Sau Khi Biến Thành Một Con Bạch Tuộc

Chương 24

Thân thể Lam Ngõa cứng đờ, tròng mắt loạn chuyển khắp nơi muốn tìm phương pháp tự cứu.

Nhưng mà nơi này ngoại trừ nó thì cũng chỉ có một nhà bạch tuộc đang đào hà biển.

Nhìn trạng thái nhà bạch tuộc, tâm thái của Lam Ngõa đều băng rồi.

Trên người mình là cảm giác áp bách nặng trĩu, cả nhà bạch tuộc bên kia lại vừa ăn vừa dạo chơi vô cùng nhẹ nhàng.

Tình hình này đúng là khiến người ta hoài nghi hai bên này có phải tồn tại cùng một không gian hay không.

Trong nháy mắt Lam Ngõa như hiểu ra tất cả.

Nguyên lai là đại bạch tuộc có chỗ dựa.

Hải thú chiếm giữ núi hà biển chính là chỗ dựa của đại bạch tuộc.

Không trách được, không trách được gia hỏa này có thể đi lại tự nhiên ở núi hà biển, đào nhiều hà biển như vậy cũng không chịu bất cứ trừng phạt nào, trong khi nó mới gõ nát một viên hà biển đã rước lấy lửa giận của hải thú.

Nó lại nghĩ lại nó đã từng đối xử với nhà bạch tuộc như nào, Lam Ngõa liền khóc không ra nước mắt, không biết hôm nay nó có thể an toàn rời khỏi núi hà biển này không.

Hiện tại nó xin tha còn hữu dụng sao?

“Đại, đại nhân, tôi vô tình mạo phạm, tôi vô cùng xin lỗi vì đã quấy rầy ngài nghỉ ngơi, hiện tại, hiện tại tôi rời đi ngay được không?” Lam Ngõa ấp úng nói hết một câu.

Gia hỏa này, từ trước đến nay lấy bắt nạt kẻ yếu làm chủ, bản lĩnh nó không lớn nhưng lại có thể sống đến bây giờ, điều này đủ để chứng minh bản lĩnh a dua nịnh hót của nó không kém.

Cho nên sau khi phát hiện mình đã đắc tội người không thể đắc tội, nó lập tức thay đổi phương châm, yếu thế xin tha, nào còn bộ dáng kiêu ngạo trước mặt cả nhà bạch tuộc trước đây.

Nhưng mà nó xin khoan dung cũng không đạt được bất cứ đáp lại nào, cảm giác áp bách kia thực chất đến mức hạn chế năng lực hành động của nó, thực lực khủng bố này căn bản không phải tiểu lâu la như nó có thể đắc tội.

Lúc này, trong đầu Lam Ngõa tất cả đều là hai chữ ‘xong rồi’! Phỏng chừng lúc này nếu có ai cứu nó ra khỏi hiểm cảnh nó liền coi người đó là tổ tông.

Chương Trạch Tịch mang theo mười mấy tiểu bạch tuộc tới đào hà biển, nửa đường liền phát hiện Lam Ngõa bám sau lưng, lúc ấy cậu cũng không có phản ứng gì, cũng không cảm thấy con tôm tích này có can đảm tiến vào núi hà biển cho nên cũng không quản.

Lúc này cả nhà bọn họ ăn hà biển rong biển đến vui vẻ, lại phát hiện tôm tích ở cách đó không xa.

Lấy góc độ của Chương Trạch Tịch, căn bản nhìn không thấy con mắt giữa ngọn núi đang mở ra, nhưng lại thấy rõ ràng thân ảnh của tôm tích.

Cậu không nghĩ gia hỏa này cư nhiên thực sự có can đảm tiến vào theo. Tôm tích vào núi hà biển kiếm ăn, đối với một nhà bạch tuộc mà nói hiển nhiên không phải chuyện tốt, nhà Chương Trạch Tịch nhiều nhãi con, yêu cầu với đồ ăn cũng lớn, nên một chút cậu cũng không muốn chia sẻ đồ ăn trên núi hà biển với sinh vật khác.

