Tiểu Hắc nghiêng đầu nghi vấn, “Đầu cậu đau sao?”
“Đau!” Chương Trạch Tịch còn cố ý dùng xúc tua chỉ chỉ vào chỗ đau, “Đau chỗ này.”
Tiểu Hắc khó hiểu hỏi lại, “Tại sao đầu cậu lại đau?”
Xúc tua đang chỉ của Chương Trạch Tịch cứng đờ, “Nếu tôi biết tại sao đầu tôi đau, tôi còn hỏi anh làm gì?”
“Tôi cũng không biết tại sao đầu cậu lại đau, sao cậu lại hỏi tôi?” Tiểu Hắc nỗ lực nghĩ nghĩ, nhưng nhớ không ra đại bạch tuộc bị đánh khi nào.
Chương Trạch Tịch đều sắp bị Tiểu Hắc làm cho hôn mê, bất quá trong ấn tượng của cậu, Tiểu Hắc chính là tiểu ngốc mũ, nhìn nó cũng không giống như đang nói dối, chẳng lẽ là do cậu đập đầu xuống đất trong mộng?
“Không thể nào ……” Chương Trạch Tịch nói thầm, cậu cũng không có thần thông xuyên từ mộng ra hiện thực mà.
“Anh không biết thật sao, hôm qua chúng ta trở về có gặp phải công kích nào không?” Chương Trạch Tịch còn nhớ, khi đó mặc dù cậu rất buồn ngủ nhưng cậu vẫn luôn hoài nghi có địch nhân trong tối.
“Không gặp phải công kích, dọc đường đi đều rất an toàn.” Hắc heo thú nghĩ lại một lần, trừ bỏ lúc đại bạch tuộc không hiểu tại sao mà xuống xe, bọn họ cũng không gặp điều gì ngoài ý muốn.
Tiểu Hắc vẫn kiên định cho rằng, là tự Chương Trạch Tịch xuống xe, còn về việc này có liên quan gì đến nó không?
Đại bạch tuộc tự xuống xe, làm sao có quan hệ với nó được chứ!
Chương Trạch Tịch thấy nó thề son sắt, cuối cùng vẫn tin lời nói một bên của Tiểu Hắc.
Còn tại sao đầu cậu lại đau? Bạch tuộc hôn mê tỏ vẻ: Đây là bí ẩn chưa được giải đáp.
Cậu tạm thời đặt nghi hoặc ra một bên, hiện tại cậu đang đói bụng, phải tìm thức ăn trước đã.
Cậu giật giật cơ thể chuẩn bị chui ra khỏi sào huyệt.
Một chui này, cậu phát hiện cửa động hẹp hơn.
Nói đúng ra là đầu cậu to hơn rồi.
Nguyên bản cửa động rất rộng, trước đây cậu ra vào không gặp một chút trở ngại, hiện tại hình thể cậu quá lớn, chỉ vừa vặn có thể ra khỏi cửa, lại một thời gian nữa khả năng sẽ không chui lọt.
Tuy thân thể cậu rất mềm mại, cho dù chen chúc chui ra cũng được, nhưng nếu có thể thoải mái thì ai muốn chịu tội chứ.
Nhà mới này, chỉ sợ không bao lâu nữa cũng phải đổi.
Đối với chuyện này Chương Trạch Tịch vô cùng phiền muộn, động thạch thích hợp khó tìm, dù tìm được rồi cũng không dễ khuân vác.
Tiểu Hắc có chút tiểu tâm tư, chờ Chương Trạch Tịch chui ra liền tiến lên nhắc nhở, “Đồ vật trong nhà đều ăn hết rồi.” Mau đi đào rong biển nha.
Chương Trạch Tịch sao có thể nhìn không ra tâm tư của nó, không nói trực tiếp mình có đi kiếm ăn hay không, hỏi, “Tôi ngủ bao lâu rồi?” Cậu quan sát thân thể mình, thời gian ngủ say khả năng không ngắn, nếu không dù cậu ăn mấy trăm cân chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ cũng không thể lập tức lớn nhanh như vậy.
