Chương Trạch Tịch ỷ vào chình mình có thể ẩn thân, không hề kiêng nể mà quan sát bề ngoài đối phương.
Đúng lúc này, bạch giao vẫn đang quan sát hà biển động, hắn ném cái đuôi, nước bị bị khuất một cái, một cổ dòng nước đánh úp tới chỗ Chương Trạch Tịch, lực chú ý của cậu vẫn luôn đặt trên người bạch giao, đối phương vừa động cậu đã phản ứng, dùng cái phễu quản phun nước, rời khỏi phạm vi công kích, công kích dừng ở động thạch, sào huyệt của cậu ngã gục, chỉ có một khối vỏ sò hiểm hiểm mà lấp kín cửa động.
Nhìn phòng ở mà mình vất vả làm ra bị phá như vậy, mặt Chương Trạch Tịch đều tái rồi!
Vốn dĩ cậu không muốn dính vào vũng nước đυ.c này, ai ngờ đối phương lại quá đáng như vậy, xử hắn!
Thân hình Chương Trạch Tịch hiện ra, vì không để bạch giao chú ý tới tiểu bạch tuộc trong sào huyệt, xúc tua bò ra xa, rời xa sào huyệt.
“Vì sao anh công kích tôi?” Chương Trạch Tịch không biết đối phương sâu cạn nên không động thủ ngay lập tức.
Bạch giao tựa hồ có chút do dự, ánh mắt nhìn về phía rặng san hô rồi lại nhìn về phía Chương Trạch Tịch, “Giao đồ vật ra đây!”
“Đồ vật?” Chương Trạch Tịch nhìn hà biển trên mặt đất, cho rằng hắn muốn hà biển, “Anh muốn thì cầm đi.”
Biểu tình trên mặt bạch giao lập tức thay đổi, như là phẫn nộ, trong chớp mắt bơi tới trước mặt Chương Trạch Tịch, duỗi tay định cho Chương Trạch Tịch một móng vuốt, “Giao đồ vật ra đây!”
Chương Trạch Tịch bị khuân mặt đột nhiên tới gần dọa sợ, một cổ mực nước đen sì phun ra, còn cậu thì nhanh chóng tránh thoát.
Bạch giao giãy giụa trong mực nước một cá chớp mắt mới trốn ra được, trên người hắn còn dính một ít mực nước thối um.
Nếu vừa rồi bạch giao chỉ phẫn nộ, hiện tại có thể dùng từ bạo nộ để hình dung.
Tốc độ của bạch giao rất nhanh, Chương Trạch Tịch còn không kịp thấy rõ động tác của đối phương đã bị gia hỏa này dùng cái đuôi chụp bay ra ngoài.
Rốt cuộc cậu cũng hiểu tại sao Lam Ngõa có thể bị tên này ấn trên mặt đất cọ xát cọ xát như thế, tốc độ này dù là cậu độc thân 80 năm cũng không theo kịp.
Đầu óc cậu hiện tại hỗn loạn một mảnh, bạch giao lại liên tục tàn nhẫn công kích Chương Trạch Tịch.
Lúc trước xem tôm tích bị đánh, trong lòng Chương Trạch Tịch còn có chút sảng, nhưng hiện tại người bị đánh là cậu, cái tư vị này, thật là một lời khó nói hết……
Bạch giao duỗi năm ngón tay chộp tới Chương Trạch Tịch.
Chương Trạch Tịch nhìn hắn tính dùng tay bắt xúc tua của cậu, cậu cũng không trốn. Bạch giao bắt được một căn xúc tua, trong thanh âm hỗn loạn đầy tức giận, “Mau giao đồ vật ra đây! Nếu không tôi gϊếŧ cậu!”
Vốn dĩ Chương Trạch Tịch tính khi đối phương chạm vào mình sẽ lập tức phóng điện, nhưng nghe vậy liền do dự.
Gia hỏa này vì sao luôn la hét đòi cậu giao đồ vật ra, hà biển nằm trên mặt đất, nếu hắn muốn sẽ không tự lấy đi sao?
Chương Trạch Tịch tự nhận mình đã rất nhân nhượng với con bạch giao này, lúc trước Lam Ngõa cầm lễ vật đi tới cầu hà biển cậu còn cự tuyệt đâu!
Từ từ!
