Lam Ngõa bước vào núi hà biển, cả người run rẩy không ngừng, cá cờ đều khiêng không xong, một bên đi theo Chương Trạch Tịch, một bên lẩm bẩm không ngừng.
Chương Trạch Tịch muốn trợn trắng mắt, cuối cùng nhịn xuống xúc động muốn đánh tôm.
“Tìm một chỗ trốn trước đã.” Chương Trạch Tịch không biết địch nhân có thể tìm tới hay không, nhưng trốn trước nhất định sẽ không sai, nếu địch nhân không chắc chắn bọn họ ở núi hà biển, có lẽ sẽ kiêng kị uy áp trên ngọn núi này không dám tiến vào.
Nếu cậu và tôm tích dám táo bạo đứng bên ngoài, nhất định đám người kia sẽ nghĩ bọn cậu làm ra vẻ ta đây.
Đến lúc đó đối phương thực sự tức giận, có thể sẽ không quan tâm bất cứ thứ gì, trực tiếp nhào lên bắt người luôn.
“Chỗ này có cái động.” Lam Ngõa mắt sắc nhìn thấy một cái hang động thích hợp, nó cẩn thận tới gần cũng không thấy bị áp bách nên lơi lỏng một ít, cõng cá cờ tiến vào hang động, “Nơi này cũng không tệ lắm, cậu mau tiến vào đi.”
Chương Trạch Tịch kéo một xe cá tới gần hang động, nơi này xác thật có thể chứa cậu và tiểu bạch tuộc, nhưng không chất nổi một xe cá cờ.
Cậu do dự một chút, xoay người đi dọc theo sườn núi một vòng, tìm được một hang động khác vừa vặn có thể nhét được cả xe lẫn cá cờ.
Giấu cá và xe xong, Chương Trạch Tịch mới về hang động lúc nãy, cậu cũng đem tiểu bạch tuộc vào trong luôn. Chương Trạch Tịch tùy tiện đứng ngoài cửa động, che lại phần lớn cửa động. Sau đó cậu thay đổi màu sắc, vài giây sao đã hợp nhất với núi hà biển.
Vị trí của Chương Trạch Tịch không tồi, độ cao này vừa lúc có thể nhìn thấy tình huống ở rặng san hô, nhưng khoảng cách có chút xa.
“Xem ra tạm thời bạch giao tộc chưa tới, chúng ta nghỉ ngơi một chút trước đã.” Chương Trạch Tịch thấy rõ tình huống nơi xa, tạm thời thả lỏng một chút.
Tiểu bạch tuộc được ăn no sẽ không chạy loạn khắp nơi, cơ bản đều chuyển động quanh người Chương Trạch Tịch. Chương Trạch Tịch trông tiểu bạch tuộc, chỉ cần phát hiện chúng nó muốn chuồn đi liền trực tiếp bắt trở về.
Ở nơi này Chương Trạch Tịch thả lỏng nghỉ ngơi, lại không biết hang động chứa xe bọt biển đã xảy ra một chút động tĩnh.
Chương Trạch Tịch cảm thấy có chấn động nhỏ, tùy ý hỏi một câu, “Có phải hải lưu sắp tới hay không?”
Lam Ngõa: “Hải lưu mới đi khỏi hôm qua, sẽ không đến nhanh như vậy.”
“Vậy chẳng lẽ là động đất?” Chương Trạch Tịch khó hiểu.
Lam Ngõa từ khi tiến vào núi hà biển liền phát run, căn bản không cảm nhận được động đất, “Có phải chính cậu phát run không?”
Chương Trạch Tịch trừng nó một cái, “Anh tự nói anh à?”
Lam Ngõa: “....” Cái này đâu thể trách nó, cũng không nhìn xem nó đang ở đâu, nó đang ở địa bàn của Hải Thú.
Chương Trạch Tịch đứng ngoài cửa động chờ gần hai giờ đồng hồ, trong lúc đó cơ hồ không phát hiện được bất cứ thứ gì, sau hai giờ, cậu mới nhìn thấy có hắc ảnh nơi xa, hẳn là cá cờ.
