Nhìn một đoạn cái đuôi còn lớn hơn cả thân thể của mình, Chương Trạch Tịch có mấy cái suy đoán, suy đoán thứ nhất của cậu đây là hải xà (rắn biển), suy đoán thứ hai đây là hải long trong truyền thuyết.
Chỉ là sinh vật này có chút tròn, cũng không đúng với cái đuôi của rồng trong suy nghĩ của cậu, cho nên cậu cảm thấy khả năng Hải Thú là một con hải xà khổng lồ.
Sinh vật thật lớn này tới trước mặt giao tộc, rồi nó cuốn lên thân thể Paz đang cứng đờ.
Paz trợn to mắt, vẻ thanh lãnh trên mặt lần đầu lộ ra thần sắc sợ hãi.
Hắc ảnh gia tăng lực đạo cuốn trên eo Paz, Paz biết, nếu mình không làm gì đó thì chờ đợi hắn nhất định là cái chết. Nhưng bất luận là thân thể hay là đầu óc của hắn đều đang xơ cứng, Paz căn bản bất lực.
Ngay lúc hắn cho rằng mình sắp chết, lực đạo cuốn quanh người hắn bỗng thả lỏng.
“Ngươi có quan hệ gì với Yuria?” Vị Hải Thú vẫn luôn im lặng truyền ra câu nói đầu tiên.
Paz phát hiện cuối cùng mình cũng có thể truyền ý thức, xác nhận mình sẽ không chết, tức khắc hắn cảm thấy may mắn khi sống sót sau tai nạn, “Yuria là tằng tổ mẫu của tôi, đại nhân quen biết tổ mẫu của tôi sao?”
Lúc này, hắn thấy được hàm răng treo trên cổ mình, đây là hàm răng mà tằng tổ mẫu hắn từng bóc ra, phía trên mang theo hơi thở có thể xua đuổi rất nhiều hải thú cường đại, rồi được Yuria chế tác thành vòng cổ, chỉ có hài tử ưu tú trong tộc mới được nhận một cái.
Hải Thú cũng không trả lời câu hỏi của Paz, chỉ thu lại sinh vật đang cuốn trên người Paz.
“Các ngươi, rời khỏi nơi này.” Hải Thú lưu lại một câu, sau đó chỉ còn lại âm thanh đồ vật cọ xát mặt đây.
Chương Trạch Tịch cũng nghe thấy đối thoại giữa ha bên, cậu còn hỏi tôm tích đang nằm bò trên mặt đất, “Yuria là ai?”
Lam Ngõa cảm giác được cảm giác áp bách trên người mình tựa hồ đã yếu bớt, nâng đầu lên, nói, “Cậu nên gọi là Yuria đại nhân, đó là người mạnh nhất bạch giao tộc.”
Chương Trạch Tịch cũng không quen biết vị Yuria này, cũng không tôn kính vị kia bao nhiêu, “Là tộc trưởng sao?”
“Không phải tộc trưởng, mà là trưởng bối của tộc trưởng, hải thú cường đại như bọn họ, sẽ không quản việc vặt trong tộc.” Lam Ngõa giật giật thân thể, bò lên.
Giao tộc được giải trừ áp chế cũng không rời đi ngay. Paz nhìn ra khả năng vị này với tằng tổ mẫu của hắn có giao tình, hắn muốn ỷ vào giao tình này thử một chút điểm mấu chốt của đối phương, “Tiền bối, kẻ trộm lấy trộm chí bảo tộc tôi rất có thể đang trốn trong lãnh địa của Ngài, Ngài có thể cho chúng tôi vào xem không?”
Paz nói xong cũng không nhận được đáp lại.
Thế cục lần nữa lâm vào trạng thái trầm mặc, giao tộc cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hồng giao chuyển động tròng mắt, trong lòng đánh lên bàn tính nhỏ, ghé sát hỏi Paz, “Đại nhân không trả lời là đồng ý cho chúng ta vào sao?”
