Tiểu Hắc đang ăn no lười biếng ghé vào tảng đá, bỗng nhiên điện quang lập lòe làm lông toàn thân nó đều dựng đứng lên, lập tức nhảy khỏi tảng đá, “Quả nhiên cậu cũng sẽ phóng điện.”
Nó biết tiểu bạch tuộc có thể phóng điện, ngày thường nó cũng không dám đến quá gần tiểu bạch tuộc, chỉ sợ ngộ thương, nhưng dòng điện hôm nay mạnh hơn so với điện của tiểu bạch tuộc rất nhiều, rõ ràng không phải tiểu bạch tuộc phóng điện.
“Anh suy nghĩ nhiều quá, tôi không biết phóng điện.” Chương Trạch Tịch phủ nhận ngay lập tức, rõ ràng chỉ có tiểu bạch tuộc mới biết phóng điện.
“Đương nhiên tôi biết tiểu bạch tuộc sẽ phóng điện, chúng nó đều là nhãi con nhà cậu, nhất định cậu cũng biết phóng điện. Hồi nãy tôi nhìn rõ ràng, điện là thả ra từ người cậu, cậu đừng mong có thể gạt được tôi.” Tiểu Hắc xoa xoa làn da tê dại của mình, nó nghĩ Chương Trạch Tịch và tiểu bạch tuộc là đồng tộc.
Tiểu Hắc nói vô cùng nghiêm túc, làm Chương Trạch Tịch cũng do dự.
“Chẳng lẽ tôi thật sự phóng điện sao?” Chương Trạch Tịch giơ xúc tua lên nhìn nhìn, “Tôi có khí quan có thể phóng điện sao?”
“Tư…..” Chương Trạch Tịch đang nghĩ, trên xúc tua cư nhiên phát ra dòng điện nhỏ màu tím!
Dù không tin thì cũng phải tin. Thời gian cậu ngủ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không những tăng trưởng về kích thước, còn biết phóng điện luôn?
A, đầu cậu còn rất đau, chẳng lẽ là di chứng khi lớn lên quá nhanh?
Ngoại trừ phóng điện, tựa hồ cậu còn trở thành vật cách điện, dòng điện phóng ra không chút ảnh hưởng gì tới cậu!
Từ khi Chương Trạch Tịch phát hiện chính mình xảy ra biến hóa, cậu cảm giác từng tế bào của mình đều biến hóa, nói đúng hơn là dị biến. Loại dị biến này có thể khiến tế bào cơ thể cậu sinh ra điện, bởi vì tín hiệu cơ thể nói cho cậu, chỉ cần khống chế tế bào trung điện trở thành cực âm là cậu có thể phóng điện.
Biến hóa như vậy cũng khiến cậu lo lắng có ảnh hưởng gì đến công năng của các tế bào khác hay không? Vừa nghĩ liền làm, cậu lập tức nằm sấp xuống đất. Hai giây sau, cậu đã biến thành một cục đá, hòa hợp nhất thể với hoàn cảnh xung quanh.
May mà khả năng biến sắc của cậu không mất đi.
Nói như vậy, tế bào biến dị có thể là tốt cho cậu, chỉ tăng thêm công dụng phóng điện mà thôi.
“Nhãi con! Cuối cùng baba cũng là baba ruột của các con rồi!” Chương Trạch Tịch vui sướиɠ, vọt vào đàn bạch tuộc, một xúc tua ôm một đoàn tiểu bạch tuộc, cao hứng đến mức xoay tròn tại chỗ.
Lúc trước cậu còn buồn rầu vì mình không có kỹ năng công kích từ xa, kết quả hôm nay liền có thêm công năng phóng điện.
Điều này mang đến chỗ tốt rất lớn cho cậu, ít nhất sau khi tiểu bạch tuộc lớn lên, phóng điện cũng sẽ không giật chết cậu.
Tiểu Hắc nhìn Chương Trạch Tịch có chút điên điên khùng khùng, hạ quyết tâm cách xa cậu một chút. Tiểu bạch tuộc phóng điện nó còn có thể chịu được, nhưng nếu là điện của đại bạch tuộc nó không thể chịu nổi nha.
Chương Trạch Tịch học được cách phóng điện, cậu chạy tới địa phương rộng rãi luyện tập khống chế kĩ năng mới, điện mà tiểu bạch tuộc phóng xẹt qua người cậu, nhưng cậu không có cảm giác gì hết.
Tiểu Hắc nằm trên tảng đá, nhìn hình ảnh phụ từ tử hiếu cách đó không xa, thỉnh thoảng nhét một cây rong biển vào miệng.
