Hắc heo thú kéo xe bọt biển về mảnh đất cạnh khu bọt biển, một đường tìm kiếm cũng không phát hiện bóng dáng của Chương Trạch Tịch.
Lúc này nó đứng ở phía sau cây bọt biển thật lớn, bọt biển che đậy thân thể nó, chỉ lộ ra một đôi mắt để quan sát động tĩnh nơi hẻm núi.
Tròng mắt dạo qua một vòng cũng không tìm đường đại bạch tuộc, Tiểu Hắc lại cẩn thận nghe ngóng mọt hồi, tiếng kêu của đại quái thú đã ngừng lại.
Xác nhận trước mát không có gì nguy hiểm, nó do dự trong chốt lát liền kéo xe bọt biển bơi về phía hẻm núi. Tiểu Hắc một bên tới gần, một bên cẩn thận mà truyền ý thức, “Đại bạch tuộc…….”
“Đại bạch tuộc, cậu trốn ở đâu vậy?” Tiểu Hắc kêu một hồi lâu cũng không nhận được trả lời, không bao lâu liền tới lối vào hẻm núi.
Lối vào hẻm núi rất an tĩnh, nó lại gọi Chương Trạch Tịch một hồi.
“Chẳng lẽ là vào bên trong hẻm núi?” Tiểu Hắc kỳ thật không quá nguyện ý tiến vào hẻm núi, nhưng nếu không đi vào, rong biển của nó khả năng sẽ ngâm nước nóng.
Chương Trạch Tịch chuyển động một vòng tại chỗ, cuối cùng cũng chưa quyết định được nên đi về phía nào. Đối mặt khốn cảnh hiện tại, cậu lo lắng không phải an nguy của mình, mà là tiểu bạch tuộc trong nhà.
Cửa nhà còn bị cục đá và vỏ sò chẹn, nếu cậu không quay về kịp thời, nói không chừng tiểu bạch tuộc sẽ chết đói ở trong nhà. Cũng không biết nếu cậu không về, Tiểu Hắc có thể tới sào huyệt của cậu nhìn xem, nếu nó tới sẽ thả tiểu bạch tuộc ra đi?
Trong lúc cậu suy nghĩ, một âm thanh ‘tư tư’ rất nhỏ vang lên, như âm thanh điện giật vậy.
Giây tiếp theo, cảm giác tê dại quen thuộc truyền khắp toàn thân, Chương Trạch Tịch đã sớm quen bị tiểu bạch tuộc phóng điện yêu thương, hiện tại nếu tiếp xúc với dòng điện ở cự ly xa cũng sẽ không gặp vấn đề gì.
Nhưng không thể nghi ngờ, nguy hiểm trong bóng đêm có thể tùy thời trở thành sát thủ trí mạng của cậu.
Cậu căng thẳng cơ bắp, cảnh giác bốn phía.
Dưới ánh sáng mỏng manh, một sinh vật như mâm tròn dài khoảng 2 mét không biết đã tới gàn cậu từ khi nào.
Điện quang lóe lên một cái, Chương Trạch Tịch lui về sau tránh né, tránh thoát được đạo công kích này.
Một kích không thánh, trên người mâm tròn có hai điểm lập lòe điện quang, chuẩn bị công kích lần hai. Còn chưa đợi động tác của đối phương thành hình, Chương Trạch Tịch liền nhảy ra xa mấy mét.
Nước biển có thể dẫn điện, nhưng Chương Trạch Tịch học được một chút tri thức sinh tồn ở cân bằng hải vực từ trên người đám nhãi con biết phóng điện nhà mình.
Chỉ cần ở khoảng cách xa một ít, uy lực điện giật sẽ giảm bớt.
Cho nên cậu không thể trực tiếp đối đầu với nguồn điện.
Sau vài lần né tránh công kích, đại mâm tròn trực tiếp ghé sát vào Chương Trạch Tịch.