Tiểu Hắc nghĩ nghĩ, nói, “Ngủ năm ngày.”
Thời gian này ngắn hơn so với suy đoán của cậu, vậy tại sao cậu lại đột nhiên tăng trưởng nhiều vậy? Nhớ lần trước Tiểu Hắc cũng đột nhiên ngủ vài ngày, tỉnh lại cũng lớn thêm một vòng, tình huống của cậu chắc cũng giống vậy.
Nói như vậy lần trước cậu mệt rã rời ở hẻm núi, có lẽ không phải bị ám toán, mà là thân thể cậu phát sinh biến hóa, không thể không cưỡng chế tiến vào giấc ngủ.
Chương Trạch Tịch tới bên ngoài sào huyệt, cũng không nhìn thấy tiểu bạch tuộc ở phụ cận, “Tiểu bạch tuộc đâu?”
Tiểu Hắc chỉ vào rặng san hô, “Không phải ở đằng kia sao?”
Chương Trạch Tịch nói chuyện với Tiểu Hắc một lúc, một đám tiểu bạch tuộc đã du đãng một vòng trong rặng san hô, có con còn bắt được một ít cá nhỏ, nhìn Chương Trạch Tịch tới gần, tiểu bạch tuộc sôi nổi mang theo đồ ăn bơi lại đây, có tiểu bạch tuộc đưa một nửa con cá đang ăn dở cho Chương Trạch Tịch.
Chương Trạch Tịch cảm động hỏng rồi, nhãi con nhà mình chính là hiếu thuận, đều sẽ kiếm ăn cho lão ba.
“Các con ăn đi, baba không ăn. Mấy ngày nay các con cũng đói lả rồi đi, baba lập tức mang các con đi đào hà biển.” Chương Trạch Tịch đau lòng nhìn nhãi con, chính mình mới ngủ mấy ngày, tiểu bạch tuộc đã học được tự vồ mồi.
Lúc trước tuy cậu cất chứa không ít hà biển, nhưng sức ăn của tiểu bạch tuộc ngày càng lớn, chút hà biển này nếu để chúng ăn thả ga, nhiều nhất cũng chỉ có thể ăn hai ngày, nên cậu khẳng định thức ăn mấy ngày qua của tiểu bạch tuộc sẽ không quá tốt.
Chương Trạch Tịch gọi Tiểu Hắc, “Đi thôi, chúng ta đi núi hà biển.” Đừng nói là tiểu bạch tuộc, ngay cả Chương Trạch Tịch cũng rất đói. Tuy trước khi ngủ cậu đã ăn hết một con cá đuối điện, nhưng đều qua năm ngày, đều đã bị tiêu hóa hết rồi.
Nghe Chương Trạch Tịch nói muốn đi núi hà biển, hắc heo thú vốn đang lười biếng lập tức lên tinh thần, nhảy ra khỏi tảng đá, lắc lư cái đuôi đi theo, “Tôi nói với cậu, mấy ngày nay tôi làm việc vô cùng nghiêm túc, cậu phải trả lương cho tôi.” Lúc này, nó hoàn toàn không nhắc tới rong biển cất chứa trong ‘nhà kho’ đã bị nó ăn sạch, cũng không đề cập tới tuy mấy ngày nay đi làm nhưng cũng không kéo xe, chỉ nằm ở tảng đá lười nhác.
Chương Trạch Tịch biết, nhưng vẫn sảng khoái nói: “Được.”
Tiểu Hắc tiến thêm một bước muốn chỗ tốt, “Tôi còn trông nhãi con cho cậu, cậu có phải nên thêm rong biển cho tôi không?”
Chương Trạch Tịch: “Thêm!”
