Chương Trạch Tịch vừa mới rời đi, tiểu bạch tuộc liền dừng động tác ăn tinh tôm, đuổi theo baba của bọn chúng.
“Ai, đợi, đợi chút!” Tiểu Hắc thấy tiểu bạch tuộc đều đuổi theo Chương Trạch Tịch, nó cũng chỉ có thể kéo xe bọt biển đi theo.
Trong hẻm núi vô cùng tối tăm, chỉ có quang mang lập lòe của tinh tôm, chờ khi hẻm núi hoàn toàn bị bóng tối bao trùm, ánh chiết xạ trên người tinh tôm cũng biến mất.
Ánh sáng ít ỏi tạo thành ảnh hưởng nhất định với Chương Trạch Tịch, dưới tình huống không thấy rõ hoàn cảnh, cậu lo lắng tiểu bạch tuộc sẽ lạc đường trong bóng đêm.
Chỉ là cậu chưa lo lắng được bao lâu, trong bóng đêm sáng lên một chút ánh vàng cam ấm áp, ánh sáng vây quanh từng con tiểu bạch tuộc.
Ban đầu chỉ có mấy con tiểu bạch tuộc sáng lên, tiểu bạch tuộc xung quanh như bị lây nhiễm, mở ra chốt mở, phát sáng.
Không giống với ánh sáng của cá Monkfish chói lóa như mặt trời, ánh sáng của tiểu bạch tuộc nhu hòa trong bóng đêm, hơn nữa tập trung ở xúc tua bạch tuộc.
Một con tiểu bạch tuộc có thể phát ra ánh sáng mỏng manh, nhưng hàng nghìn, hàng vạn con tiểu bạch tuộc cũng phát sáng cũng đủ xua tan bóng tối trong hẻm núi.
Không lâu trước đây Chương Trạch Tịch mới biết tiểu bạch tuộc có thể phát sáng, lúc ấy cậu còn tưởng đó là ngoại lệ, bởi vì ngoại trừ tiểu bạch tuộc kia cậu chưa từng thấy tiểu bạch tuộc nào phát sáng cả.
Hảo gia hỏa, hôm nay lại đầy đủ hết, đốt đèn tập thể hù cậu.
Có ánh sáng, tinh tôm lần nữa phản xạ ánh sáng, xác tinh tôm như đèn dẫn đường chỉ lối cho tiểu bạch tuộc.
Tinh tôm hẳn là sinh vật hướng sáng, chúng nó sẽ bị vật thể phát ra ánh sáng hấp dẫn, từ từ tới gần tiểu bạch tuộc.
Tiểu bạch tuộc phát ra ánh sáng vô cùng đáng yêu, nếu bị bề ngoài của tiểu bạch tuộc lừa gạt mà xem nhẹ bản tính hung bạo của chúng sẽ tạo thành hậu quả trí mạng.
Mỗi khi tinh tôm tới gần tiểu bạch tuộc sẽ bị tiểu bạch tuộc phóng điện, cuối cùng trở thành đồ ăn trong miệng tiểu bạch tuộc.
Tiểu Hắc xen lẫn trong đàn tiểu bạch tuộc thỉnh thoảng phát ra hai tiếng anh anh thảm thiết, nó cũng bị điện mà tiểu bạch tuộc phóng ra giật đến, dòng điện đúng là có ảnh hưởng tới nó nhưng cũng không đến mức làm nó bị thương.
Tiểu Hắc thầm than khổ, rong biển hình thoi đúng là càng ngày càng khó kiếm.
Ngoại trừ kéo xe, hiện tại nó còn phải chịu đựng nguyên bộ liệu pháp massage – điện giật.
Hiện tại Chương Trạch Tịch cũng sẽ phóng điện, chút điện lưu của tiểu bạch tuộc không ảnh hưởng gì tới cậu. Chỉ là thấy tiểu bạch tuộc có thể phát sáng, cậu có chút cảm khái, nếu đây là kỹ năng chúng tộc của tiểu bạch tuôc thì kỹ năng này sẽ kéo giãn khoảng cách cậu trở thành baba ruột của chúng nó.
Tốc độ bơi của tiểu bạch tuộc cũng bình thường, nhưng cũng không gây trở ngại tới việc chúng nó đi săn.