Nó nấc cụt một cái vì quá no, lại sờ sờ cái bụng có chút phồng lên.
Không cần làm việc cũng được nhận lương, thật là ngày tháng thần tiên mà.
Tiểu Hắc thoải mái nheo mắt lại.
Trong thân thể Chương Trạch Tịch chỉ chứa được lượng điện hữu hạn, phóng liên tục một giờ, trên cơ bản là đã hết sạch.
Tinh lực tràn đầy cũng dần bình ổn sau khi cậu phóng hết điện.
Tuy phóng hết điện rồi nhưng tâm tình cậu rất tốt, các tế bào đang trong tình trạng nạp điện, chờ lượng điện đủ là cậu có thể sử dụng kỹ năng lần hai.
Ánh sáng trong biển tắt dần, Tiểu Hắc cũng dọn dẹp đồ vật chuẩn bị về.
Chương Trạch Tịch dỗ tiểu bạch tuộc vào trong sào huyệt, không gian bên trong đối với cậu mà nó thì có chút chật hẹp, nên cậu cũng không chui vào, khống chế tế bào sắc tố hòa hợp với hoàn cảnh xung quanh rồi ngủ luôn bên ngoài.
Ngủ đến nửa đêm, cậu tỉnh dậy vì cảm thấy tốc độ nước chảy thay đổi, theo kinh nghiệm những lần trước, cậu đoán hải lưu lại tới.
Tốc độ này còn chưa đủ đến có thể cuốn đi Chương Trạch Tịch, cậu dùng hai căn xúc tua cố định trên động thạch, cảm thụ dòng chảy của nước, bình yên ngủ một đêm.
Ánh sáng đèn Monkfish vừa mới sáng lên, một thân ảnh lén lút đã che che giấu giấu mà tới gần sào huyệt bahcj tuộc.
Tôm tích Lam Ngõa khiên một con cá mắt to đi tới cửa động, nó nhìn xung quanh một vòng, giơ lên cái càng tôm mới mọc gõ gõ cửa sào huyệt, “Đại bạch tuộc, cậu có nhà không?”
Không nhận được trả lời, tôm tích nhìn vào cục đá mới có nói thầm, “Cục đá này ở đây khi nào, sao còn dán vào động thạch nhỉ?”
Ngày hôm qua Chương Trạch Tịch phóng hết điện, cảm giác cũng không tệ lắm, ngủ ngon một giấc, trạng thái thân thể đã khôi phục không ít. Cậu nghe thấy tôm tích kêu to trực tiếp mở bừng mắt.
Lam Ngõa đang quan sát cục đá kỳ quái bị dọa sợ, nó hoàn toàn không nghĩ tới, ở lãnh địa của đại bạch tuộc còn xuất hiện sinh vật khác, sợ tới mức liên tục lùi về sau.
Chương Trạch Tịch khống chế thân thể biến về màu sắc bình thường, “Anh tìm tôi sao?”
“Cậu muốn hù chết tôi sao? Không có việc gì cậu ở ngoài sào huyệt làm gì?” Lam Ngõa chỉ trích hai câu mới phát hiện Chương Trạch Tịch có biến hóa, “Sao cậu lại lớn hơn một vòng rồi?”
Chương Trạch Tịch không biết phải giải thích thế nào, chính cậu còn không rõ nữa là, “Anh tìm tôi có việc gì?”
“Đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên chính sự.” Lam Ngõa ném con cá mình vẫn luôn khiêng tới trước mặt Chương Trạch Tịch, “Cậu nhìn con cá này đi, nếu thấy được nó cậu nhớ trốn đi.”
“Đây là cá gì?” Vốn dĩ cậu nghĩ rằng Lam Ngõa mang cá tới để tặng cho cậu, vậy mà lại không phải.
Cậu nhặt con cá lên nhìn kĩ, đầu cá không lớn, dài bằng hai ngón tay con người, đôi mắt đã chiếm 1/3 diện tích cái đầu, nhìn có chút quỷ dị.
“Đây là cá tiên phong do giao tộc nuôi.” Tôm tích chột dạ, “Không phải lần trước tôi nói với cậu rồi sao? Tôi theo đuổi con gái của tộc trưởng giao tộc, nhưng bị người theo đuổi của nó đuổi gϊếŧ, cá tiên phong là do chúng nó phái tới làm thám tử, nếu tôi bị phát hiện, rất có thể chúng nó sẽ tìm tới.”
“Con cá tiên phong này bị anh gϊếŧ chết rồi mà, anh gϊếŧ cá của chúng nó có thể bị phát hiện hay không? Chương Trạch Tịch hơi khần trương, gia hỏa này ném cá tới sào huyệt của cậu, nếu đối phương cho là cậu gϊếŧ cá, có thể tới tính sổ với cậu hay không?