Bất quá, tình huống của tôm tích hình như có chút kỳ quái, cậu đã nhìn nó hồi lâu, cũng không thấy tôm tích có động tác gì, Chương Trạch Tịch có chút tò mò.

“Anh đang làm gì?” Chương Trạch Tịch lên tiếng hỏi.

Chương Trạch Tịch đột nhiên nói chuyện, giống như chọc vỡ quả bóng bay đang căng tới mức sắp vỡ, áp lực trong không khí cũng giảm xuống.

Đôi mắt đỏ tươi mới vừa rồi còn nhìn chằm chằm Lam Ngõa chỉ động đậy vài cái, rồi lại nhắm lại lần nữa.

Đôi mắt khép lại, hết thảy mọi việc đều trở lại như ban đầu.

Lam Ngõa thả lỏng cả người, trực tiếp tê liệt ngã xuống mặt đất.

Chương Trạch Tịch không nghe thấy đáp lại, trực tiếp bơi qua để hỏi tình hình.

Lam Ngõa cơ hồ vừa lấy lại tinh thần liền lập tức nhảy dựng lên, chật vật thoát khỏi núi hà biển.

Nhìn bộ dáng chạy trốn có chút quái dị của tôm tích, Chương Trạch Tịch bơi đến nửa đường không hiểu ra sao, “Gia hỏa này sao không nói một tiếng đã chạy rồi?” Chẳng lẽ bị cậu dọa chạy, hình như không phải.

Dưới sự tò mò, cậu tới vị trí hồi nãy của tôm tích.

Trên mặt đất còn có một viên hà biển bị đập vỡ xác ngoài, nhưng thịt hà biển vẫn còn a, Chương Trạch Tịch đào hà biển ra, cũng không phát hiện điều gì dị thường, cậu nhìn nhìn nơi khác, cũng không phát hiện có gì đặc biệt.

Tiểu bạch tuộc cùng nhau bơi lại đây, chơi đùa trong đám hà biển, cậu cũng không phát giác có nguy hiểm gì.

Việc hôm nay có chút quỷ dị, Chương Trạch Tịch thấy hà biển cũng đã đào được kha khá, tiểu bạch tuộc cũng đã ăn tới lửng dạ nên cả nhà liền dẹp đường hồi phủ.

Ngày hôm sau, Lam Ngõa đem theo một con cá tới chỗ Chương Trạch Tịch.

Hiện giờ Chương Trạch Tịch cũng không cảnh giác với Lam Ngõa như ban đầu, trước mắt bọn họ đang ở trong tình trạng kiềm chế lẫn nhau, hiện tại bọn họ không muốn phá vỡ cân bằng này.

“Bạch tuộc đại huynh đệ, trước đây đều là tôi sai, tôi không nên đánh nhau với cậu, đoạt sào huyệt với cậu, con cá này là tôi mang đến để bồi tội với cậu, chuyện quá khứ chúng ta coi như chưa từng phát sinh, thế nào?” Con cá mà Lam Ngõa mang đến cũng không phải cá bình thường, mà là một con cá ngừ đại dương dài hai mét.

Một con tôm giơ lên con cá còn lớn hơn thân thể nó, hình ảnh này có chút buồn cười .

Chương Trạch Tịch sáng mắt, tuy rằng dưới biển có rất nhiều cá, nhưng đến giờ cậu còn chưa gặp con cá ngừ đại dương nào.

Cậu đúng là có chút thèm ăn, nhưng Chương Trạch Tịch không phải người dễ bị lừa như vậy, “Dù anh đưa cá cho tôi, tôi cũng sẽ không cho anh hà biển.”

