Sau Khi Biến Thành Một Con Bạch Tuộc

Chương 27

“Là tôi.” Chương Trạch Tịch vội nói.

Tiểu Hắc phát hiện đó không phải là địch nhân liền bơi trở về.

Hẻm núi cách mặt đất một đoạn khoảng 3 mét, Chương Trạch Tịch men theo vách núi đi từ dưới lên.

“Cậu thật là ở chỗ này a.” Vốn dĩ Tiểu Hắc chỉ định thử thử xem, rốt cuộc nó không muốn hôm nay đi làm lại là làm không công.

“Tôi nghe được thanh âm của cậu, liền theo tới đây.” Chương Trạch Tịch đã buồn ngủ đến khó có thể ức chế, cũng không biết địch nhân trốn trong tối có còn ở phụ cận hay không, cậu lập tức nói, “Nơi này có thể có nguy hiểm, chúng ta nhanh chóng rời đi thôi.”

Vừa rồi cậu có thể kiên trì không ngủ đều là cố chống, hiện tại tìm được Tiểu Hắc, trong lòng lơi lỏng, toàn bộ bạch tuộc tựa như bị rút hết sức lực, mềm oặt trên mặt đất.

“Cậu bị sao vậy?” Tiểu Hắc còn tưởng cậu bị thương, đi tới kiểm tra thân thể cậu, nhưng không phát hiện miệng vết thương nào, chỉ có chút dấu vết cháy đen, nhìn kỹ cũng không thương tổn đến thịt.

Tiểu Hắc thấy Chương Trạch Tịch không đáp lại, lại nghe cậu nói chung quanh có địch nhân, nhanh chóng túm túm một căn xúc tua của cậu chạy nahnh.

Lối vào hẻm núi có chút chen chúc, không cẩn thận xe bọt biển sẽ bị va chạm nên Tiểu Hắc đặt xe ở cách đó hơn 20 mét.

Cái đầu Chương Trạch Tịch đã lớn hơn hắc heo thú một vòng, bạch tuộc hôm mê khẳng định không thể cố định thân thể, Tiểu Hắc cũng không có cách nào làm cậu cưỡi nó rời khỏi, nghĩ nghĩ liền túm mấy xúc tua bạch tuộc kéo tới xe bọt biển, có chút cố sức nhưng vẫn có thể di động.

Chương Trạch Tịch liền nằm trên mặt đất, bị Tiểu Hắc kéo ra ngoài, thân thể cậu quá nặng, dù có sức nổi của nước biển nhưng vẫn không thể tránh việc cọ xát với mặt đất.

Tiểu Hắc kéo bạch tuộc tới xe, nó lại thật vất vả mà dọn Chương Trạch Tịch tới trên xe, sau đó liền kéo xe bọt biển mà bơi về nhà.

Trước kia khi nó kéo đại bạch tuộc, đại bạch tuộc luôn không cho nó bơi qua bơi lại, trên cơ bản nếu đi thẳng được liền nhất định phải đi thẳng. Nhưng bơi thẳng sao có thể vui sướиɠ bằng lượn trên lượn dưới được!

Lần này kéo xe không có đại bạch tuộc khoa tay múa chân, Tiểu Hắc khiêu thoát linh hồn, ngo ngoe rục rịch.

Trong hẻm núi hẹp hỏi, vô cùng hạn chế việc Tiểu Hắc tự do phát huy, cuối cùng nó chỉ có thẻ quy quy củ củ mà kéo xe ra khỏi hẻm núi.

Tới ngoài hẻm núi, Tiểu Hắc như con ngựa hoang thoát cương, vui sướиɠ du đãng trong biển rộng, dù lúc này bạch tuộc đang trong trạng thái mất đi ý thức nhưng giác hút cũng có thể gắt gao hút lấy xe bọt biển nên mới không làm cậu rớt khỏi xe.

Đấu đá lung tung mà đi tới một chỗ rẽ, hắc heo thú di chuyển một quả cua 45 độ vô cùng chuyên nghiệp, Chương Trạch Tịch nằm trên xe theo quán tính bị ném bay ra ngoài, giác hút trên xúc tua cũng không giữ nổi.