Cá cờ xung phong, phía sau đi theo mười mấy giao nhân.
Chương Trạch Tịch có chút ngoài ý muốn, cũng có chút khẩn trương, may mắn cậu trốn nhanh, một tên giao tộc đã khiến cậu mệt chết mệt sống, lúc này cư nhiên tới mười mấy tên.
“Chúng nó tới.” Chương Trạch Tịch nhìn giao tộc nơi xa, căng thẳng, “Anh chỉ đùa giỡn lão bà của người ta thôi đúng không! Tôi thấy anh chính là ngủ cả nhà giao nhân, hảo gia hỏa, bọn họ cư nhiên mang tới mười mấy người.”
“Mười mấy tên bạch giao? Không có khả năng! Bạch giao tộc sao có thể xuất động nhiều người như vậy, tôi chỉ đùa giỡn con gái tộc trưởng mà thôi. Cậu nhìn lại xem, xác định là bạch giao tộc sao?” Tôm tích run đến lợi hại, “Nhiều bạch giao tới đây làm gì? Không phải tới tìm cậu báo thù đi!”
Chương Trạch Tịch cũng khẩn trương, bất quá cậu lại không gϊếŧ chết con bạch giao kia, hẳn không đến mức cử nhiều người đến như vậy để báo thù đi.
Cậu lại cẩn thận quan sát một chút, giao nhân đều đang ở rặng san hô, cực lực tìm kiếm tung tích của tôm tích.
“Nhan sắc chúng nó không giống nhau, ngoại trừ màu trắng giống tên hồi nãy, còn có giao tộc màu đỏ, màu vàng, màu lam.” Lúc trước cậu còn cảm tháy giao tộc màu trắng có chút trắng xanh, hiện tại còn thấy môt đám giao tộc làn da màu đỏ, màu vàng, màu lam, cậu lại thấy màu trắng là phù hợp thẩm mỹ nhất.
Lam Ngõa hỏng mất, “Tôi chỉ tỏ tình với con gái tộc trưởng mà thôi, tại sao bốn tộc giao tộc đều tới.”
“Bốn tộc giao tộc là sao?” Chương Trạch Tịch khó hiểu.
Lam Ngõa giải thích. “Giao tộc chia thành bốn bộ tộc, bạch giao tộc chỉ là một trong số đó, còn có hồng giao tộc, hoàng giao tộc và lam giao tộc. Bọn họ là bốn tộc giao tộc. Bình thường bọn họ sẽ không tập tụ lại, trừ phi vào mùa sinh sản.”
“Nhất định anh gạt tôi chuyện gì đó!” Ngữ khí của Chương Trạch Tịch không tốt, “Nếu không tại sao bốn tộc giao tộc lại cùng tìm tới.”
Tôm tích oan uổng chết mất, muốn giải thích cũng không biết giải thích thế nào, “Tôi không có! Cái gì tôi cũng chưa làm, nếu tôi biết mọi chuyện sẽ vậy, nhất định lúc trước tôi sẽ không tỏ tình với con gái tộc trưởng bạch giao tộc.”
Chương Trạch Tịch cũng không thể xác định gia hỏa này nói thật hay nói dối, “Tốt nhất là như vậy, nếu không dù bọn họ tha cho anh thì tôi cũng không tha cho anh.”
“Tôi nào có bản lĩnh lớn đến mức đắc tội bốn tộc giao tộc a, nhất định là có hiểu lầm.” Chương Trạch Tịch biện giải.
Chương Trạch Tịch cũng rất phiền, lúc trước tên bạch giao kia chính là tên ngốc bức! Vẫn luôn miệng la hét đòi cậu giao ra thứ gì, nhưng là thứ gì thì một chữ cũng không nói, thật là gấp chết bạch tuộc, giao tộc không thể phái tới một người biết nói chuyện sao?
“Đi một bước tính một bước thôi, nếu bọn họ không tiến vào thì thôi, nếu bọn họ tiến vào, tôi cũng không chắn đạn thay anh được, chuyện anh làm anh tự chịu trách nhiệm đi.” Chương Trạch Tịch cũng lo lắng giao tộc tìm tới sẽ không tha cho một nhà bọn cậu.
