Đi qua khu bọt biển, ánh sáng trong biển cũng giảm bớt. Thế giới dưới đáy biển như bị bịt kín bởi mấy tầng giấy chống sáng.
Hiện tại còn không phải thời gian nghỉ ngơi của cá Monkfish, ánh sáng lại yếu ớt như vậy, điều này cho thấy phạm vi chiếu sáng của cá Monkfish là hữu hạn, có thể chiếu tới nơi này đã là cực hạn.
Đi về phía trước 200 mét, có thể thấy được bém dáng hẻm núi biến mất trong tạp chất của nước biển.
Càng đi vào trong, không gian càng tối tăm hơn.
Hiện tại Chương Trạch Tịch và Tiểu Hắc đang đứng ở lối vào hẻm núi, nhìn xuống, cơ hồ là một mảnh đen nhánh.
“Tôm ở bên trong sao? Tối như vậy sao anh biết?” Chương Trạch Tịch không nhìn ra cái gì cả.
“Còn chưa tới đâu, tôi thường xuyên nhìn thấy một đàn tinh tôm chạy vào chỗ này, chờ một chút đi, đàn tinh tôm có rất nhiều.” Tiểu Hắc vừa nói chuyện vừa tìm nơi thoải mái mà nằm xuống.
“Anh có thể đáng tin cậy một chút được không? Chương Trạch Tịch có chút tuyệt vọng với tính tình của nó, có đôi khi khá dễ lừa, có đôi khi lại là một lời khó nói hết.
Vì thế, Chương Trạch Tịch và hắc heo thú ngồi xổm dưới một gốc cây đợi tinh tôm xuất hiện.
Con người thường sợ bóng tối.
Nhưng đối với sinh vật ở biển sâu, bóng tối lại là hoàn cảnh quen thuộc của chúng.
Còn chưa ngồi bao lâu, phía hẻm núi hiện ra một mảnh điểm sáng loang lổ rải rác, điểm sáng di động lập lòe, giống như bầu trời đêm đầy sao.
Hắc heo thú nhìn thấy điểm sáng liền lấy lại tinh thần, “Đàn tinh tôm tới! Tôi nói rồi, chúng nó sẽ đến.”
“Qua đó trước đã.” Chương Trạch Tịch cũng không nhiều lớn, nhanh chóng nhảy lên xe, chỉ huy hắc heo thú tới gần đàn tinh tôm.
Sau khi tới gần, Chương Trạch Tịch mới thấy rõ nguyên trạng của điểm sáng.
Đầu tinh tôm ước chừng bằng đầu ngón tay, phần lưng có vô số hình tam giác xếp theo các góc độ khác nhau, đây chính là nguồn sáng.
Ánh đèn của cá Monkfish chỉ chiếu tới bên cạnh hẻm núi, lối vào hẻm núi có ánh sáng vô cùng mỏng manh. Dưới hoàn cảnh u ám đó, xác ngoài tôm tích giống như kim cương mà phản xạ chút ánh sáng sót lại của đèn Monkfish, tạo nên hiện tượng phát sáng.
Đột nhiên xuất hiện kẻ lạ mặt xâm nhập khiến đàn tinh tôm khủng hoảng.
Chương Trạch Tịch còn chưa kịp ngăn cản, hắc heo thú đã điều khiển xe bọt biển nhảy vào bên trong đàn tinh tôm.
Đàn tinh tôm bị dọa chạy tứ tán, Chương Trạch Tịch thấy thế cục đã vô pháp vãn hồi, nhanh chóng duỗi xúc tua bắt một con tinh tôm lạc đơn, con tinh tôm giãy giụa trong xúc tua của cậu, vặn vẹo không ngừng lập lòe ánh sáng.
Bản chất tinh tôm cũng sẽ không phát sáng, chỉ là xác ngoài của chúng có thể chiết xạ ánh sáng, tạo nên hiện tượng giả dối là tinh tôm phát sáng.
Chương Trạch Tịch vỗ vỗ hắc heo thú, “Để tôi xuống xem xét.” Hắc heo thú đấu đá lung tung, nếu cứ mặc kệ nó nháo như vậy, sớm muộn đàn tinh tôm cũng sẽ chạy hết, cậu chỉ muốn nhìn lực công kích của đàn tinh tôm thế nào, cũng không định đuổi hết tinh tôm đi.