Một bộ phận tinh tôm dây dưa với tiểu bạch tuộc, cuối cùng đều trở thành đồ ăn của tiểu bạch tuộc.
Đừng nhìn tinh tôm nhỏ mà cho rằng chúng nó không có lực sát thương, phần đầu chúng nó có gai nhọn, lúc quần công tạo thành uy lực không nhỏ, chẳng qua công kích của chúng nó cũng chưa chạm tới người tiểu bạch tuộc, mới hơi đến gần thì chúng nó đã bị tiểu bạch tuộc phóng điện, thân thể tê mỏi chờ tiểu bạch tuộc tới bắt.
Trong lúc tinh tôm dây dưa với tiểu bạch tuộc, bất tri bất giác bọn họ đã tới đầu kia của hẻm núi.
Chương Trạch Tịch một lần nữa đứng trên phiến hải vực làm cậu mất phương hướng, cậu do dự có nên mang tiểu bạch tuộc trở lại hay không.
Đáng tiếc tốc độ do dự của cậu kém hơn tốc độ hành động của tiểu bạch tuộc, cậu còn chưa kịp lấy hà biển ra tiểu bạch tuộc đã chạy ra khỏi hẻm núi.
Thân là baba, cậu cũng rất bất đắc dĩ, chỉ có thể đuổi theo tiểu bạch tuộc.
Tốc độ bình thường của Chương Trạch Tịch và tiểu bạch tuộc đều không nhanh bằng tốc độ của tinh tôm, mắt thấy đàn tinh tôm càng đi càng xa, Chương Trạch Tịch dứt khoát không rối rắm nữa, trực tiếp ngồi trên xe do Tiểu Hắc kéo.
Tiểu bạch tuộc học theo baba, nhìn Chương Trạch Tịch không cần tự bơi cũng có thể đuổi theo tinh tôm, chúng nó không thầy dạy cũng hiểu ngồi trên xe bọt biển, vị trí trong xe không đủ, chúng nó liền ghé vào người Chương Trạch Tịch.
Đây là lần đầu tiên tiểu bạch tuộc không cần túi dục nhi cũng có thể tự ngồi trên xe, nếu mỗi ngày tiểu bạch tuộc đều tự giác như vậy, Chương Trạch Tịch có thể bớt sầu não hơn bao nhiêu.
Chương Trạch Tịch lo lắng bọn cậu sẽ lạc đường như lần trước, cuối cùng quyết định dùng mực nước của mình phun trên đường.
Mực nước của cậu mang theo mùi tanh hôi, một khi dính vào trong thời gian ngắn sẽ không tiêu tán, khi về cậu chỉ cần đi theo phương hướng mùi tanh là được rồi, sẽ không phát sinh tình trạng lạc đường như lần trước.
Phiến hải vực này vẫn kỳ lạ như thế, cả đội ngũ còn chưa đi được bao lâu đã có chút không phân biệt được phương hướng. Cho nên mỗi khi đi được một đoạn, Chương Trạch Tịch sẽ phun một cổ mực nước.
Trên người tinh tôm phản xạ ánh sáng nhàn nhạt nên bọn cậu cũng không đến mức mất dấu.
Hết thảy điều này đều là công lao của tiểu bạch tuộc, nếu không có ánh sáng của tiểu bạch tuộc, tinh tôm đã sớm biến mất trong bóng tối.
Tiểu hắc kéo xe chứa một đàn bạch tuộc đuổi theo tinh tôm một khoảng cách dài, Chương Trạch Tịch có thể cảm nhận rõ ràng, nhiệt độ nước xung quanh có biến hóa, càng tới gần đàn tinh tôm, nhiệt độ nước càng cao, chẳng qua độ ấm này vẫn nằm trong phạm vi Chương Trạch Tịch tiếp thu được, cũng không khiến cậu cảm thấy khó chịu.
Cậu quan sát tiểu bạch tuộc, thấy bọn chúng cũng không khó chịu vì nhiệt độ nước tăng liền an tâm.
“Phụt ……”
“Phụt ……”
“Phụt ……”
Âm thanh như pháo hoa bắn lên trời liên tiếp vang lên.