Tiểu Hắc hưng phấn: “Tôi còn dọn cậu lên xe, kéo trở về, rất mệt …”
Chương Trạch Tịch: “Tăng lương!”
Tiểu Hắc được hứa tăng lương, trong lòng mỹ tư tư, thú sinh của nó là dễ thỏa mãn như vậy đó!
Dưới tình huống nguy hiểm không rõ như vậy, Tiểu Hắc còn chọn quay lại tìm mình, Chương Trạch Tịch cảm thấy, chỉ dựa vào điều này, tăng lương cho Tiểu Hắc là hợp lý.Lúc ấy Tiểu Hắc mới nghe được tiếng cá voi liền chạy, có thể thấy nó thực sự sợ hãi, dưới tình huống như thế nó còn quay lại tìm cậu, Chương Trạch Tịch rất cảm kích, huống chi cậu có thể tìm được phương hướng trở về cũng là công lao của nó.
Trải qua chuyện này, cậu và Tiểu Hắc cũng coi như hoạn nạn thấy chân tình, Chương Trạch Tịch đã vứt bỏ mâu thuẫn lúc trước, coi đối phương là người một nhà, đối với người một nhà, Chương Trạch Tịch vẫn rất hào phóng.
Tới núi hà biển, Chương Trạch Tịch mang tiểu bạch tuộc cùng vào, Tiểu Hắc vẫn túng như cũ, chọn đứng bên ngoài chờ, trông mong dặn dò Chương Trạch Tịch hái nhiều rong biển một chút.
Một giờ sau, Chương Trạch Tịch kéo một túi hà biển và một túi rong biển, mang theo một đám tiểu bạch tuộc rời khỏi núi hà biển.
Tới nơi, Chương Trạch Tịch đưa cho Tiểu Hắc cả túi rong biển, “Hôm nay anh cứ ăn thoải mái, tất cả đều cho anh.”
Tiểu Hắc khó tin, “Đều cho tôi?” Bình thường chỉ một cây hai cây rong biển nó đều phải cò kè mặc cả, vậy mà hôm nay đại bạch tuộc nguyện ý cho nó nhiều như vậy. Nhất định nó đang nằm mơ.
“Đều cho anh.” Chương Trạch Tịch khẳng định,
Tiểu Hắc nhào lên ôm lấy túi lưới, lập tức muốn mở ra ăn cơm, chỉ là túi lưới bị Chương Trạch Tịch thắt nút thòng lọng.
Hắc heo thú căn bản không biết mở thế nào. Đảo đi đảo lại, nó làm dây thừng càng chặt hơn, mỹ thực trước mắt, sao nó có thể không vội được! Dưới tình thế cấp bách, nó dùng sức kéo một cái, túi lưới liền rách một mảng, rong biển rơi đầy đất.
Nhìn rong biển rơi đầy đất. Tiểu hắc cầm túi lưới nhưng tiểu hài tử làm sai chuyện, thân thể cương tại chỗ.
Chương Trạch Tịch thiếu chút nữa liền phát hỏa, túi lưới đều do cậu bện, cái túi lưới lớn này muốn bện cũng rất phiền toái.
Nhưng thấy Tiểu Hắc cứng đờ tại chỗ, cậu cũng thu lại lửa giận.
Nhìn xem, một hài tử thành thật như vậy đã bị cậu dọa tới dạng gì, nhớ lại những việc Tiểu Hắc làm mấy ngày nay, Chương Trạch Tịch cảm thấy mình không phải là người, sao có thể vì việc nhỏ như vậy mà quát mắng Tiểu Hắc được!
Vì thế, cậu tận lực biển hiện thật hiền lành, an ủi Tiểu Hắc đang tự trách, “Không sao, không sao, túi lưới hỏng rồi có thể bện lại, tôi một chút đều không ngại.”
