Tôm tích xám xịt rời đi, nhưng lời nó nói vẫn khiến Chương Trạch Tịch phải suy nghĩ.
Chỉ là không đợi cá tiên phong tới tra xét, cậu đã đợi được một vị khách khác.
“Hắc, Chương Trạch Tịch.” Cá hề ở cách vách lặng lẽ sờ soạng tới đây, tròng mắt nó nhìn chằm chằm tiểu bạch tuộc, thân thể nhích tới gần Chương Trạch Tịch.
Chương Trạch Tịch thập phần khó hiểu trước hành động cẩn thận của nó, “Cá hề, cậu có việc gì sao?”
Cá hề không trả lời ngay, mà tiếp tục cẩn thận dịch tới chỗ cậu, sau khi xác nhận đã an toàn mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, ánh mắt sâu kín nhìn về phía Chương Trạch Tịch, “Tôi có chuyện muốn nói với cậu, nhãi con nhà cậu quá nhiều.”
Chương Trạch Tịch đoán là mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không thái độ của cá hề cũng sẽ không nghiêm trọng như vậy, cậu giả ngu, “Nhiều chút không phải càng náo nhiệt sao?”
“Đúng là rất náo nhiệt, hiện tại sinh vật trong rặng san hô đều bị nháo đến hoảng, đã vài ngày chúng nó không dám rời khỏi nhà.” Tuy cá hề và tộc đàn của nó không chịu công kích gì, nhưng đã vài ngày chúng nó không dám ra ngoài kiếm ăn, đều dựa vào hải quỳ nuôi.
“Tiểu bạch tuộc có lực ảnh hưởng lớn như vậy sao? Bọn chúng còn nhỏ.” Chương Trạch Tịch có chút chột dạ, ở trong mắt cậu, lực sát thương của tiểu bạch tuộc vẫn luôn rất nhỏ, vẫn dễ dàng bị một ngụm nuốt hết. Nhưng cậu cũng không thể che lại lương tâm nói nhãi con nhà mình không có lực sát thương, cậu cảm thấy chính mình tựa như gia trưởng của mấy đứa nhóc nghịch ngợm, bị người chỉ trích chỉ dám nói câu ‘nó vẫn là trẻ con’.
“Cậu còn không biết sao? Mấy ngày nay tiểu bạch tuộc nhà cậu mỗi lần đi săn đều điện ngất một đám sinh vật, không ít sinh vật còn phải chuyển nhà vì bọn chúng.” Cá hề vẫn có chút sợ hãi, vì chúng nó lúc nào cũng có thể gặp công kích, bởi vì một khi phóng điện ra cũng sẽ không phân địch ta.
Chương Trạch Tịch có chút xấu hổi, thực hiển nhiên lần này cá hề tới đây là để cáo trạng, “Xin lỗi, mấy ngày nay tôi ngủ quên mất, tiểu bạch tuộc đói lả mới có thể như vậy, sau này tôi sẽ chút ý không để chúng nó phá hư như thế nữa.”
Kỳ thật việc sinh vật đi săn là chuyện hằng nghày, chỉ là tiểu bạch tuộc đang ở tầng trên cùng của chuỗi đồ ăn ở rặng san hô, số lượng tiểu bạch tuộc quá nhiều, không thể không thừa nhận chúng đã trở thành mối uy hϊếp cho sinh vật trong rặng san hô.
Đồ ăn chính của tiểu bạch tuộc vẫn là hà biển, ảnh hưởng không lớn đối với rặng san hô, phương án giải quyết trước mắt của cậu là mang tiểu bạch tuộc đi săn ở nơi khác, chỉ là trong khoảng thời gian này bị nhiều việc trì hoãn nên chưa thể đi được.
Cá hề và Chương Trạch Tịch nói chuyện phiếm một chút, “Cậu muốn tiếp tục nuôi chúng nó sao? Chờ chúng nó trưởng thành, chỉ sợ cậu cũng không thể kiếm được nhiều đồ ăn như thế.”