“Tôi đâu đòi hà biển của cậu đâu!” Chương Trạch Tịch không thể nhìn ra biểu tình trên mặt tôm tích, nhưng lại có thể nghe ra sự chua xót trong giọng của nó, “Sao cậu không nói cậu quen biết một vị đại nhân như vậy, nếu cậu nói sớm, tôi nào dám động thủ với cậu.”

Lam Ngõa tự hỏi, nếu nó có chỗ dựa là hải thú, nhất định nó sẽ khoe khoang để cả thế giới đều biết, dù nó chỉ có một ít quan hệ với hải thú nhỏ như cái đinh thôi, nó cũng có thể phóng đại thành quan hệ anh em thân thiết.

Còn về đại bạch tuộc này, có lẽ là da mặt nó không dày bằng mình, nó cảm thấy cho dù dối phương có quan hệ với hải thú, thì cũng chỉ là quan hệ bé tí tẹo tèo teo mà thôi, nếu không tại sao Chương Trạch Tịch lại chưa từng nói câu nào.

Dù chỉ là quan hệ nông cạn, nhưng cũng là có quan hệ a, hiện tại Lam Ngõa chỉ là một con cô tôm quả tôm, nào dám cứng đối cứng với Chương Trạch Tịch.

Hiện tại nó đang hoài nghi đại bạch tuộc cố ý nói chính mình không có chỗ dựa, trực tiếp đánh lộn với mình, cuối cùng đòi chỗ tốt từ trong tay mình.

Đối với chuyện này, Lam Ngõa vô cùng nghi hoặc.

Đừng nói Lam Ngõa nghi hoặc, ngay cả đương sự Chương Trạch Tịch cũng bị nó nói đến một đầu nghi hoặc, “Đại nhân nào? Chỗ dựa gì?”

“Đại nhân” là từ mà Chương Trạch Tịch phiên dịch theo ý thức Lam Ngõa truyền đến, ý nó đại khái chỉ ai đó có thực lực cường đại, địa vị cao thượng, nhưng trong biển làm gì có người, nên dùng từ ‘đại nhân’ có chút không phù hợp.

Chẳng lẽ sinh vật trong biển sâu cũng phân chia thành ba bảy loại?

“Đều tới lúc này cậu còn làm bộ không biết làm gì, chính là vị đại nhân trên núi hà biển đó.” Lam Ngõa cảm khái, “Không nghĩ ở địa phương cằn cỗi như vậy cũng có hải thú cường đại tồn tại.”

Chương Trạch Tịch ngớ đến bộ dáng chạy trối chết hôm qua của gia hỏa này, chẳng lẽ hôm qua Lam Ngõa gặp vị hải thú chiếm cứ núi hà biển? Nhưng lúc cậu tới xem cũng không thấy gì mà.

“Có vẻ anh hiểu lầm chuyện gì rồi.” Chương Trạch Tịch đẩy đẩy cá ngừ đại dương về phía Lam Ngõa, “Tôi không quen biết vị hải thú đại nhân mà anh nói.”

Chương Trạch Tịch khinh thường nói dối, cũng không muốn lấy danh nghĩa một hải thú mà cậu không hề quen biết để mượn cáo oai hùm, thực lực con tôm tích này mạnh hơn cậu một chút, nhưng nếu thực sự đánh nhau, bọn họ cũng coi như ngang tài ngang sức, không nhất thiết phải mượn cáo oai hùm, nhưng nếu có đối thủ mạnh hơn cậu rất nhiều, vậy phải nói cách khác.

Còn việc dựa vào tên tuổi của hải thú để kiếm chỗ tốt, cậu cũng không cần. Tuy chỗ này không thường có cá ngừ đại dương, nhưng nếu tôm tích có thể tìm được, cậu cố gắng cẩn thận một chút hẳn cũng sẽ tìm được.

Hiện tại dùng tên tuổi hải thú đại nhân mượn cáo oai hùm xác thực sảng. Nhưng nếu bị vị hải thú kia biết cậu dùng danh nghĩa của nó làm chuyện xấu, nói không chừng cậu sẽ chết thảm hại hơn.