Chẳng lẽ đồ vật đối phương kêu cậu giao ra không phải hà biển? Ngọa tào! Vậy lúc cậu nói, “Anh muốn thì cầm đi”, chẳng phải tự động phiên dịch thành, “Có bản lĩnh thì tự tới mà lấy”?
Đây chính là kɧıêυ ҡɧí©ɧ a!
Chương Trạch Tịch cũng kỳ quái, thứ mà đối phương muốn là gì, Lam Ngõa không phải vì đùa giỡn lão bà người khác mới bị đuổi gϊếŧ sao? Chẳng lẽ cậu bị tên sắc phôi kia lừa.
“Rốt cuộc anh muốn tôi giao ra cái gì?” Xúc tua Chương Trạch Tịch gắt gao cuốn lên tay đối phương, chỉ chờ đối phương nói ra đáp án sẽ lập tức động thủ.
“Đem đồ các cậu trộm giao ra đây.” Khuôn mặt trắng xanh của bạch giao lộ ra vài phần ngạo mạn, tựa hồ khinh thường không muốn nói nhiều một chữ với cậu.
Chương Trạch Tịch hết chỗ để nói, có thể đừng cao lãnh như vậy được không, đến tột cùng muốn cậu giao ra cái gì, muốn thì phải nói rõ ra chứ!
Chương Trạch Tịch từ bỏ giao lưu với bạch giao, một dòng điện thông qua xúc tua của cậu truyền tới trên người bạch giao.
Bạch giao bị điện giật, thân thể run rẩy lên, trong miệng phát ra tiếng huýt gió.
Lúc này cá cờ phát hiện chủ nhân gặp nguy hiểm, sôi nổi đáp xuống, đâm vào Chương Trạch Tịch.
Đáng tiếc chúng còn chưa thể tới gần Chương Trạch Tịch đã bị dòng điện trên người Chương Trạch Tịch lan đến, mất đi năng lực hành động rơi xuống dưới.
Năng lực thừa nhận dòng điện của bạch giao mạnh hơn chúng một ít, Chương Trạch Tịch không dám phóng hết điện, bởi tế bào chỉ có thể chứa một lượng điện hữu hạn, một khi dùng xong rồi thì phải nghỉ ngơi một thời gian mới có thể hồi phục.
Lượng điện mà cậu phóng không đủ, không thể tạo ra vết thương trí mạng cho bạch giao. Còn về đám cá cờ sôi nổi xông lên đưa đồ ăn, cậu cũng không rõ chết sống ra sao.
Cái đuôi bạch giao chụp động nước biển, dòng nước đánh sâu về phía Chương Trạch Tịch. Chương Trạch Tịch cũng không ngốc, trước tiên tránh sau người bạch giao.
Vì phòng ngừa đối phương có càng nhiều động tác, các xúc tua còn lại cuốn lên tay, eo và đuôi của đối phương, hoàn toàn ngăn chặn năng lực hành động của đối phương.
Bạch giao hé miệng, hung hăng cắn lên xúc tua của cậu.
Răng cưa cọ sát vào thịt, cảm giác của Chương Trạch Tịch không cần nói cũng biết có bao nhiêu toan sảng , cậu chỉ có thể buông một xúc tua ra thít chặt cổ đối phương.
Tiếc là Chương Trạch Tịch đoán sai, cổ không phải chỗ yếu ớt của bạch giao, ngay cả mũi hắn cũng chỉ là vật trang trí, khí quan hô hấp thật của hắn là hai sườn mang ở dưới cổ.
Mà xúc tua của Chương Trạch Tịch cũng chỉ bao trùm ở một nửa mang mà thôi.
Cái đuôi mạnh mẽ hữu lực của bạch giao tùy thời có thể tránh thoát trói buộc của cậu.
Gia hỏa này quá hung tàn, xúc tua của cậu đều sắp bị hắn cắn rớt một đoạn. Chương Trạch Tịch trực tiếp rót nọc độc vào người bạch giao.
Bạch giao tựa hồ đã nhận ra động tác này của Chương Trạch Tịch vô cùng nguy hiểm, hắn cũng giãy giụa mạnh hơn.
Chương Trạch Tịch điều động tế bào điện cả người, toàn bộ đều phóng trên người bạch giao.
Bị Chương Trạch Tịch đưa tặng liệu pháp điện giật, bạch giao phát ra tiếng kêu thảm thiết, thân thể từ cứng đờ chuyển thành xụi lơ, thanh âm cuối cùng biến mất trong yết hầu.