Hiện tại chỉ có thể hy vọng đối phương không tìm tới nhanh như vậy, cũng cho cậu thời gian nạp điện.
Bất tri bất giác, sắc trời tối lại.
Tiểu bạch tuộc đã hơi đói bụng, như hổ rình mồi nhìn tôm tích.
Chương Trạch Tịch có chút dở khóc dở cười, cậu xoay người tìm cá cờ, xé rách ra cá cờ rồi ném giữa đàn bạch tuộc, “Nhãi con, tôm tích cũng không có bao nhiêu thịt, chúng ta ăn cái này đi, thịt cá cờ cũng không tồi đâu.” Cậu ăn một ngụm trước, rồi hái một ít rong biển làm đồ ăn kèm, ăn no nê một bữa. Chương Trạch Tịch không dám đập hà biển vì sợ gây ra động tĩnh lớn.
Tôm tích trông mong nhìn chằm chằm thịt cá cờ, Chương Trạch Tịch làm bộ không thấy, tên này chọc họa lớn như vậy mà còn muốn ăn? Trong mộng muốn gì cũng có.
...........“Paz, chúng ta đã tìm khắp xung quanh, nhưng không thấy tung tích con tôm tích kia, cũng không thấy bạch tuộc, có phải chúng nó nhân cơ hội chạy trốn rồi không?” Một hồng giao hội báo.
Paz nhìn chằm chằm núi hà biển nơi xa, “Không có khả năng, hôm nay không có hải lưu, muốn rời khỏi cần tới nơi gần hải lưu, bên ngoài đều là cá tiên phong của chúng ta, nếu chúng nó rời khỏi nơi này nhất định sẽ bị cá tiên phong phát hiện.”
“Nhưng, chúng ta đã tìm hết trong rặng san hô lẫn khu rong biển ……”
“Còn có nơi đó…….” Paz chỉ về phía núi hà biển.
Hồng giao có chút sợ hãi, “Nơi đó có hơi thở của Hải Thú, cá tiên phong không dám tới gần.”
“Tôi đi xem, ai muốn đi cùng tôi?” Paz nói xong nhìn về phía các giao nhân.
Cuối cùng, bọn họ quyết định mỗi tộc đàn cử một người đi, năm người cùng nhau xuất phát tới núi hà biển.
Giao tộc không dám tự ý hành động, chỉ đứng ở khu vực cạnh núi hà biển nhưng bọn họ đã cảm nhận được cảm giác áp bách đè nặng trên người.
Paz tiến lên một bước, ngữ khí cung kính, “Hải Thú đại nhân, tôi là Paz, là một bạch giao tộc, những người còn lại là đồng tộc của tôi, chúng tôi đi vào nơi này là mạo phạm đến Ngài, nhưng kẻ trộm chí bảo trong tộc chúng tôi rất có thể đang trốn ở nơi này, hy vọng đại nhân có thể cho phép chúng tôi mượn đường tìm người.”
Đáng tiếc, khách khí của nó cũng không được đáp lại.
Hồng giao có chút nhịn không nổi, “Chúng ta không thể trực tiếp đi vào tìm sao?”
Mấy giao tộc ở bên cạnh bồi hồi, Chương Trạch Tịch cũng có chút bực bội.
Tôm tích sợ hãi, “Bọn họ sẽ không tiến vào đi?”
“Nếu bọn họ vào đây, tôi lập tức giao anh ra.”
Lam Ngõa quả thực muốn kêu trời, “Đừng mà! Cậu cũng thấy rồi đó, bọn họ căn bản không nói lý, vừa thấy tôi đã đánh tôi suýt chết, nếu cậu giao tôi cho bọn họ, nhất định tôi sẽ bị đánh chết.”
“Bọn họ nói anh trộm đồ vật, rốt cuộc anh đã trộm chí bảo gì của bọn họ?”
“Nếu có bảo vật tôi đã sớm trả, cái bảo vật nào có thể quan trọng hơn mạng của tôi cơ chứ!”
“Nếu anh không trộm đồ vật, vậy bọn họ đuổi theo anh làm gì?”