Chương Trạch Tịch: “Chờ chúng nó lớn hơn một chút là có thể ra ngoài đi săn.”
Nghe thấy để tiểu bạch tuộc đi săn, cá hề run run, “Còn đi săn ở nơi này sao?”
Chương Trạch Tịch: “…. Tôi sẽ cố gắng mang chúng nó đi săn ở chỗ xa một chút.”
Trong biển sản vật phong phú, sức ăn của tiểu bạch tuộc còn chưa lớn bằng sức ăn của một con cá voi lưng gù, muốn lấp đầy bụng không phải việc khó.
“Vậy là tốt rồi.” Cá hề cũng chỉ tới đây cáo trạng một chút về hành vi ác bá của tiểu bạch tuộc, một đám tiểu bạch tuộc đều ở chỗ này nên nó cũng không dám ở lâu.
Kế hoạch ban đầu của Chương Trạch Tịch là nghiên cứu địa hình rồi sau đó mang tiểu bạch tuộc ra ngoài đi săn, nhưng nghe tôm tích nói cũng biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, vì thế cả nhà bọn họ cần phải an phận thêm mấy ngày. Mấy ngày sau đó, ngoại trừ việc cậu đi đào hà biển và rong biển, cơ hồ cả nhà đều không ra khỏi cửa.
Chương Trạch Tịch liền thảm hơn một chút, bởi vì thân thể cậu lớn hơn rồi, lại không thể ra ngoài tìm sào huyệt mới, nên cậu chỉ có thể vẫn luôn ở bên ngoài sào huyệt.
Kỳ thật nếu là tình huống bình thường, cảm giác ở trong sào huyệt và ở ngoài cũng không sai biệt lắm, vấn đề là gần đây đều trong thời kì hải lưu, nếu Chương Trạch Tịch không ôm chắc sào huyệt nhà mình, sẽ rất có khả năng bị hải lưu cuốn đi luôn nên nghỉ ngơi cũng là một chuyện xa xỉ đối với cậu.
Ăn ngủ ngoài trời làm Chương Trạch Tịch cảm thấy bọn họ không thể tiếp tục như vậy được, Tiểu Hắc thừa dịp hải lưu tạm dừng chạy tới nói cho Chương Trạch Tịch rằng khu bọt biển mà nó đang ở, diện tích nhung nhung bọt biển lại mở rộng, sào huyệt của nó cũng bị nhung nhung bọt biển vây quanh.
Chương Trạch Tịch nghe vậy thì muốn tới nhìn một chút, không bằng thừa dịp hải lưu tới đi xem tình huống bọt biển luôn, nếu cả khu bọt biển đều chết hết vì nhung nhung bọt biển thì cũng quá đáng tiếc, lúc ra cửa cậu còn có thể mang tiểu bạch tuộc đi săn tinh tôm.
Chỉ là bọn cậu còn không kịp ra cửa, Chương Trạch Tịch liền phát hiện tung tích của cá tiên phong.
Giống như lời tôm tích nói, số lượng cá tiên phong không ít, tuy rằng tới theo đoàn, nhưng lại phân tán ở các góc, cẩn thận điều tra gì đó.
Tốc độ của cá tiên phong rất nhanh, nhưng lực công kích không lớn, năng lực tránh né nguy hiểm cũng không nhỏ.
Chương Trạch Tịch thử tới gần bắt giữ một con cá tiên phong nhưng thất thủ, dưới tình huống không phóng điện, xúc tua của cậu cũng không bắt được chúng.
Bất quá mục tiêu của cá tiên phong không phải một nhà bạch tuộc, phạm vi tìm tòi của chúng nó chủ yếu là ở rặng san hô.
Chương Trạch Tịch cảm thấy tiểu sinh vật trong rặng san hô cũng đủ xui xẻo, mấy hôm trước bị tiểu bạch tuộc dọa một lần, hôm nay lại bị cá tiên phong dọa lần nữa, quả thật không thể sống ngày tháng yên ổn.