Paz tất nhiên hiểu ý hắn, xác thật, không cần hải thú đồng ý, chỉ cần hải thú không ngăn cản là bọn họ có thể đi vào.
“Có lẽ Hải Thú đại nhân đồng ý để chúng ta đi vào.” Paz theo ý hồng giao đưa ra đáp án chúng nó muốn.
Mấy giao nhân đối mặt với nhau, quyết định xông vào tìm tôm tích.
“Xong rồi, bọn họ muốn vào!” Lam Ngõa khẩn trương.
Chương Trạch Tịch nói mát, “Vừa rồi không phải gọi tổ tông bọn họ là Yuria đại nhân sao? Nói không chừng bọn họ sẽ nể tình anh tôn trọng tổ tông chúng nó như vậy mà tha cho anh một mạng cũng nên.”
“Tôi biết Yuria đại nhân, nhưng đại nhân không quen tôi a!” Lam Ngõa uể oải.
Không đợi mấy tên giao tộc tới gần, hắc ảnh vừa rồi thu lại lại xuất hiện lần nữa, hung hăng vung một cái, trừu bay mấy tên giao tộc ra ngoài.
Nhìn mấy giao tộc dần dần biến thành điểm đen, trong mắt Chương Trạch Tịch như lóe lên từng ngôi sao, hận không thể hô to một tiếng: “Hải Thú đại nhân uy vũ!”
Nếu phải dùng một chữ tới hình dung tâm tình của Chương Trạch Tịch thì -------- Sảng!
Mấy tên giao tộc bị ném tới bên cạnh rặng san hô, Hải Thú công kích làm trên người bọn họ nhiều ít có chút bay màu. Hiển nhiên, mặt mũi lão tổ tông bọn họ không dùng tốt như bọn họ tưởng.
Lam giao hiển nhiên không cam tâm, “Làm sao giờ? Chẳng lẽ chúng ta cứ thế mà rời đi sao?”
“Paz, anh nghĩ đi.” Hoàng giao phát biểu ý hiến, “Chúng ta có cần trở lại cầu xin vị Hải Thú kia không?”
Ý tứ của hoàng giao rất rõ ràng, nơi này cũng chỉ có Paz có chút giao tình với Hải Thú đại nhân, ai ra mặt không cần nói cũng biết.
Paz lại lắc đầu, “Vị đại nhân kia sẽ không đồng ý.”
“Chẳng lẽ chúng ta cứ vậy mà trở về sao? Căn bản không thể công đạo với tộc trưởng.” Hồng giao không cam tâm.
“Ai nói chúng ta phải đi về?” Paz đưa ra quyết định, “Nếu không thể đi vào, vậy chúng ta chờ ở bên ngoài, tôi cũng không tin bọn họ có thể luôn trốn ở trong đó.”
Nguy cơ tạm thời đã qua đi.
Chương Trạch Tịch tận mắt nhìn thấy Hải Thú hất bay giao tộc ra khỏi lãnh địa, khó tránh có chút kích động, trước kia cậu hoài nghi uy áp nơi này không biết có phải do từ trường có vẫn đề hay không, không nghĩ nơi này thật sự tồn tại một vị Hải Thú.
Chương Trạch Tịch suy nghĩ, có phải cậu nên chào hỏi vị Hải Thú này một chút hay không không, bọn họ cứ tự nhiên ở trên lãnh địa người ta như vậy tựa hồ có chút không thích hợp.
Vì thế, Chương Trạch Tịch nghĩ mình cần chào hỏi với chủ nhà một tiếng, cậu đứng ở cửa động, truyền ý thức, “Hải Thú đại nhân, đa tạ Ngài thu lưu chúng tôi, ở lãnh địa của Ngài chúng tôi cũng rất ngượng ngùng, không biết Ngài có chuyện gì cần chúng tôi hỗ trợ không?”
Chương Trạch Tịch đợi một lát, còn tưởng đối phương sẽ không để ý tiểu nhân vật tới mình, Hải Thú cư nhiên đáp lại.