“Sẽ không, loại cá tiên phong này có số lượng rất nhiều, trên đường rất nhiều con sẽ bị ăn mất, mất mấy con là bình thương.” Tôm tích chột dạ đảo mắt liên tục, “Gần đây cậu có tiếp xúc với tôi, trên người lây nhiễm khí vị của tôi, cho nên tốt nhất cậu cũng đừng để bị cá tiên phong phát hiện, nếu không sẽ bị tìm tới cửa.”
Chương Trạch Tịch hết chỗ để nói, “Rốt cuộc ai muốn gϊếŧ anh, cư nhiên vì anh mà chạy đến nơi xa xôi hẻo lánh này.” Trong thế giới loài người, sợ là thù gϊếŧ cha cũng chỉ đến thế.
Tôm tích nghiên túc trả lời, “Chính là người theo đuổi của con gái tộc trưởng giao tộc.”
Chương Trạch Tịch mặt vô biểu tình, “Đúng không? Tôi không tin.”Không khí nhất thời trầm mặc, cuối cùng tôm tích bại trận, “Được rồi, được rồi, đó là bạn lữ của con gái tộc trưởng giao tộc, không phải người theo đuổi.”
“Nó đều có bạn lữ mà anh còn chạy tới theo đuổi?” Chương Trạch Tịch đúng là đã đánh giá cao tiết tháo của lão sắc phôi này, chủng tộc khác biệt không nói, hơn nữa đối phương còn có bạn lữ, mối thù đoạt thê quả nhiên không đội trời chung, cậu chỉ có thể nói, gia hỏa này bị đuổi gϊếŧ là đúng rồi.
Tôm tích không để bụng chút nào, “Có bạn lữ thôi mà, bạn lữ là thứ lúc nào cũng có thể đổi, có sao đâu chứ.”
Chương Trạch Tịch thiếu chút nữa đã quên, đây không phải thế giới loài người, đây là thế giới động vật.
“Anh nói đúng, bạn lữ là có thể đổi, nhưng anh bị bạn lữ của nó đuổi gϊếŧ cũng đúng thôi.” Chương Trạch Tịch không cao hứng nhìn gia hỏa này, tự nó xui xẻo thì không nói, vậy mà còn liên lụy đến cả nhà cậu.
“Đây cũng là chuyện khó tránh, hiện tại tôi trốn một chút, đợi một thời gian là được. Tôi đi trước, cậu cũng cẩn thận một chút.” Tôm tích lấy lại cá tiên phong từ trong tay Chương Trạch Tịch chuẩn bị về nhà.
“Đợi chút, tôi có việc muốn hỏi anh.” Chương Trạch Tịch mới bị nó liên lụy, dù sao cũng phải đòi lại một ít chỗ tốt, bằng không cậu cũng quá lỗ.
Tôm tích nâng cá tiên phong lên, hỏi, “Chuyện gì?”
“Anh cảm thấy nếu một giống loài ăn một sinh vật khác, tỷ lệ kế thừa năng lực giống loài của bên bị ăn là bao nhiêu?” Chương Trạch Tịch nghĩ, năng lực của cậu không thể tự dưng xuất hiện, nếu nói chuyện này có điểm nào đặc biệt thì chỉ có việc cậu ăn cá đuối điện, “Ví dụ nếu tôi ăn anh thì tốc độ ra quyền của tôi sẽ nhanh hơn.”
Tôm tích bị ví dụ của cậu dọa sợ mà run một cái, “Sao cậu có thể nghĩ như vậy! Ăn sinh vật liền có thể kế thừa năng lực? Căn bản không có khả năng, tôi khuyên cậu bỏ ý niệm này đi.”
“Chẳng lẽ không có ngoại lệ sao?” Chương Trạch Tịch chưa từ bỏ ý định, tiếp tục truy vấn.
Lam Ngõa cảm thấy thái độ của cậu có chút kỳ quái, tròng mắt chuyển động, “Có phải cậu ăn sinh vật nào rồi kế thừa năng lực của nó không?”
Chương Trạch Tịch nghiêm trang nói bậy, “Không có, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút, anh chỉ cần nói có hay không thôi.”
Lam Ngõa nghĩ nghĩ, “Nếu cậu nói là bạch tuộc, đúng là có một loại bạch tuộc có thể hấp thu năng lực của sinh vật khác, nhưng cũng có hạn chế, như tôi là tôm tích, quan trọng là khả năng vồ mồi, dù cậu ăn tôi cũng không thể dung hợp khả năng vồ mồi, cho nên cậu ngàn vạn lần không cần nghĩ ăn tôi.”