Tiểu Hắc càng nghe càng do dự, cuối cùng dừng đông tác tiến về phía trước. Đàn tinh tôm cũng càng chạy càng xa.“Đây là âm thanh gì? Nghe có chút đáng sợ.” Tiểu Hắc có chút túng.
Ban đầu Chương Trạch Tịch cũng không để bụng, nơi tinh tôm có thể đi, chẳng lẽ bọn họ không thể đi? Nhưng Chương Trạch Tịch coi Tiểu Hắc là người một nhà tất nhiên sẽ không tự làm theo ý mình, cậu khiêm tốn nghe ý kiến của Tiểu Hắc, kêu nó dừng lại trước, đợi làm rõ tình huống rồi hành động.
Tinh tôm cũng sẽ không dừng lại đợi họ đuổi theo, không tới một lát đã đi xa.
Chương Trạch Tịch đứng tại chỗ nhìn đàn tinh tôm bơi đi xa, ánh sáng bốn phía quá mờ, cậu không thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh, chỉ thấy tinh tôm phản quang chạy xa dần, cuối cùng chỉ còn lại một ít quang điểm lập lòe.
“Phụt …….” Thanh âm kỳ quái không ngừng vang lên, đàn tinh tôm vốn đã bơi xa lại xuất hiện một cảnh tượng kỳ quái.
Một bộ phận tinh tôm vẫn đi theo lộ tuyến ban đầu, lại có một bộ phận nhỏ như sao trời rơi xuống, đầu tiên là nhanh chóng vọt lên một khoảng cách, rồi sau đó vuông góc rơi xuống.
Vì sao Chương Trạch Tịch lại khẳng định tinh tôm rơi xuống mặt đất mà không rời đi theo đàn? Là vì ánh sáng phản xạ trên người tinh tôm rất rõ ràng, cậu có thể nhìn tinh tôm lác đác rơi trên mặt đất.
Tinh tôm rơi trên mặt đất, cơ hồ mất đi năng lực hành động, chỉ có xác tôm vẫn phản quang.
Mắt thấy đàn tinh tôm sắp biến mất không thấy, tiểu bạch tuộc sao có thể để con mồi mình nhìn trúng chạy trốn, tức khắc chúng ngo ngoe rục rịch, một bộ muốn đuổi theo làm một phiếu lớn.
Một con tiểu bạch tuộc nhảy xuống từ trên đầu đại bạch tuộc, muốn đuổi theo nhưng bị Chương Trạch Tịch nhanh nhẹn bắt lấy.
Tiểu bạch tuộc bị bắt lấy, có chút nghi hoặc khó hiểu, vặn vẹo thân thể, xúc tua ngắn ngủi không ngừng giãy giụa, đáng tiếc sức lực của nó rất nhỏ, không thể thoát khỏi ma trảo của Chương Trạch Tịch, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ giãy giụa.
“Tiểu Hắc, lui về phía sau.” Chương Trạch Tịch nói.
Tiểu Hắc cũng nhận ra nhiệt độ nước biển có chút không bình thường, đã nóng tới mức làm nó khó chịu, nó không do dự, xoay người, kéo xe bọt biển lui về phía sau một đoạn.
Chờ nước biển không nóng như thế Tiểu Hắc mới chịu dừng lại.
Nhưng lúc này, ngay khi bọn họ vừa rời đi không lâu, cách nơi bọn họ vừa đứng phát sinh một màn thần kỳ.
Hố cát mềm mại đột nhiên xuất hiện một lốc xoáy nhỏ, dưới ánh sáng tiểu bạch tuộc phát ra, cảnh vật tuy không hoàn toàn rõ ràng, nhưng cũng có thể nhìn đến hình dạng đại khái, Chương Trạch Tịch ngưng thần tự hỏi, “Phụt…..” một tiếng, hố cát vọt lên môt cột nước.
Chương Trạch Tịch khó có thể tin, một hố cát nhỏ vậy cư nhiên có thể lao ra cột nước đường kính một mét.
Tiểu bạch tuộc cũng nhạy bén phát hiện cột nước có nguy hiểm, không dám tùy tiện đuổi theo tinh tôm.
Chương Trạch Tịch đã biệt tiếng “Phụt” tại sao lại phát ra, mỗi lần có cột nước phun ra từ hố cát sẽ phát ra tiếng vang như vậy.