“Không có khả năng, nếu cậu không quen biết vị hải thú kia, tại sao nó lại cho phép cậu kiếm ăn trên lãnh địa của nó?” Lam Ngõa nhớ lại chuyện hôm qua liền có chút đau lòng, nó cũng chỉ muốn ăn một viên hà biển đã bị cảnh cáo. Đại bạch tuộc mang theo cả nhà ăn uống vui chơi trên núi hà biển, hải thú đại nhân lại không hề bất mãn.

Nói là nó không tin bạch tuộc không quen biết hải thú đại nhân, còn không bằng nói nó không tin hải thú địa nhân sẽ đối xử khác biệt đến thế dưới tình huống không quen biết.

Cho nên, dù đại bạch tuộc thật sự không biết hải thú, nó cũng không thể đắc tội đại bạch tuộc được nữa.

“Mặc kệ anh tin hay không, tôi không hề quen biết vị hải thú mà anh nói. Nếu anh xin lỗi tôi là vì hải thú đại nhân, vậy anh mang con cá này về đi.” Chương Trạch Tịch kiên quyết.

“Được rồi được rồi, tôi tin cậu không quen hải thú đại nhân. Nhưng con cá này cậu nhất định phải nhận lấy, cậu nhận lấy thì chúng ta coi như xóa bỏ mâu thuẫn trước đây.” Lam Ngõa vẫn đem cá ngừ đại dương đẩy cho Chương Trạch Tịch.

Chương Trạch Tịch âm thầm nuốt nước miếng, rụt tè mà tiếp nhận cá ngừ đại dương trên tay Lam Ngõa, “Đây chính là anh nói, về sau cũng đừng nói tôi ỷ vào hải thú đại nhân ép anh đưa quà cho tôi.”

“Cũng chỉ là một con cá thôi, tôi có keo kiệt như vậy sao?” Nó vẫy vẫy cái càng không tàn tật, “Đương nhiên, nếu cậu có thể cho tôi một ít hà biển thì ….”

“Không cho!” Chương Trạch Tịch vẫn còn ghi thù chuyện nó làm đứt xúc tua của cậu.

Lam Ngõa nói thầm một câu keo kiệt, nhưng cũng không dám chửi thẳng cậu.

“Vừa rồi anh nói không nghĩ địa phương cằn cỗi này có thể có vị hải thú lợi hại, ý của anh là địa phương khác càng dồi dào, thực lực của hải thú cũng càng cường đại sao?” Hiểu biết của Chương Trạch Tịch về biển sâu cũng không nhiều lắm, tôm tích đến từ nơi khác, nhất định sẽ hiểu biết nhiều hơn cậu.

“Đó là tất nhiên, nơi này của các cậu, tuy không phải nơi cằn cỗi nhất, nhưng so với thượng tầng hải giường thì đúng là kém quá nhiều, năng lượng cũng rất ít.” Đầu nó cúi về phía trước, lộ ra cái càng bị gãy của mình, “Cậu nhìn miệng vết thương của tôi mà xem, thời gian đã lâu như vậy, tứ chi của tôi còn chưa mọc lại.”

Chương Trạch Tịch tiếp thu quá nhiều tin tức mới, nhất thười không kịp tiêu hóa, trực tiếp hỏi, “Tôi chưa từng đến những nơi dồi dào như vậy, anh giải thích cho tôi đi.”

Nếu là ngày thường, Lam Ngõa nhất định sẽ trào phúng một câu ‘đồ quê mùa’, nhưng hiện tại nó không dám, chỉ có thể nghiêm túc nói cho cậu một ít kiến thức dễ hiểu.

“Vậy phải xem cậu muốn biết cái gì. Nếu đi theo hải lưu đi đến thượng tầng, sẽ có thể lên tới thượng tầng hải giường, nơi đó chính là một địa phương tốt, đồ ăn sung túc, năng lượng dư thừa, quan trọng nhất là có nhiều sinh vật xinh đẹp.”