Sau khi bị ném ra ngoài, Chương Trạch Tịch đập vào một tảng đá, chẳng sợ đến tình trạng này nhưng cậu cũng không thể tỉnh dậy.

Chương Trạch Tịch nằm mơ.

Ngay từ đầu, cậu mơ thấy mình đón bóng trên sân bóng rổ, kết quả đội bạn vì thua mà tức giận, đè cậu trên sàn xi măng mà cọ xát cọ xát.

Cọ đến sau lưng cậu đều nóng rát.

Đối phương thấy cọ xát còn chưa đủ, cư nhiên còn coi cậu là bóng rổ mà ném tới ném đi, cuối cùng cậu bị ném vào rổ theo đường parabol, cậu thế nhưng thập phần mượt mà bị ném vào rổ rồi rớt xuống dưới, đầu bị nện ở nền xi măng ……..

Lúc này hắc heo thú chơi đến vô cùng sung sướиɠ, tựa như con chim nhỏ tự do rong ruổi trong không trung vô cùng vô tận.

Tới khi trở lại bên cạnh khu bọt biển, Tiểu Hắc ngừng lại, quay đầu nhìn xem đại bạch tuộc tỉnh lại chưa, kết quả xe bọt biển rỗng tuếch, không bạch tuộc.

“A, đại bạch tuộc đâu rồi?” Tiểu Hắc nghĩ trăm lần cũng không ra, lúc trước bạch tuộc không trên xe là do không lên xe, lần này đại bạch tuộc có lên xe mà, sao lại thế này? Rõ ràng nó đã dọn đại bạch tuộc lên xe a!

Con bạch tuộc lớn như vậy sao nói không thấy liền không thấy chứ?

Tiểu Hắc hoàn toàn không rõ nguyên do kết quả chỉ đành quay lại đường cũ tìm đại bạch tuộc.

Phía lối ra hẻm núi có một mạt thân ảnh màu cam, phá lệ nổi bật giữa nền đáy biển tối tăm.

Tiểu Hắc bơi qua liền thấy là đại bạch tuộc, tuy nó nghĩ không ra tại sao đại bạch tuộc muốn xuống xe, nhưng xem bộ dáng này, phỏng chừng nó lại phải dọn đại bạch tuộc lên xe rồi.

“Cậu cũng thật biết tìm phiền toái cho tôi.” Tiểu Hắc một bên dọn bạch tuộc, một bên tính toán phải đòi bao nhiêu phí vất vả đây.

Con bạch tuộc lớn như vậy, dọn lên xe thôi cũng quá ư mệt mỏi!

Lúc chuẩn bị xuất phát, Tiểu Hắc lại do dự, chỉ sợ đại bạch tuộc lại xuống xe giữa đường, ánh mắt nó tập trung vào dây thừng làm từ rong biển, nó nghĩ đại bạch tuộc khi muốn cố định đồ vật đều dùng dây thừng trói lại, vì vậy Tiểu Hắc cũng dứt khoát cột Chương Trạch Tịch vào xe bọt biển.

Bị trì hoãn một hồi, thời gian cũng không còn sớm, Tiểu Hắc vì nhanh chóng chở đại bạch tuộc về nên cũng không tiếp tục lãng, nó thẳng tắp vững vàng đưa Chương Trạch Tịch về sào huyệt.

Tiểu Hắc muốn nhét đại bạch tuộc nhét vào sào huyệt, nhưng nó vừa mở vỏ sò ra một đám tiểu bạch tuộc đã ùa ra như ong vỡ tổ.Hôm nay tiểu bạch tuộc đều đói lả, chúng nó mới chỉ ăn cơm sáng, hiện tại ánh đèn Monkfish đều sắp tắt, chúng nó còn chưa được ăn cơm trưa.

Ban đầu Chương Trạch Tịch chỉ nghĩ đi nghiên cứu địa hình, cũng không nghĩ sẽ bị trì hoãn lâu như vậy nên mới tạo thành tình hình này.

Tiểu Hắc có chút không biết làm sao, “Sao các con đều chạy ra nha, mau trở về trở về.”