“Các cậu đã trả thù lao rồi.”
Chương Trạch Tịch nghi hoặc, “Thù lao? Thù lao gì?”
Đáng tiếc, lần này cậu không nhận được câu trả lời.
Chương Trạch Tịch cũng không thấy ảo não, thầm nghĩ: Đại lão chính là đại lão, cao lãnh, có phong phạm!
Xác định được Hải Thú tạm thời cho phép mình ở lại nơi này, Chương Trạch Tịch cũng yên tâm. Tuy cậu không biết thù lao mà Hải Thú nói là gì, nhưng cậu cũng không rối rắm, hiện tại chỉ cần đợi giao tộc rời khỏi, bọn cậu liền an toàn.Sáng sớm hôm sau, Chương Trạch Tịch ra ngoài nhìn một vòng, phát hiện tựa hồ giao tộc không định rời đi. Không có biện pháp, cậu chỉ có thể từ bỏ ý định trở về nhà trong hôm nay.
Ở lại núi hà biển, ăn cơm cũng trở thành nan đề, trước kia cả nhà cậu đều ăn hà biển trên núi, nhưng hiện tại đã biết hà biển đều là có chủ, Chương Trạch Tịch liền cố kỵ. Cho nên cậu tính tới hang động khác dọn con cá cờ tới làm đồ ăn hôm nay. Để một buổi tối, không biết cá cờ đã biến vị hay chưa.
Bây giờ, toàn bộ đầu óc Chương Trạch Tịch đều nghĩ cách để giữ tươi cá cờ, chờ cậu tới hang động chứa cá cờ liền trợn tròn mắt.
Xe bọt biển chở cá còn ở, chỉ là trên xe chỉ còn lại xương cá.
Chương Trạch Tịch lúc này mới nhớ tới lời Hải Thú nói, nguyên lai thù lao mà Hải Thú nói chính là cá cờ.
Nếu là giao tộc biết cậu dùng cá mà bọn họ nuôi làm thù lao cho Hải Thú, Hải Thú lại đuổi bọn họ đi, thì chắc sẽ không tức chết đâu nhỉ!......
Đương nhiên, cứ như vậy, thức ăn mấy ngày tới của cậu cũng không còn.
“Hải Thú đại nhân, Ngài muốn ăn cá gì tôi có thể đi bắt giùm Ngài, nhưng phải đợi khi giao tộc rời đi mới được. Làm trao đổi, hiện tại chúng tôi có thể ăn chút hà biển sao?” Chương Trạch Tịch ở chỗ này lâu như vậy, cũng chưa từng thấy Hải Thú rời khỏi nơi này, có lẽ do nguyên nhân nào đó mà đối phương không thể rời đi. Nói không chừng cậu còn có thể hỗ trợ Hải Thú một ít việc mà nó không thể làm.
“Ta không thích hà biển và rong biển lưu lại nơi này.” Hải Thú kiệm lời truyền đến ý tứ của mình.
Như vậy không phải là, hà biển có thể ăn tùy tiện, bao no? Nếu đối phương không thích hà biển lưu lại nơi này, vậy kế hoạch nuôi dưỡng hà biển và rong biển của cậu phải ngâm nước nóng rồi…..
Chương Trạch Tịch có chút tiếc nuối, nhưng cũng đúng, hà biển và rong biển cũng không đẹp, có thể đại lão càng thích san hô, hải quỳ và bọt biển, màu sắc sặc sỡ trông cảnh đẹp ý vui.
Chương Trạch Tịch biến thành màu sắc giống núi hà biển, tìm vị trí đào hà biển, đào xong liền mang về trong động.
Lúc này tôm tích cũng có thể thoải mái ăn no.
Hà biển ẩn chứa năng lượng rất cao, thương thế trên người Chương Trạch Tịch đều hồi phục tốc độ nhanh nhờ hà biển, nhìn vào tôm tích bị đánh đến nửa sống nửa chết mới nghỉ ngơi một ngày cũng có thể sinh long hoạt hổ là có thể thấy được uy lực của hà biển lớn nhường nào.