Chương Trạch Tịch hỏi: “Năng lượng là cái gì?” Đây không phải lần đầu tôm tích nói đến từ này, nhưng đến tột cùng là gì thì cậu cũng không rõ lắm.

“Ví dụ như hà biển mà cậu ăn, bên trong có chứa đựng năng lượng, trong cơ thể sinh vật đều có năng lượng, chỉ là có nhiều hay ít mà thôi. Chúng ta muốn trở nên cường địa hơn, nhất định phải có năng lượng bổ trợ. Cậu đừng thấy chủng tộc tôm tích xanh thiên phú không cao, nhưng chủng tộc chúng tôi phụ thuộc vào một tộc đàn cường đại, nên không phải ai cũng có thể khi dễ chúng tôi. Ở trong tộc, tôi chính là thanh niên tài tuấn số một số hai đó. Đáng tiếc tộc đàn của tôi ở nơi đó không có quyền lên tiếng quá lớn, nên năng lượng thạch chúng tôi được phân cho cũng không nhiều.”

Tuy rằng nơi này cũng tồn tại rất nhiều tộc đàn, nhưng Chương Trạch Tịch cho rằng, tộc đàn mà cậu nghĩ với tộc đàn trong miệng đối phương không phải cùng một khái niệm, “Tộc đàn ở thượng tầng hải giường là cái dạng gì? Bầy cá, đàn tôm cũng tính là tộc đàn sao?”

“Những cái đó bất quá chỉ là đồ ăn, sao có thể so sánh với tộc đàn, tộc đàn chỉ bao gồm những sinh vật phân hóa. Bất quá không phải tất cả các giống loài đều thích tụ tập sinh hoạt, có những loài có khuynh hướng hành động đơn độc hơn.”

“Thượng tầng hải giường thực sự có nhiều tộc đàn phân hóa như vậy sao?” Nơi này của bọn họ cũng chỉ có vài sinh vật phân hóa, tám căn xúc tua của cậu còn có thể đếm hết.

“Đương nhiên rồi, thượng tầng hải giường là nơi tốt a. Không giống nơi này, cằn cỗi, chỉ có mấy sinh vật phân hóa, đồ ăn có năng lượng cũng chỉ có vài loại, muốn gì cũng không có, trừ bỏ có thể ăn thì không có bất cứ ưu điểm nào cả. Ngay cả tiểu mỹ nhân mà tôi thông đồng thời gian trước cũng đuổi tôi ra khỏi cửa.” Nói đến con tôm tích quả phụ kia, Lam Ngõa lại cảm thấy đau lòng, nó đều tặng cho đối phương đồ ăn mấy ngày liền, vậy mà còn bị đuổi ra khỏi cửa!

“Nếu trên đó tốt như vậy, anh còn tới nơi này làm gì?” Chương Trạch Tịch không thích giọng điệu này của tôm tích, nghe vô cùng thiếu đánh.

Lam Ngõa lập tức bị nghẹn lại, ngay sau đó giải thích, “Đó là cậu không biết, sinh vật trên đó rất hung hãn, tôi chỉ theo đuổi con gái của tộc trưởng bạch giao tộc mà thôi, vậy mà đã bị kẻ ái mộ của nó đuổi gϊếŧ.”

“Bạch giao tộc là tộc gì?” Chương Trạch Tịch tò mò.

“Bạch giao tộc chính là bạch giao tộc, sao cậu lại ngốc như vậy?”

“Nó là bạch giao, anh là tôm tích, không phải cùng giống loài, anh theo đuổi làm gì?”

“Có sao đâu, không cùng giống loài thì không thể sinh sản đời sau thôi, cho dù khác biệt về chủng tộc cũng không thể ngăn cản tình yêu tôi dành cho nó, còn về việc duy trì đời sau tôi có thể giao phối với tôm tích cái nha.”