Chương Trạch Tịch nhảy vào đàn tinh tôm lắc lư một vòng, cũng không hề chịu bất cứ công kích nào, động tác chạy trốn của tinh tôm khá nhanh, xác ngoài chiết xạ ánh sáng của chúng sẽ làm thị lực đối thủ bị ảnh hưởng, tăng khả năng chạy thoát thành công cho chúng nó.
Tinh tôm bị Chương Trạch Tịch đuổi theo, chúng hoảng sợ bơi về phía hẻm núi.
Trong hẻm núi hoàn toàn không có ánh sáng, thân hình chúng nó ẩn nấp trong bóng tối.
Chương Trạch Tịch phát hiện một điểm khá thú vị, dưới tình huống không có ánh sáng, xác ngoài tinh tôm sẽ như một mặt gương, có thể đem hoàn cảnh xung quanh phản xạ ra ngoài, ở trong hoàn cảnh tối tăm không rõ, tinh tôm sẽ như bước vào trạng thái ẩn thân, ký năng này cũng coi như một phương thức sinh tồn của kẻ yếu.
“Thế nào, chơi vui sao? ” Hắc heo thú thường thường nhào về phía tinh tôm, nhưng luôn phác hụt, còn trừu trừu thời gian tán gẫu với Chương Trạch Tịch.
Trạng thái này của Tiểu Hắc trong mắt Chương Trạch Tịch y như hùng hải tử bắt con bướm trong bụi hoa, cậu lùi sang một bên xem nói chơi đùa, thuận tiện quan sát cảnh vật xung quanh có nguy hiểm hay không.
Cậu bơi quanh hẻm núi một vòng cũng không phát hiện ra nguy hiểm gì, Chương Trạch Tịch đang định rời khỏi hẻm núi, một đầu khác của hẻm núi lại truyền đến từng âm thanh kỳ lạ.
Tiểu Hắc vừa nghe được thanh âm liền sợ tới mức lập tức rời khỏi hẻm núi, “Đại quái vật tới! Chúng ta chạy mau!” Không đợi Chương Trạch Tịch lên xe, hắc heo thú đã nhanh như chớp mà kéo xe chạy ra xa.
Chương Trạch Tịch còn đang đứng tại chỗ: “……..” Thật là vạn năm công nhân tốt.
Chương Trạch Tịch không rời đi ngay, thanh âm này tựa hồ là tiếng sinh vật quen thuộc nào đó kêu, khoảng cách quá xa, cậu nhất thời không thể nhớ ra đó là sinh vật gì.Dựa theo phản ứng của hắc heo thú, loại sinh vật này khả năng sẽ mang đến nguy hiểm lớn, nếu là bình thường, Chương Trạch Tịch cũng sẽ nhanh chóng chạy trốn. Nhưng trong lòng cậu có một cổ không cam lòng, muốn rời đi nhưng lại bị nó hung hăng kéo ở lại.
Do vậy nên Chương Trạch Tịch cũng không rời đi, mà ngược lại lại đi vào bên trong hẻm núi.
Sau khi tiến vào hẻm núi, cậu rõ ràng có thể cảm nhận được, sinh vật phát ra âm thanh đang tới gần chỗ của mình.
Hẻm núi vẫn luôn kéo dài xuống phía dưới, Chương Trạch Tịch không phí bao nhiêu sức lực, chỉ cần hơi khống chế thân thể bơi về phía trước là được.
Tiểu Hắc chạy được một khoảng cách xa mới dừng lại, cảm thán, “Rốt cuộc chạy ra rồi, loại quái vật phát ra âm thanh này rất lớn, lớn như ngọn núi vậy ……”
“Đại bạch tuộc?” Tiểu Hắc nói một hồi lâu cũng không nghe thấy đáp lại, quay đầu nhìn xe. Bạch tuộc đâu?
“A! Không xong, quên mất đại bạch tuộc còn chưa lên xe.” Nó do dự trong chốc lát giữa đại quái thú và đại bạch tuộc, cuối cùng vẫn chọn quay trở lại, nếu đại bạch tuộc bị quái thú ăn luôn, sau này nó sẽ không được ăn rong biển mỹ vị nữa.
Tiểu Hắc có chút buồn buồn mà kéo xe trở lại, một bên bơi một bên không ngừng nói thầm.