“Nhất định là có hiểu lầm.”
“Hiểu lầm thì anh phải đi giải thích rõ ràng.”
“Nhưng lúc trước tôi cũng giải thích, nhưng tên bạch giao kia không chịu nghe tôi giải thích đã lao vào đánh tôi rồi.”
Chương Trạch Tịch nhất thời không có gì để nói, giao tộc xác thật có chút bá đạo, đừng nhìn hiện tại bọn họ khách khách khí khí, đó chỉ là do Hải Thú ở mà thôi, lúc trước tên bạch giao kia thấy cậu cũng không nói hai lời lao vào đánh nhau sao, “Nhìn nhìn lại đi, không chừng chốc nữa bọn họ sẽ rời khỏi.”
Lam Ngõa cùng cầu nguyện như vậy, đáng tiếc dù cầu nguyện cũng không có tác dụng gì cả.
Ánh đèn Monkfish tắt lịm, đám giao tộc vẫn luôn không nhận được hồi đáp của Hải Thú cũng không kiên nhẫn được nữa.
“Paz……”
Paz phất phất tay, “Chúng ta đi vào.”
Giao tộc cuối cùng quyết định đi vào nhìn một chút.
Lam Ngõa ghé vào xúc tua của Chương Trạch Tịch nhìn bóng dáng giao tộc đang tới gần.
“Bọn họ vào rồi!” Lam Ngõa sắp bị dọa ngất.
Chương Trạch Tịch cũng khẩn trương, ánh mắt cậu nhìn về phía Lam Ngõa, ý tứ vô cùng rõ ràng.
Lam Ngõa run bần bật, “Không được đâu huynh đệ, cậu thật muốn tôi ra ngoài chịu chết a?”
“Nhãi con nhà tôi rất nhiều, cũng không thể làm một nhà tôi đi chết cùng anh.” Chương Trạch Tịch nghiêm túc nói, “Anh ra ngoài giải thích rõ ràng, nói không chừng lần này bọn họ sẽ nguyện ý nghe hết.”
Lam Ngõa thương tâm, “Thôi, lần này cũng là tôi liên lụy cậu, họa là do tôi chọc, tôi sẽ giải thích rõ ràng với chúng nó, nếu cả nhà cậu không có việc gì, nhất định phải giúp tôi chuyển lời cho tôm tích cái, khả năng tôi không về được, kêu chúng nó tìm bạn lữ khác đi.”
“…….Mấy con?”
“Không nhiều lắm, cũng chỉ có bảy tám con thôi.”
“…….. Anh yên tâm, tôi sẽ chuyển lời cho anh.” Chương Trạch Tịch độc thân nuôi con nói như thế.
Lam Ngõa nhận được hứa hẹn, ôm suy nghĩ chụy chết đang định đi ra ngoài, mặt đất bỗng chấn động.
Trong bóng đêm, dường như có gì đó động.
Một cổ uy áp cường đại áp xuống, tôm tới mới đi được hai bước bị đè đến ngã sấp xuống, bò trên mặt đất không cử động nổi.
Chương Trạch Tịch cũng cảm thấy uy áp có chút lớn, nhưng không nghiêm trọng như Lam Ngõa.
Thật tốt nha, giờ có muốn ra ngoài cũng không ra được, cậu rơi vào đường cùng đành kéo tôm tích trở lại.
Bên ngoài núi hà biển càng chịu chấn động lớn hơn, mấy giao tộc bị ép tới khó có thể nhúc nhích, nhưng không ai bị ép tới nằm sấp giống Lam Ngõa.
Paz cảm thấy tình huống không ổn, bọn họ đều không thể bơi, bị đè áp ngồi bệt xuống đất.
Đúng lúc này, một thân ảnh trượt ra khỏi núi hà biển, dần dần tới gần mấy tên bạch giao tộc.
Chương Trạch Tịch cố gắng nhìn rõ đó là sinh vật gì, nhưng sắc trời quá mờ, cậu chỉ có thể ẩn ẩn nhìn ra hình dáng, sinh vật đó nhìn như một cái đuôi rắn trơn trượt, chỉ là thể tích có chút lớn quá mức.