Chương Trạch Tịch không có biện pháp, chỉ có thể từ bỏ ý định ra cửa.
Cá tiên phong chỉ ở trong rặng san hô hơn một giờ rồi rời đi.
Chương Trạch Tịch nhẹ nhàng thở ra, nguy cơ lần này đại khái đã qua đi. Cậu cho Tiểu Hắc một ít rong biển, kêu nó về nhà nghỉ ngơi mấy ngày, mấy ngày sau lại đến.Đồ ăn trong nhà cơ hồ đã tiêu hao hết, sau khi tiễn Tiểu Hắc đi, cậu để tiểu bạch tuộc ở nhà, chính mình đi đào hà biển.
Sức ăn của Chương Trạch Tịch và tiểu bạch tuộc đều lớn hơn, cậu phát hiện cả nhà họ cư nhiên đã đào trọc một mảnh nhỏ ở núi hà biển, chỉ còn dư lại một ít hà biển, Chương Trạch Tịch tính để không gian cho hà biển sinh trưởng, rốt cuộc lấy sức ăn của nhà họ, sớm muộn gì núi hà biển cũng sẽ trọc, nếu không nuôi trồng thì sau này bọn họ cũng đừng mong có hà biển để ăn, bất quá hà biển con cũng mọc quá chậm.
Chương Trạch Tịch ăn no rồi mới kéo túi lưới đựng hà biển trở về.
Mới ra khỏi núi hà biển, cậu liền thấy phía trên hải giường nấn ná vài đạo hắc ảnh, hắc ảnh ảnh trông giống loại cá nào đó, dài ít nhất trên hai mét.
Chương Trạch Tịch thầm nghĩ không xong, xem ra cá tiên phong đã tìm thấy chỗ ở của tôm tích, sau khi trở về đã gọi hậu viện tới.
Cậu nghĩ tới tiểu bạch tuộc còn ở trong nhà, liền đẩy nhanh tốc độ về nhà, cũng may cửa sào huyệt của cậu vẫn như ban đầu.
Còn về vài đạo thân ảnh bơi lội phía trên, Chương Trạch Tịch cũng nhìn rõ ràng, từ bề ngoài mà nói trông giống như cá cờ, chỉ là vây lưng như phát sinh dị biến, xương cá lộ rõ ràng, bộ phận gai nhọn phía ngoài có chút dài, trông giống như vũ khí dựng đứng, nếu bị vây lưng này đâm một cái phỏng chừng cậu có thể bị thọc xuyên luôn.
Khoảng cách từ nhà cậu đến chỗ tôm tích cư trú không phải quá xa, ẩn ẩn còn có thể nhìn đến trạng huống bên đó, chẳng lẽ đám cá cờ này chính là bạch giao tộc mà tôm tích nói.
Thật ra là Chương Trạch Tịch hiểu lầm.
Cá cờ cũng chỉ là cá cờ mà thôi, không phải bạch giao tộc.
Một đạo thân ảnh nhảy lên từ rặng san hô, nước biển cũng vặn vẹo một chút, thoạt nhìn giống như tôm tích sử dụng đại chiêu.
Thân ảnh kia lộ ra trong nước biển, bộ dáng cũng trở nên rõ ràng, làn da nó như tuyết trắng, như bôi một tầng vôi, nửa người trên giống con người, nửa người dưới là đuôi cá thật dài màu trắng, cánh tay, lỗ tai có vây cá mỏng trong suốt.
Chương Trạch Tịch khó tin trợn mắt, “Đây, đây là …. Nhân ngư?”
Đáy biển chẳng lẽ thật sự có nhân ngư.
Chương Trạch Tịch vội vàng trở lại sào huyệt, hoàn toàn dung hợp thân thể với động thạch, cũng đứng cao một chút để nhìn mọi vật rõ hơn.
Đây mới là bạch giao tộc, bạch giao bạch giao, chính là giao nhân a! Sao cậu không nghĩ ra cơ chứ!