Đại mâm tròn run rẩy cơ thể trước mặt cậu, Chương Trạch Tịch hoảng sợ, bởi vì cái đại mâm tròn này một mặt hiện ra màu đen có khắc hoa văn màu đỏ, theo mâm tròn run rẩy, hoa văn thoạt nhìn như một cái mặt quỷ dữ tợn, căng miệng cười quỷ dị, ở dưới hoàn cảnh tối tăm càng thêm khủng bố.
Theo phản xạ Chương Trạch Tịch phun ra một cổ mực nước, phun đẩy đầu đầy cổ đối phương. Bản thân cậu thì lùi đến một phạm vi an toàn, nhanh chóng hòa hợp thành một thể với mặt đất.
Lúc này Chương Trạch Tịch thực bị động, trên người cậu ngoại trừ xúc tua hữu lực có thể sử dụng khi cận chiến, năng lực còn lại đa số đều là để chạy trốn, gặp được đối thủ có thể công kích từ xa, cậu chỉ có thể bó tay không biện pháp.
“Mặt quỷ’ tránh thoát ra khỏi mực nước liền tìm kiếm Chương Trạch Tịch khắp nơi.
Chương Trạch Tịch nhìn lên trên, lại thấy được một mặt hoàn toàn khác của ‘mặt quỷ’
Cái đại mâm tròn này màu đen, có chứa hoa văn màu đỏ.
Phần đế lại là màu trắng, có một cái miệng nhỏ và mang cá, nếu nhìn kỹ, cư nhiên còn thấy có chút dễ thương, trong bóng đêm màu trắng càng nổi bật, bộ phận thân thể bị cậu xem nhẹ lúc trước cũng hiện ra.
Hóa ra phía sau đại mâm tròn còn có một cái đuôi, có thể khống chế phương hướng bơi lội, hai sườn mâm tròn là cái vây, đong đưa cân bằng cơ thể, có thể làm tăng tốc độ bơi lội.
Từ ngoại hình có thể thấy đại mâm tròn là một con cá đuối có thể phóng điện.
Cá đuối điện tìm một lượt cũng không thấy Chương Trạch Tịch, lại hướng về phía khác bơi ra xa.
Chương Trạch Tịch còn đang do dự xem có nên liều mạng cùng cá đuối điện hay không, đến hiện tại cậu vẫn không thể xác định điện áp mà cá đuối phóng ra có thể điện chết hay điện ngất cậu, nếu là một trong hai tình huống này thì mạng nhỏ của cậu khó có thể bảo toàn.
Nhưng theo lời tôm tích nói, hải giường mà bọn họ sinh hoạt tương đối cằn cỗi, trừ bỏ hải thú ở núi hà biển, cơ hồ không có khả năng xuất hiện sinh vật quá lợi hại, vậy có thể chứng minh điện áp của cá đuối điện cũng không nhất định sẽ tạo thành thương tổn lớn cho cậu?
Cá đuối điện bơi một lát rồi lại trở về, phỏng chừng không cam lòng khi không tìm được bạch tuộc.
Cái này cũng chưa tính, nó một bên bơi một bên phóng dòng điện nhỏ, lực sát thương của dòng điện này cũng không mạnh, nếu là sinh vật khác ở vị trí của Chương Trạch Tịch có lẽ sẽ bị điện giật tới run rẩy rồi lộ hành tung.
Chương Trạch Tịch phân tích lợi và hại, nghĩ quyết sách.
Cá đuối điện như xác định nơi này, tăng dòng điện phóng ra, thỉnh thoảng lại đập vào người cậu.
Thật là chú có thể nhẫn nhưng thím không thể nhẫn! Lên, đánh nó!
Cá đuối điện lại lần nữa bơi qua trên đầu Chương Trạch Tịch, Chương Trạch Tịch bạo khởi, dùng xúc tua giữ chặt đối phương, hơn nữa trực tiếp tiêm vào nọc độc, làm đối phương tê mỏi.
Cá đuổi điện cũng không hề thoái nhượng, vừa bị cậu cuốn lên liền ngay lập tức phóng điện, thân thể cũng không ngừng giãy giụa muốn tránh thoát.