Bạch giao không có động tĩnh, Chương Trạch Tịch mới thả lỏng xúc tua. Trong lúc cậu định xem xét bạch giao còn sống hay đã chết thì mắt hắn trợn to. Cậu giật mình.
Bạch giao nhân cơ hội né tránh, chạy nhanh như đạn pháo, không quay đầu chạy mất tiêu.
Chương Trạch Tịch trừng lớn mắt, tín nhiệm giữa cá và cá với nhau đâu? Tính tình xảo trá này quả thực y chang tôm tích, thật không hổ là cùng một chỗ ra tới.
Chương Trạch Tịch không có khả năng đuổi theo, tuy rằng cuộc chiến vừa rồi có vẻ như cậu chiếm thượng phong, nhưng chỉ cần bạch giao kiên trì thêm một chút, điện của cậu cũng bị phóng hết, đến lúc đó cậu cũng không chắc có thể đánh thắng được, tuy cậu rót nọc độc vào người đối phương, nhưng kết quả có thể là bạch giao gϊếŧ chết cậu rồi chết do trúng độc.Sau khi xác nhận bạch giao sẽ không quay trở lại, Chương Trạch Tịch tìm tới bụi liễu san hô, đem dịch nhầy bôi lên vết thương, lúc này mới tới rặng san hô tìm Lam Ngõa vừa bị đánh đến chết khϊếp.
“Hà biển….” Lam Ngõa còn chưa chết, nhưng cũng bị thương nặng, đến lúc này nó còn nhớ thương thịt hà biển làm Chương Trạch Tịch cũng không biết nói gì cho phải.
Chương Trạch Tịch còn chuyện muốn hỏi nó nên đại phát thiện tâm đập vỡ vài viên hà biển cho nó. Tôm tích ăn xong thân thể cũng khôi phục một ít, Chương Trạch Tịch kéo nó đến bên cạnh bụi liễu san hô, thu thập dịch nhầy bôi lên miệng vết thương cho nó rồi mới dọn nó về cạnh sào huyệt.
Chương Trạch Tịch đang định mở cửa thả tiểu bạch tuộc ra ngoài, tôm tích còn đang hấp hối bỗng ngồi bật dậy, “Cậu làm gì?”
“Thả nhãi con nhà tôi ra cho chúng hít thở không khí.” Chương Trạch Tịch không ngờ Lam Ngõa còn sức để nói một câu hoàn chỉnh như vậy.
“Đừng! Nếu cậu thả tiểu bạch tuộc ra, tôi sợ đến xác cũng không còn dư lại.” Lam Ngõa cảm thấy mình vô cùng khổ sở, hiện tại nó cơ hồ đã không còn năng lực hành động, nếu một đoàn tiểu bạch tuộc được thả ra, chúng còn không đem nó gặm hết sao?
“Tôi cũng không thể vẫn luôn cho chúng nó ở trong sào huyệt a.” Chương Trạch Tịch cũng lo lắng việc sào huyệt bị lật ngã ảnh hưởng đến tiểu bạch tuộc, “Nếu không tôi đem anh để ở chỗ xa một chút? Tôi lấy hà biển cho chúng ăn no, chúng sẽ không công kích anh.”
Lam Ngõa miễn cưỡng đồng ý.
Chương Trạch Tịch đem nó dọn tới rặng san hô, sau đó mới trở về sào huyệt, thả tiểu bạch tuộc ra ngoài, cậu lại nhanh nhẹn đập vỡ một ít hà biển cho tiểu bạch tuộc ăn. Cậu gần như đập hết hà biển mới có thể cho tiểu bạch tuộc ăn no.
Chờ tiểu bạch tuộc ăn no, Chương Trạch Tịch đi xem Lam Ngõa, lúc này Lam Ngõa đã có thể tự đi được.
“Chúng ta không thể ở lại nơi này.” Đây là câu đầu tiên Lam Ngõa nói, “Nơi này đã bị phát hiện, tên kia trở về nhất định sẽ gọi thêm viện trợ tới.”
“Tên kia chính là con rể của tộc trưởng giao tộc?” Chương Trạch Tịch còn nhớ rõ lời tên kia nói, cậu cảm thấy Lam Ngõa đang che giấu gì đó.
“Hắn không phải, tôi cũng không rõ tại sao nó lại tìm tới, trước kia tôi không quen biết hắn.” Tôm tích cũng mộng bức, nó nhiều lắm chỉ trêu chọc con gái tộc trưởng giao tộc trên miệng lưỡi một chút, nói một chút lời âu yếm, cũng không đến mức khiến bọn người kia đánh nó gần chết chứ.
