Trạch Tịch lại giải thích một hồi cùng Hải Thú nhưng không nhận được lời đáp. Cậu cũng mặc kệ, chỉ cần biết đối phương không vì chuyện này mà muốn mạng nhỏ của cậu là được.
Dọn sạch sẽ đồ vật, Chương Trạch Tịch mới nhét tinh tôm vào hang động .