Chương Trạch Tịch bị điện giật, suýt nữa đã buông lỏng xúc tua, cũng may dòng điện này tuy mạnh nhưng vẫn chưa thể gϊếŧ chết cậu.
Xem ra, cậu đánh cuộc đúng rồi!
Nếu không phải trước đó cậu biết được tình hình hải giường này trong miệng tôm tích, hiện tại cậu nhất định sẽ không dám ngoi đầu, chỉ biết ngoan ngoãn chờ cá đuối điện phát giận xong rời khỏi, sau đó cậu sẽ nhân cơ hội chuồn đi.Theo nọc độc rót vào cơ thể cá đuối, động tác giãy giụa của nó dần trở nên cứng đờ, nhưng động tác phóng điện vẫn cứ ngoan cố mà tiếp tục, điện đến mức Chương Trạch Tịch run run, thân thể không ngừng run rẩy, dù vậy cậu không buông lỏng xúc tua, bị điện giật một thời gian, thân thể tựa hồ sinh ra kháng thể, cũng không run rẩy nhiều như trước, lúc này thậm chí cậu còn có thời gian tự hỏi có phải mình mắc oán gì với lôi điện không.
Nằm bồn tắm bị sét đánh thành bạch tuộc thì thôi, ấp một ổ trứng bạch tuộc, sinh ra nhãi con còn mẹ nó tất cả đều sẽ phóng điện! Mỗi ngày còn cho cậu hưởng thụ đãi ngộ điện giật massage.
Hiện tại khó được một lần xa nhà, cư nhiên còn bị một con cá đuối đáng chết phóng điện, cậu vô cùng hoài nghi, vị cá đuối huynh đệ này là họ Dương.
Cá đuối cuối cùng vẫn thua trong tay Chương Trạch Tịch.
Dưới tác động của độc tố bạch tuộc, cá đuối điện thân thể cứng đờ, tuy còn chưa hoàn toàn tử vong, lại không thể hành động, ngay cả điện lưu cũng dùng hết.
Mới vừa rồi Chương Trạch Tịch còn bị điện giật đến tê dại, ngay cả miệng cậu cũng bị giật đến tê rần.
Lực chú ý một lần nữa tập trung vào trên người cá đuối điện, con cá đuối điện này làm cậu ăn nhiều mệt như vậy. Chương Trạch Tịch cũng không tính trực tiếp tha cho nó.
Vừa lúc cậu cũng đói bụng, cậu quyết định lấy con cá đuối này làm bữa tối.
Cá đuối điện còn chưa chết, nó bị độc tố bạch tuộc hành hạ đến rất thống khổ, Chương Trạch Tịch quyết làm người tốt, cho nó một cái chết thống khoái, nhặt lên một cục đá nện chết nó.
“Thật tối nha…… nơi này sao còn đen hơn cả mình.” Tiểu Hắc bơi trong hẻm núi, lẩm bẩm một mình. Thật ra nó cũng không sợ tối, nhưng bên trong này thực sự quá an tĩnh, hoàn toàn không náo nhiệt như các nơi khác, hơn nữa phía bên kia hẻm núi còn có khả năng có sinh vật khiến nó sợ hãi.
Các nhân tố này thêm lên, làm hắc heo thú xuất hiện cảm xúc rụt rè sợ hãi.
Một đường tới đây cũng không gặp nguy hiểm gì, nhưng cũng không tìm được tung tích của đại bạch tuộc.
Bên ngoài hẻm núi có một tầng ánh sáng mông lung, chút ánh sáng này không thể chiếu sáng mọi vật, hai cái móng vuốt của Tiểu Hắc ghé vào vách đá trên hẻm núi, tận lực giấu đi thân thể của mình.
Tròng mắt nó loạn chuyển tìm kiếm Chương Trạch Tịch.
Tới bên cạnh hẻm núi, nó cũng không dám chạy loạn, không gian nơi đây rất rộng, cơ hồ không nhìn thấy tung tích bất cứ thứ gì, đây cũng là điểm phiền toái nhất, không có vật tham chiếu sẽ rất dễ bị mất phương hướng.