“Phiền toái này đều là anh tự rước, tốt nhất anh đừng gạt tôi.” Tuy Chương Trạch Tịch rất muốn kêu nó ra ngoài chịu tội, nhưng hiện tại cậu và bạch giao đã thành kẻ địch, đẩy trách nhiệm hết cho Lam Ngõa cũng vô dụng.
“Tôi thật sự chỉ biểu đạt tình yêu với con gái tộc trưởng mà thôi, nếu biết sẽ chọc phải tai họa lớn vậy, đánh chết tôi cũng không dám.” Lam Ngõa khổ hề hề.
“Vậy bọn họ phải đuổi theo anh mới đúng, tại sao lại động thủ với tôi?”
Lam Ngõa có chút chột dạ, “Có thể là trên người cậu lây dính khí vị của tôi, chúng nó cho rằng tôi và cậu là cùng một đám.”
Đây quả thực là tai bay vạ gió, Chương Trạch Tịch sắc mặt đổi đổi nhưng cũng không phát giận, “Tạm thời không nói chuyện này nữa, không biết khi nào đám bạch giao kia lại tới, hiện tại chúng ta phải nghĩ biện pháp đối phó.”
“Phải rời khỏi nơi này trước, có thể trốn bao xa liền trốn bấy xa. Thừa dịp hải lưu còn chưa đi xa, nếu có thể tìm được lộ tuyến, chúng ta có thể theo hải lưu đi tới nơi khác.” Lam Ngõa mới từ nơi khác chuyển đến, cũng không lưu luyến gì với nơi này nên tất nhiên cũng không ngại dọn đi.
Chương Trạch Tịch lại không tán đồng ý kiến của nó, nếu dọn đi rồi, nào có thể tìm được đồ ăn như hà biển và rong biển? Ai kéo xe cho cậu? Cậu không hy vọng cuộc sống của mình hoàn toàn thay đổi. Cậu tự hỏi một chút, nói, “Chúng ta tới núi hà biển trốn.”
Lam Ngõa nghe thấy núi hà biển, không tự chủ mà run một cái, “Vào núi hà biển cũng được, nhưng cậu phải nói chuyện với Hải Thú đại nhân giúp tôi, làm nó đừng nhằm vào tôi.”
Mặc kệ Lam Ngõa sợ hãi, nhưng cũng không thể không thừa nhận núi hà biển là nơi tránh né tốt, dưới uy thế của hải thú, bạch giao tộc không nhất định dám tới gần.
Chương Trạch Tịch không muốn quản tôm tích chết sống, trốn vào núi hà biển là biện pháp an toàn nhất mà cậu nghĩ ra, “Tôi với nó cũng không có giao tình gì, không nói được lời hay.”
“Không được, cậu phải giúp tôi nói lời hay.” Tôm tích năn nỉ.
Nhưng Chương Trạch Tịch không quen biết vị Hải Thú kia, đương nhiên sẽ không hứa hẹn gì với tôm tích, “Dù sao tôi cũng muốn vào, nếu anh không đi cùng, vậy rời đi hay ở lại chờ chết đều tùy anh.”
Cậu nói xong liền trở về thu thập đồ vật chuẩn bị tới núi hà biển.
Lam Ngõa miệng nói không muốn nhưng vẫn rất thành thật đi sau lưng Chương Trạch Tịch.
Đang muốn rời đi, Chương Trạch Tịch nhìn về mấy con cá cờ nằm trên đất, “Mang theo chúng đi, không thể lãng phí.”
Trước tiên cậu tìm tảng đá, nắm rong biển kiểm tra cá cờ còn sống hay đã chết, con nào chưa chết liền dùng cục đá đập mấy cái cho chết hẳn, xong xuôi cậu dọn chúng nó lên xe bọt biển, còn thừa một con không thể nhét nổi, Chương Trạch Tịch chỉ có thể áp bức bệnh nhân, làm tôm tích khiêng cá cờ.
Thu thập xong, Chương Trạch Tịch lô kéo xe bọt biển chứa đầy cá cờ, mang theo Lam Ngõa và tiểu bạch tuộc, hấp tấp đuổi tới núi hà biển.
Khoảng cách hai bên cũng không quá xa nên rất nhanh bọn họ đã tới nơi.