May mắn bạch tuộc hiện giờ không phải con người. Nếu không lúc này cậu đã nở một nụ cười giả dối cứng đờ. Bộ dáng đó mà tới nhà trẻ, tiểu bằng hữu nhìn đều phải hô ‘quái thúc thúc’.
“Cậu không trách tôi thật sao?”Tiểu Hắc được cậu an ủi, thử nhặt lên hai cây rong biển, như sợ Chương Trạch Tịch hối hận, nhanh chóng nhét vào trong miệng.
Chương Trạch Tịch cũng không muốn tiếp tục đối mặt túi lưới rách, cậu sợ chính mình sẽ không kiềm chế được, nói cũng kỳ quái, túi lưới này chỉ là đồ vật nhỏ, tuy bện khá phiền nhưng cũng không đến mức làm cậu tức giận a!
Phỏng chừng là cậu làm quá, so sánh với tình nghĩa của cậu và Tiểu Hắc, một cái túi lưới có là gì? Cậu sờ sờ cái đầu còn đang đau, dứt khoát xoay người rời đi.
Bữa này, mọi người đều ăn đến mãn nguyện.
Tiểu bạch tuộc đã có hà biển cũng không thèm đi săn nữa.
Tiểu Hắc còn ôm túi lưới rách, bên trong là rong biển dư lại, bởi vì nó sợ Chương Trạch Tịch sẽ đòi rong biển lại, dù đã ăn no nhưng trong miệng vẫn ngậm một cây mới cảm thấy an tâm.
Chương Trạch Tịch ăn phá lệ nhiều, cậu không giống đói bụng mấy ngày, mà giống đã đói bụng một tháng.
Sau khi ăn xong, dù là tiểu bạch tuộc hay Tiểu Hắc cũng vô cùng nhàn hã.
Ngược lại là Chương Trạch Tịch, ăn xong tinh lực dư thừa đến mức không biết làm sao để phát tiết. Một cảm giác táo bạo áp chế trong cơ thể không thoát ra được.
Nếu cảm giác này đặt ở trên người thanh niên, chính là hỏa lực tràn đầy!
Nhưng lúc này cậu không phải người, sao bạch tuộc còn có cảm giác này chứ?
Chương Trạch Tịch đã từng muốn DIY (do it yourself) một lần để thư giải phiền muộn, nhưng cậu vẫn luôn không tìm thấy tiểu kỉ kỉ.
Cảm giác bực bội làm cậu đứng ngồi không yên, hận không thể vác một tảng đá lớn chạy khắp nơi, phát tiết tinh lực dùng không hết của mình.
Chương Trạch Tịch tìm một chỗ ngồi xuống, bình tĩnh lại, cậu cắt mấy cây rong biển dài, xử lý qua rồi bện túi lưới.
Cậu muốn bện túi lưới để phân tán lực chú ý, nhưng có một số chuyện không phải không nghĩ là được.
Nhưng mà, theo thời gian trôi đi, loại cảm giác bực bội này không những không biến mất mà càng ngày càng tăng, cả xúc tua cậu đều lộ ra một cổ nóng rực, da bạch tuộc cũng đỏ lên.
Khi tích lũy đến mức tận cùng, Chương Trạch Tịch ném túi lưới ra, thân thể như bị kích hoạt chốt mở, một dòng điện thoát ra khỏi xúc tua cậu, xung quanh sáng lên một đạo cường quang.
Tiểu bạch tuộc bị cường quang hấp dẫn, sôi nổi nhìn lại.
Chương Trạch Tịch có chút nghi hoặc, nhìn bốn phía, cũng không biết vừa rồi là tiểu bạch tuộc nào phóng điện? Sao lại thả lên người mình?
Uy lực nhìn có vẻ mạnh nhưng hẳn là cái giàn hoa, bởi vì cậu cũng không cảm thấy tê dại khi bị điện giật.
Thật kỳ quái, cảm giác đè nén trong cơ thể cậu đã giảm rất nhiều, chẳng lẽ là do bị dọa?