Trước mắt Tiểu Hắc còn không xác định được vị trí của đại bạch tuộc nên nó cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Dù là nó, ở hoàn cảnh như vậy cũng sẽ lạc đường.
Khoảng cách xa như vậy, dù Tiểu Hắc muốn truyền tin tức cho bạch tuộc, đối phương cũng không nhận được tin a. Muốn giải quyết vấn đề này nó cần suy nghĩ một phương pháp ổn thỏa.
Lúc này Chương Trạch Tịch đã ăn hết thịt cá đuối điện, chỉ còn lại xương cốt và một ít nội tạng, sau khi ăn no cậu đột nhiên có chút mệt mỏi rã rời, thiếu chút nữa đã híp mắt ngủ luôn.
Chương Trạch Tịch cố gắng mở to mắt, cậu không biết nơi này có tồn tại nguy hiểm gì hay không, vậy mà cậu lại muốn ngủ? Điều này hiển nhiên không hợp lẽ thường, hoặc là cá đuối điện cậu mới ăn có độc, hoặc là chỗ tối còn ẩn nấp địch nhân, mà cậu có thể đã rơi vào bẫy rập của địch nhân
Chương Trạch Tịch gắng gượng lên tinh thần, một khi ngủ, chờ đợi cậu có thể là tử vong.
Cậu cũng không nhàn rỗi, sau khi ẩn nấp thân hình liền du tẩu khắp nơi, muốn tìm ra vị trí địch nhân.
Tinh thần của cậu đang ở trạng thái cực độ tập trung, một chút gió thổi cỏ lay đều bị phóng đại tới vô hạn.
Chính ở lúc này, Chương Trạch Tịch nghe được tiếng vang, cậu lập tức yên lặng bất động, làm thanh âm này càng thêm rõ ràng.
“Anh anh anh ……”
Thanh âm rất mỏng manh, đây là tiếng kêu của địch nhân sao?
“Anh anh anh ……”
Âm thanh này có chút quen thuộc, cậu cẩn thận phân biệt nơi âm thanh truyền tới, sau đó thong thả tới gần.
“Anh anh anh …….”
Chương Trạch Tịch vẫn cảm thấy thanh âm này có chút quen thuộc, sao càng nghe lại càng cảm thấy đây là âm thanh của Tiểu Hắc ngốc.
“Anh anh anh ……..”
Không phải giống, mà đây đúng thật là tiếng kêu của hắc heo thú. Chương Trạch Tịch phản ứng lại, chẳng lẽ là Tiểu Hắc tìm tới đây?
Cậu không quá xác định, rốt cuộc lúc ấy Tiểu Hắc đã rời đi, cậu tự nhận là đối xử hà khắc với Tiểu Hắc, quan hệ hai bên cũng bình thường, nói thật cậu cũng không cho rằng Tiểu Hắc sẽ quay lại tìm mình.
Nhưng cậu vẫn quyết định đi xem.
Xác định được phương hướng, Chương Trạch Tịch không hề loanh quanh tại chỗ, mà dùng tốc độ nhanh nhất của mình để lên đường.
Vài phút sau, tiếng kêu ‘anh anh anh’ ngừng lại. Nhưng điều này không sao cả, bởi vì Chương Trạch Tịch đã nhìn thấy bóng dáng hẻm núi qua ánh sáng mỏng manh.
Mệt mỏi quá nha! Mệt mỏi quá nha! Tiểu Hắc nằm nghỉ ngơi ở bên cạnh tảng đá, nó hô cả buổi cũng không nhận được đáp lại, giọng nói đều không thoải mái.
Cũng không biết đại bạch tuộc có ở bên trong không, nó định nghỉ ngơi một chút rồi trở về.
Một căn xúc tua đáp lên bên cạnh hẻm núi, một căn khác trực tiếp đặt bên chân hắc heo thú.
Trong bóng đêm đột nhiên xúc hiện đại xúc tua, làm Tiểu Hắc sợ đến kêu ngao ngao, liên tục lùi về phía sau một đoạn.