Nó biết, đại bạch tuộc rất để ý đến tiểu bạch tuộc, nếu tiểu bạch tuộc không né ở sào huyệt, rất có thể sẽ bị săn thực giả ăn luôn.

Tiểu Hắc nhất thời không bắt được nhiều tiểu bạch tuộc như vậy, liền quyết định nhét Chương Trạch Tịch vào sào huyệt trước.

Bạch tuộc tự mình vào sào huyệt thì dễ dàng nhưng khi bị nhét lại có chút cố sức, Tiểu Hắc lăn lộn hồi lâu mới thành công nhét bạch tuộc vào nhà.

Dư lại tiểu bạch tuộc có chút phiển phức, nó cẩn thận nghĩ nghĩ, trước kia khi muốn tiểu bạch tuộc về nhà, đại bạch tuộc sẽ gõ hà biển dụ tiểu bạch tuộc.

Nó từ ‘nhà kho’ lay ra một ít hà biển và rong biển, học Chương Trạch Tịch gõ vỡ hà biển, sau đó ném vào sào huyệt, tiểu bạch tuộc ngửi được hương vị hà biển liền tiến vào sào huyệt, Tiểu Hắc cũng không rõ tiểu bạch tuộc sẽ ăn bao nhiêu, nên chỉ tùy tiện ném mấy viên hà biển vào.

Cho tiểu bạch tuộc ăn xong, trên mặt đất còn dư lại mấy cây rong biển hình thoi, Tiểu Hắc quý trọng nhặt rong biển lên, ôm vào trong ngực.

“Hôm nay tôi giúp cậu cho tiểu bạch tuộc ăn, còn kéo xe một ngày cho cậu, mấy cây rong biển này chính là thù lao của tôi.” Tiểu Hắc nói với Chương Trạch Tịch còn đang hôn mê, nuốt nước miếng rồi nhét rong biển vào miệng, hạnh phúc nheo nheo mắt.

Chờ tiểu bạch tuộc đều tiến vào sào huyệt, nó dùng vỏ sò đóng cửa.

Tiểu Hắc có nhà của mình, thấy trời đã tối, nó cũng nêm về nhà.

Ngày hôm sau, Tiểu Hắc đi làm sớm.

Ở phụ cận sào huyệt cũng không thấy được thân ảnh Chương Trạch Tịch, cũng không thấy tiểu bạch tuộc du đãng, Tiểu Hắc liền đoán đại bạch tuộc còn chưa tỉnh.

Nó mở cửa sào huyệt, tiểu bạch tuộc sôi nổi trào ra.

Tiểu bạch tuộc đều đói lả, tuy Tiểu Hắc cho chúng nó ăn, nhưng chút ít đó căn bản không đủ cho hàng vạn tiểu bạch tuộc ăn, tiểu bạch tuộc đã ở sào huyệt đánh không biết bao nhiêu trận, chỉ vì tranh đoạt một chút thức ăn.

Thật vất vả đợi tới khi sào huyệt được mở ra, tiểu bạch tuộc đều vội vã ra ngoài tìm ăn.

Tiểu Hắc thấy ‘nhà kho’ cũng không có nhiều hà biển, nếu ăn xong mà Chương Trạch Tịch còn chưa tỉnh, nó sẽ không có biện pháp dụ tiểu bạch tuộc vào sào huyệt.

Cho nên nó sử dụng hà biển vô cùng hạn chế, cả việc ăn rong biển nó cũng tiết chế rất nhiều.

Tiểu bạch tuộc ở chỗ Tiểu Hắc ăn không đủ no, chỉ có thể tự mình đi kiếm ăn.

Tiểu Hắc cũng không ngăn cản, lúc trước nó thấy đại bạch tuộc mang theo tiểu bạch tuộc kiếm ăn ở trong rặng san hô, nó nghĩ việc tiểu bạch tuộc kiếm ăn cũng đã được đại bạch tuộc cho phép nên không cản.

Nếu Chương Trạch Tịch ở chỗ này, nhất định sẽ hung hăng mà phun tào, sở dĩ cậu yên tâm để tiểu bạch tuộc đi khu rong biển và rặng san hô là bởi vì có cậu ở cạnh chăm sóc, đâu giống hắc heo thú, đem tiểu bạch tuộc thả ra liền nằm trên tảng đá hô hô ngủ.