Chương Trạch Tịch: “…….” Con tôm tích này, chân trước tán con gái tộc trưởng bạch giao tộc, chân sau tìm tôm tích cái, thật là một con tra tôm tích, tra, quá tra rồi.

Chương Trạch Tịch còn muốn hỏi thêm về thượng tầng hải giường, nhưng tôm tích đã không còn kiên nhẫn giải thích với cậu nữa, nó ném xuống một câu, “Cậu muốn biết thì tự đi mà xem”, sau đó chạy mất.

Chương Trạch Tịch không đuổi theo, cậu nhớ tới lúc trước bản thân vất vả leo núi, bò tới tầng hải giường phía trên, sinh vật nơi đó xác thật rất hung tàn, nếu không phải cậu chạy trốn nhanh, hiện tại đã sớm thành vật bài tiết của sinh vật nào đó.

Khi đó nếu cậu biết hải lưu có thể đưa mình lên trên, cậu sao phải vất vả bò từng chút một như thế chứ!

Cá ngừ đại dương mà tôm tích đưa tới cuối cùng bị Chương Trạch Tịch và tiểu bạch tuộc chia nhau ăn.

Con cá dài tới 2 mét, Chương Trạch Tịch còn không ăn được bao nhiêu, đã bị tiểu bạch tuộc chen chúc gặm đến mức chỉ còn khung xương.

“Sức ăn của nhãi con lại lớn hơn rồi….” Chương Trạch Tịch cảm khái, nhãi con cũng thật khó nuôi, xương cá dư lại còn khá xinh đẹp, cậu không vứt đi, mà đem thịt thừa trên khung xương cạo sạch sẽ, chỉ để lại khung xương hoàn chỉnh.

Lần này Chương Trạch Tịch có chút do dự khi đi tới núi hà biển, vừa rồi tôm tích có khẳng định ngọn núi này có chủ nhân, đồ vật có chủ làm cậu do dự có nên tiếp tục lấy hay không.

Nếu đối phương không thích cậu tới đào hà biển, thì phải ngăn cản cậu mới đúng chứ! Nhưng vị hải thú này lại chưa từng xua đuổi cậu, này có phải chứng minh chủ nhân núi hà biển cho phép cậu đào hà biển trong lãnh địa của nó hay không?

Chương Trạch Tịch đi vào núi hà biển, do dự xem có cần chào hỏi chủ nhân ngọn núi này hay không, nếu đúng như tôm tích nói, hôm qua chủ nhân ngọn núi đã xuất hiện, vậy sao lại không hiện thân trước mặt cậu?

Lúc cậu đi cũng không thấy sinh vật nào khác nha.

Dạo bước hồi lâu xung quanh núi hà biển, cuối cùng Chương Trạch Tịch vẫn từ bỏ ý tưởng chào hỏi đối phương, nói không chừng vị này căn bản không thèm để ý tiểu lâu la như cậu nên mới lười hiện thân cũng nên.

Cái lý do này có chút không hợp lý, bởi vì Chương Trạch Tịch tự nhận là thực lực ngang bằng với tôm tích, không có lý do để đối phương hiện thân trước mặt tôm tích lại không hiện thân trước mặt cậu.

Nghĩ một hồi, nói không chừng là phẩm đức cao thượng của cậu là cảm động hải thú, khiến nó xem trọng cậu cũng nên.

Haha……

Rốt cuộc, ở trong mắt Chương Trạch Tịch, Lam Ngõa gia hỏa này căn bản là một con tôm tích cặn bã.

Chương Trạch Tịch lại đào hà biển một hồi, hải thú vẫn không có động tĩnh.

Nếu chủ nhà đã cho phép, vậy cậu cũng không cần khách khí.

Một túi lưới lớn đựng hà biển và rong biển lại lần nữa bị mang đi.