Bạch giao tránh thoát công kích của tôm tích, sau đó lại bơi trở lại, một bàn tay nắt được phần đầu tôm tích, không chút lưu luyến mà tàn nhẫn ném ra ngoài.
Tôm tích bị ném, nện vào đá san hô, vài tầng san hô vô tội nằm không cũng trúng đạn.
Chương Trạch Tịch nhìn đến kinh hãi, tôm tích lúc trước còn vô cùng ngang ngược, lúc này lại bị đánh thảm đến vậy!
Không phải cậu không nhớ tình xưa, nhưng đối thủ thật sự quá mạnh, dù cậu đi lên cũng chỉ đưa đồ ăn cho nó mà thôi, cậu còn một đoàn tiểu bạch tuộc phải nuôi, thật sự không có cách mà.
Chương Trạch Tịch lẩm bẩm lẩm bẩm: “Tôm tích huynh, nếu anh bị đánh chết cùng đừng trách tôi, phiền toái đều là anh tự tìm, anh yên tâm, chờ khi nào tôi lên bờ, nhất định sẽ đốt cho anh nhiều tiền giấy một chút, cho anh hối lộ quan sai bên dưới, làm cho bọn họ cho anh đi cửa sau, kiếp sau đầu thai thành người tốt.”
Tôm tích ở trong rặng san hô chịu đánh liên hoàn, Chương Trạch Tịch cũng không biết vì sao, trong lòng cư nhiên có một chút sảng, thật, chỉ có một tí xíu thôi. Lúc trước gia hỏa này mới tới đây cũng rất thích giễu võ giương oai a, lúc này bị người giáo huấn cách làm tôm đi!
Bất quá chút sảng này thực mau bị áp chế xuốn, rốt cuộc lúc trước tôm tích cũng đã đưa quà xin lỗi tới cho cậu, cậu cũng đã nói xóa bỏ toàn bộ mọi chuyện trước đây.
Chương Trạch Tịch đứng ở xa nên nhìn không rõ lắm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy hai càng vồ mồi của Lam Ngõa đều bị chặt đứt, xác tôm trên người cũng có chút rạn nứt, nhìn đến Chương Trạch Tịch đều không đành lòng.
Ấn tượng của Chương Trạch Tịch với nhân ngư này thật kém, hoặc là trực tiếp gϊếŧ chết, cứ tra tấn tôm như vậy có chút tàn nhẫn.
Cậu còn chưa quyết định được có nên đi cứu tôm tích hay không, một con cá cờ đã bơi tới chỗ cậu.
Không phải cá cờ phát hiện Chương Trạch Tịch mà là một túi hà biển ở cạnh sào huyệt hấp dẫn nó.
Cá cờ xoay tròn xông vào túi lưới, vây lưng xẹt qua túi lưới, sau vài lần va chạm trực tiếp cắt ra một lỗ hổng, làm hà biển rơi rụng đầy đất.
Cá cờ ngậm một viên hà biển, bơi về phía bạch giao đang đánh tôm tích.
Chương Trạch Tịch không ngăn cản, nếu có thể dùng một túi hà biển đổi lấy an toàn cho cả nhà cậu, cậu vẫn rất nguyện ý.
Không lâu sau, bạch giao dừng việc hành hạ tôm tích, cầm hà biển bơi tới đây.
Sau khi bạch giao tới gần, Chương Trạch Tịch nhìn thấy rõ ràng, bạch giao tộc – tên này thật không sai, bạch giao cả người đều là màu trắng, tóc cũng là màu trắng, bất quá con bạch giao này cũng không phải thịnh thế mỹ nhan như Chương Trạch Tịch nghĩ, làn da trắng như bức tường trắng vậy, làn da vô cùng bóng loáng, nhìn trơn y chang cá chạch, không có lỗ chân lông.
Miệng nó có chút lớn, vừa há mồm liền lộ ra một ngụm răng cưa, tròng mắt đen sì, không có lòng trắng, cũng không có lông mày và lông mi.
Lấy thẩm mỹ con người của Chương Trạch Tịch mà nói, tướng mạo này thật sự có chút quái dị.