Chương Trạch Tịch lập tức tỉnh táo, “Loại bạch tuộc nào?” Cậu còn không phải bạch tuộc sao? Có thể đó là chủng tộc của cậu đó.
“Loại bạch tuộc này là đế bạch tuộc, có thể kế thừa năng lực của sinh vật khác sau khi ăn sinh vật đó. Cụ thể tôi không rõ lắm, trừ phi cậu tự tới hỏi đế bạch tuộc, nếu không sẽ không có ai nói với người khác vì bí mật chủng tộc của mình.”
“Phải đi đâu để tìm được tộc đàn đế bạch tuộc?” Chương Trạch Tịch suy đoán, có thể cậu cũng là đế bạch tuộc.
Lam Ngõa như là xem thấu tâm tư của cậu, “Không phải cậu cho rằng mình là đế bạch tuộc đi? Cậu cũng đừng mơ, đế bạch tuộc là loại bạch tuộc lớn nhất ở biển, tùy tiện một con đều to như ngọn núi, bé như cậu, không có một đinh điểm quan hệ với đế bạch tuộc.”
Chương Trạch Tịch không muốn nghe tôm tích thuyết giáo, “Thân là bạch tuộc, tôi tò mò thì sao? Anh nói thẳng cho tôi là được.”
Lam Ngõa vô tôi, “Sao tôi biết tộc đàn đế bạch tuộc ở đâu, đừng nói tộc đàn, chủng tộc này còn có thành viên nào hay không cũng còn khó nói.”
“Diệt sạch?” Chương Trạch Tịch lâm vào trầm tư, không nhịn được mà bổ não, chẳng lẽ cậu là con đế bạch tuộc duy nhất còn tồn tại? Lúc này cậu đã chấp nhận thân phận của mình, còn về hình thể như ngọn núi? Không thấy thân thể cậu cũng lớn lên rất nhanh sao? Sớm muộn gì cậu cũng lớn bằng ngọn núi, có thể truyền thuyết về cự yêu ở Bắc Hải chính là một con đế bạch tuộc giống cậu ấy chứ.
Lam Ngõa giải thích, “Đế bạch tuộc rất cường đại, nhưng đẻ trứng rất ít, mỗi lần khả năng chỉ đẻ mấy quả, dù sinh ra nhưng cũng không nhất định có thể ấp ra, mà ấp ra rồi cũng không nhất định có thể phân hóa, phân hóa xong cũng không nhất định có thể an toàn lớn lên. Tóm lại từ trước tới nay tôi chưa từng thấy đế bạch tuộc.”
Nội tâm Chương Trạch Tịch ngo ngoe rục rịch, cậu bỗng nhiên xuất hiện ở đáy biển, có thể là do Thiên Đạo nhìn chúng thiên mệnh chi bạch tuộc là cậu a! Người bình thường sao có thể biến thành một con bạch tuộc được.
Chương Trạch Tịch còn đang méo mó suy nghĩ chính mình là vai chính của thế giới này.
Vỏ sò lấp kín cửa động run rẩy vài cái, Chương Trạch Tịch lấy lại tinh thần, biết tiểu bạch tuộc nhà mình đã thức giấc.
Cậu dọn cục đá và vỏ sò sang một bên, từng con tiểu bạch tuộc chui ra khỏi cửa động.
Tôm tích còn đang cầm cá tiên phong bị vật nhỏ này dọa sợ.
Chương Trạch Tịch cạy hà biển cho tiểu bạch tuộc ăn cơm, một con hà biển ném văng ra, tiểu bạch tuộc đã chen chúc tới, thiếu chút nữa đã đánh nhau vì một ngụm ăn, trong nước biển phảng phất có thể nghe được âm thanh dòng điện xẹt xẹt.
Lam Ngõa không tự giác trốn xa một chút, nhìn tiểu bạch tuộc điên cuồng đoạt ăn, nhịn không được mà nói với Chương Trạch Tịch, “Tiểu bạch tuộc nhà cậu quá nhiều đi, một đoàn đều sẽ phóng điện, chừng nào cậu mới tiễn chúng nó đi?”
“Anh trở về đi!” Chương Trạch Tịch trợn trắng mắt, tại sao cậu phải tiễn tiểu bạch tuộc đi.
Lam Ngõa còn muốn nói cái gì, đột nhiên có tiểu bạch tuộc nhìn chằm chằm vào cá tiên phong của nó.
Lam Ngõa cảm giác tình huống không ổn, vụt cái ôm cá chạy mất.