Một bên trốn tránh không ra, một bên canh giữ bên ngoài không rời khỏi, hai bên cứ cầm cự như vậy.
Thế cục này vẫn tiếp tục duy trì tới ngày thứ ba, Chương Trạch Tịch cũng có chút thiếu kiên nhẫn, tuy trên núi hà biển không thiếu ăn, nhưng lúc trước cậu kêu Tiểu Hắc mấy ngày sau lại đến, hiện tại đã qua ba ngày, nếu Tiểu Hắc tới mà đυ.ng phải giao tộc thì không ổn.
Giao tộc không nói lý chính Chương Trạch Tịch cũng biết, khả năng trục tiếp động thủ là rất lớn.
“Chúng nó vẫn luôn canh giữ ở ngoài cũng không ổn, chúng ta không thể vẫn luôn trốn ở đây.” Chương Trạch Tịch sâu kín nhìn về phía tôm tích, “Nếu không anh ra ngoài tự thú đi.”
Lam Ngõa vừa nghe đã run lên, “Sao cậu lại đẩy tôi ra, tôi ra ngoài chính là chịu chết, chúng ta trốn ở chỗ này không phải khá tốt sao?”
‘Còn không phải anh cầm đồ vật của đối phương sao, trả lại đồ vật cho bọn họ là được rồi.” Chương Trạch Tịch không thể tiếp tục chờ đợi.
“Tôi không lấy đồ của bọn họ, tôi cũng không biết tại sao bọn họ lại đuổi theo tôi không bỏ.” Lam Ngõa muốn khóc.
“Vừa lúc! Anh đi ra giải thích rõ ràng, làm cho bọn họ đừng tiếp tục tới dây dưa chúng ta nữa.” Chương Trạch Tịch thành công làm Lam Ngõa lọt hố.
Lam Ngõa vô ngữ, “Nhưng bọn họ không chịu nghe.”
Chương Trạch Tịch cười lạnh, “Chúng ta có đại lão che chở, không phải bọn họ muốn không nghe liền không nghe.”
“Cậu đi cùng tôi thì tôi mới đi.” Lam Ngõa cảm thấy Hải Thú đại nhân không phải chỗ dựa của mình, nhưng là chỗ dựa của đại bạch tuộc.
Chương Trạch Tịch do dự một chút rồi đồng ý, chủ yếu là cậu muốn biết, rốt cuộc thì giao tộc bị trộm cái gì mà dong dong dài dài lâu vậy vẫn còn canh giữ ở bên ngoài.
Chương Trạch Tịch mở ra túi dục nhi tự chế, tạm thời để tiểu bạch tuộc ở lại núi hà biển.
“Hải thú đại nhân, tôi để nhãi con ở nơi này, Ngài có thể hỗ trợ chăm sóc một chút được không, tôi ra ngoài một chút rồi quay lại ngay.” Chương Trạch Tịch cũng mặc kệ đối phương có nghe thấy hay không, cậu cảm thấy ngoại trừ Hải Thú, nơi này cũng không có nguy hiểm nào khác, cho nên cậu nói với Hải Thú như vậy để Hải Thú không coi tiểu bạch tuộc là đồ ăn. Nếu tiểu bạch tuộc rơi vào kết cục như cá cờ thì chết, cá cờ còn có thể dư lại xương cốt, tiểu bạch tuộc liền xương đều không có.
An trí tiểu bạch tuộc xong, cậu và tôm tích đi tới bên cạnh núi hà biển.
Giao tộc canh giữ bên ngoài lập tức đã phát hiện bọn họ.
Chờ Chương Trạch Tịch và Lam Ngõa đi tới khu bên cạnh núi hà biển, Paz đã mang theo hơn mười giao tộc chờ ở đó.
Chương Trạch Tịch và tôm tích đứng cách giao tộc 10 mét, khoảng cách này tuy vẫn có chút nguy hiểm nhưng đã là khoảng cách thuận tiện nhất.