Đồng thời cậu cũng quan sát quy luật tinh tôm rơi xuống, khi tinh tôm rơi xuống đất, thông thường là ở lúc cột nước vọt lên, phỏng đoán như vậy, cột nước này có nguy hiểm nhất định, loại nguy hiểm này làm tinh tôm tử vong.
Nếu chỉ là cột nước đơn thuần sẽ không tạo ra hậu quả như vậy.
Chương Trạch Tịch thử tới một hố cát, chờ cột nước phun ra để xác định trong đó có vấn đề gì.
Xuyên qua ánh sáng nhạt mà tiểu bạch tuộc phát ra, cậu có thể nhìn thấy tình cảnh trong vòng 10 mét, cậu nhìn thấy ít nhất là năm hố cát, ở xa càng không cần nói, nhất định sẽ có càng nhiều hố cát như vậy.
Chương Trạch Tịch không thể nhìn ra quy luật phun nước, cậu chỉ có thể tính ra đại khái, thời gian cột nước dừng lại khoảng 1 phút, nhưng khi nào cột nước xuất hiện thì cậu cần quan sát thêm.
Hố cát bên cạnh run rẩy, thời gian chuẩn bị có khoảng 3 giây, sau đó cột nước phun ra từ giữa.
Càng tới gần cột nước nhiệt độ càng nóng, Chương Trạch Tịch thử ném một viên hà biển vào cột nước, hà biển bị cột nước đẩy lên cao, biến mất khỏi tầm mắt của cậu.
Một phút sau, cột nước hoàn toàn dừng lại, chỉ là nước biển xung quanh vẫn dao động chứng tỏ nó từng tồn tại.
Viên hà biển cậu ném vào rơi xuống mặt đất, Chương Trạch Tịch nhanh chóng dùng xúc tua bắt lấy, trong nháy mắt chạm vào hà biển cậu ngay lập tức thu xúc tua lại.
Nóng!
Quá nóng!
Chương Trạch Tịch nhịn không được lắc lắc xúc tua bị phỏng, hà biển như mới vớt ra khỏi nồi nước sôi vậy.
Cậu rút ra một cái xương cá cờ lần trước đại lão ăn còn dư lại, xương cá cờ rất cứng cỏi sắc bén, cậu luyến tiếc không vứt, góp nhặt lên, vốn dĩ muốn lấy làm vũ khí, hiện tại vừa lúc có công dụng khác.
Chương Trạch Tịch cầm một cái xương cá, vớt hà biển lại đây, dưới nhiệt độ bình thường, hà biển nhanh chóng hạ nhiệt độ, lần nữa đυ.ng tới hà biển đã không nóng như lúc đầu.
Cạy ra hà biển cậu mới phát hiện thịt bên trong vốn tinh oánh dịch thấu đã trở thành màu trắng, nhìn như vậy, thịt hà biển có khả năng --- đã chín.
Chương Trạch Tịch ăn luôn hà biển, tâm tình có chút phức tạp, nhiều ngày như vậy, cậu còn có thể ăn thịt chín.
Nếu trước kia có người nói với cậu rằng có thể nấu hải sản trong biển, cậu nhất định sẽ là người thứ nhất dùng nước miếng phun chết hắn.
Nhưng hiện thực có thể hứng minh, trong biển cũng có thể nấu chính đồ ăn.
Tại sao cột nước có thể nấu chín hà biển nhưng nhiệt lượng lại không khuếch tán ra ngoài?
Phạm vi này duy trì tình trạng cực nóng, nước có thể nấu chín đò ăn nhưng lại không khuếch tán nhiệt lượng ra ngoài.
Chương Trạch Tịch suy đoán, đây rất có khả năng thần bí nào đó liên quan đến cân bằng hải vực, cân bằng hải vực tựa hồ có thể điều tiết hoàn cảnh xung quanh thành hoàn cảnh mà tất cả sinh vật đều có thể thích ứng.
Rất nhiều sinh vật cần hoàn cảnh đặc biệt mới có thể sinh tồn, vậy mà ở cân bằng hải vực chúng lại có thể cùng sinh hoạt bên nhau, bản thân chuyện này đã là một chuyện khó tin, so sánh với nó, chuyện duy trì nhiệt lượng trong phạm vi nhất định cũng không còn quá kì lạ.