Từ khi tiểu bạch tuộc nắm giữ năng lực phóng điện, thế giới bên ngoài đối với chúng nó cũng không nguy hiểm như lúc ban đầu, một đoàn tiểu bạch tuộc xâm nhập rặng san hô, xôn xao vọt vào một bầy cá, đám cá lớn hơn tiểu bạch tuộc hai ba lần đều bỏ mạng trong miệng chúng nó. Có chút là bị điện giật đến run rẩy, rớt xuống dưới.

Không có hà biển để ăn, tiểu bạch tuộc chỉ có thể tạm chấp nhận ăn những thứ khác.

Việc làm mỗi ngày của Tiểu Hắc là mở cửa cho tiểu bạch tuộc ăn, đóng cửa, lấy thù lao, sau đó nằm ở tảng đá quanh sào huyệt, nằm một lần chính là cả buổi.

Một giấc này của Chương Trạch Tịch ước chừng ngủ hết năm ngày.

Lúc tỉnh lại cậu thấy cả người nặng trĩu, mở mắt ra, cậu suýt bị tiểu bạch tuộc dọa sợ.

Sào huyệt trở nên vô cùng chen chúc, Chương Trạch Tịch nhìn từng con tiểu bạch tuộc chen chúc nằm cạnh nhau hô hô ngủ, không cần cảm khái, “Nhãi con nhà mình lớn lên nhanh vậy sao?”

Cậu mới chỉ ngủ một giấc mà thôi, sao tỉnh lại sào huyệt đã bị nhãi con nhét đầy.

Cậu cẩn thận nghĩ một chút.

Cậu nhớ rõ khi đó cậu phát hiện khả năng ở hẻm núi có địch nhân, cậu còn trúng bẫy rập của nó, gắng gượng tìm thấy Tiểu Hắc rồi mới hôn mê.

Nếu hiện tại đã về tới sào huyệt, như vậy chứng minh nguy cơ đã qua, chỉ là không biết cậu đã ngủ bao lâu, sao tiểu bạch tuộc đột nhiên trưởng thành nhanh vậy?

Kỳ thật từ bề ngoài, Chương Trạch Tịch đúng là không nhìn ra tiểu bạch tuộc rốt cuộc lớn hơn bao nhiêu, chỉ là tình trạng như vậy cậu nên làm sao để ra ngoài đây?

Đang lúc nghĩ ngợi, cửa bị mở ra.

Tiểu Hắc để sát đầu cạnh cửa, tiểu bạch tuộc đều vùi lấp thân thể đại bạch tuộc.

Cửa vừa mở ra, tiểu bạch tuộc liền sôi nổi tỉnh lại, trào ra bên ngoài.

Lúc này Chương Trạch Tịch mới có không gian hoạt động, cậu hoạt động thân thể, cảm giác sau lưng có chút nóng rát đau đớn, không nghĩ tới uy lực điện giật của cá đuối điện mạnh tới vậy, nhưng tại sao cậu chỉ nóng rát ở sau lưng?

Không nghĩ ra, thật sự không nghĩ ra, còn có đầu cậu cũng ẩn ẩn phát đâu, nhưng dù cậu nghĩ kiểu gì cũng không nhớ nổi, nhưng ở trong mộng cậu bị cọ xát sau lưng, sau đó còn bị biến thành bóng rổ dùng đầu đón đất.

Chẳng lẽ thương tổn trong mộng có thể ảnh hưởng tới hiện thực sao?

“Cuối cùng cậu cũng tỉnh lại.” Tiểu Hắc ghé vào bên cạnh sào huyệt, trông mong nhìn Chương Trạch Tịch, ngày hôm qua nó đã ăn hết rong biển rồi, hà biển chỉ còn hai viên, nếu đại bạch tuộc vẫn không tỉnh nó liền phải nhịn đói.

“Anh biết tại sao đầu tôi lại đau không?” Chương Trạch Tịch không nghĩ ra đáp án, đành phải hỏi Tiểu Hắc – người mang cậu trở về.