Chương Trạch Tịch vẫn cứ bơi bên trong hẻm núi, cuối hẻm núi xuất hiện ánh sáng, là ánh sáng nhạt như chút ánh sáng cuối cùng còn sót lại khi mặt trời lặn.
Ánh sáng như vậy làm cậu vô pháp thấy rõ mọi vật, chỉ có thể thấy hình dáng mông lung mà thôi.
Tới gần cuối hẻm núi, âm thanh càng thêm rõ ràng, thanh âm có chút giống sói tru, nhưng có tính xuyên thấu hơn sói tru nhiều.
“Là cá voi!” Chương Trạch Tịch trợn to mắt, trong lòng cháy lên một tia hy vọng, tốc độ lao ra khỏi hẻm núi lại nhanh hơn vài phần.
Dù Chương Trạch Tịch nhìn thấy rồng thì cũng sẽ không kích động như bây giờ, nhưng nhìn thấy cá voi thì khác.
Cá voi là động vật có vυ', nó không hoàn toàn là cá, cách một thời gian nó sẽ phải nổi lên mặt biển để hô hấp, nếu có thể đi theo cá voi, rất có thể cậu sẽ tới được mặt biển.
Ước nguyện ban đầu của cậu còn không phải lên tới mặt biển, tìm về đất liền hay sao!
Hiện tại cá voi đối với cậu mà nói là một cơ hội!
Trong nháy mắt này, Chương Trạch Tịch cơ hồ dứt bỏ hết thảy ở đáy biển, chỉ nghĩ tìm được tung tích của cá voi.
Cuối cùng Chương Trạch Tịch cũng lao tới cuối hẻm núi, thế giới trước mắt mở rộng thông suốt.
Biển rộng tối tăm nơi nơi đều lộ ra cảm giác thần bí có thể cắn nuốt mọi vật, không gian bên ngoài hẻm núi quá lớn, không gian càng lớn càng làm Chương Trạch Tịch không có cảm giác an toàn.
Cậu áp chế cảm giác không khỏe nơi đáy lòng, nỗ lực hồi tưởng những điều tốt đẹp dưới đáy biển.
Chờ tới khi cậu có thể đối mặt với biển rộng mà không hề sợ hãi, Chương Trạch Tịch nỗ lực tìm kiếm tung tích của cá voi.
Theo âm thanh cá voi truyền đến, từ xa xa cậu có thể thấy vài thân ảnh mơ hồ, cậu có chút mơ hồ phân biệt ra đây là hình dáng cá voi.
Chương Trạch Tịch suy đoán từ hình dáng bên ngoài, mấy thân ảnh mơ hồ này vô cùng có khả năng là cá voi lưng gù, nhưng lại không đúng về kích thước thân thể.
Loại tình huống này có hai khả năng, thứ nhất đây là chủng loại cá voi giống với cá voi lưng gù.
Thứ hai, cá voi lưng gù cách cậu quá xa, nên mới tạo thành ảo ảnh thị giác là ‘nhỏ’ .
Chương Trạch Tịch thiên về khả năng thứ hai hơn.
Chương Trạch Tịch tăng tốc tới gần, mấy con cá voi nơi xa cũng bơi đi.
Lo lắng mất đi tung tích của cá voi, Chương Trạch Tịch dùng hết sức lực mà đuổi theo.
Đáng tiếc luận về tốc độ bạch tuộc không hề có ưu thế, không đến mười phút, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng cá voi lưng gù ngày càng nhỏ lại, cuối cùng dư lại chỉ là âm thanh xa xăm mà thôi.
Thời gian từng chút trôi đi, âm thanh này cũng dần tiêu tán.
Thẳng đến lúc này, cậu mới thanh tỉnh lại từ trạng thái mê muội.
Chỉ là tỉnh ngộ này tựa hồ có chút chậm, hiện giờ cậu đang ở trong một mảnh bóng tối, bốn phía mênh mang, căn bản không tìm ra bất luận vật tham chiếu nào, đến con đường từng đi qua cậu cũng không phân biệt nổi.
Chương Trạch Tịch thử bơi trở về, bơi được một đoạn lại cảm thấy đây không giống như đường về hẻm núi, vì thế lại thay đổi phương hướng khác.
Lăn lộn vài lần, Chương Trạch Tịch cảm thấy mấy bộ não của mình hoàn toàn biến thành bùn nhão, hoàn toàn không phân biệt được phương vị.