Sau khi khôi phục thương thế, Chương Trạch Tịch nhàn rỗi nghĩ một số chuyện, tỷ như nuôi thả tiểu bạch tuộc ở khắp nơi.

Hiện tại tiểu bạch tuộc lại lớn thêm một chút, Chương Trạch Tịch cũng không lo chúng nó bị sinh vật khác hít một cái vào dạ dày.

Chương Trạch Tịch có ý nghĩ vậy nên phạm vi hoạt động của tiểu bạch tuộc cũng được mở rộng, tỏng đó một cái là khi rong biển cách vách, một cái là rặng san hô cạnh nhà.

Chương Trạch Tịch mang theo một đoàn tiểu bạch tuộc đi khu rong biển, bên trong rong biển ẩn giấu không ít sinh vật, đa số đều là sinh vật lấy rong biển làm đồ ăn, như là nhím biển, ốc biển, sò, hến.

Phiến rong biển này có một đám hoan tước điêu, hoan tước điêu có vảy màu vàng, so với cá chép, Chương Trạch Tịch cảm thấy hoan tước điêu có màu vảy thích hợp để vượt Long Môn hóa rồng hơn.

Chương Trạch Tịch mang theo vạn con tiểu bạch tuộc đi vào khu rong biển, dọa hoan tước điêu chạy tán loạn.

Hiện giờ Chương Trạch Tịch không còn lo lắng về an toàn của tiểu bạch tuộc nữa, khi gặp nguy hiểm tiểu bạch tuộc sẽ phóng điện, rồi thừa dịp đối phương bị điện giật, tiểu bạch tuộc sẽ nhân cơ hội mà chạy trốn.

Dù không thể hoàn toàn đánh bại địch nhân, Chương Trạch Tịch cũng sẽ tiến lên hỗ trợ giải quyết.

Hoan tước điêu trốn trong khu rong biển phát hiện số lượng tiểu bạch tuộc chỉ là khá nhiều, nhưng cũng không có dấu hiệu công kích, dần dần cũng an tĩnh lại.

Mỗi ngày chúng nó đều là những việc lặp đi lặp lại, rửa sạch ốc biển, sò, hến lấy rong biển làm thức ăn, mang ốc biển, sò, và nhím biển ra khỏi khu rong biển chính là công việc hằng ngày của chúng nó.

Chương Trạch Tịch còn khá thích đàn hoan tước điêu vàng óng này, bởi vì sau khi có hoan tước điêu, cậu không cần phải tiến sâu vào khu rong biển để kiếm đồ ăn.

Hoan tước điêu sẽ trước tiếp ngậm ốc biển, sò, nhím biển ra ngoài khu rong biển, Chương Trạch Tịch và tiểu bạch tuộc nhà cậu chỉ cần ở bên cạnh chờ là được.

Tiểu bạch tuộc cũng cần nếm thử hương vị của sinh vật khác, Chương Trạch Tịch không chút tốn sức đã có thể cho cả nhà ăn bữa tiệc lớn.

Tiểu bạch tuộc nhìn thấy Chương Trạch Tịch làm việc, cũng sẽ đi theo nhặt sò hến và ốc biển.

Khái niệm của tiểu bạch tuộc về cái gì có thể ăn cái gì không thể ăn còn chưa rõ ràng, chúng nó chỉ theo bản năng mà bắt chước động tác của Chương Trạch Tịch, bắt chước cậu đem ốc biển, sò hến nhặt lên rồi bỏ vào túi lưới.

Chương Trạch Tịch thời thời khắc khắc đều chú ý tiểu bạch tuộc, tất nhiên cũng thấy được hành vi của chúng nó.

Có tiểu bạch tuộc còn thật đôn hậu, thấy Chương Trạch Tịch nhặt cái gì chúng nó liền nhặt cái đó, có đôi khi chúng còn nhặt ốc biển còn to hơn thân thể mình vài lần, hao hết sức lực mới có thể kéo được một xíu xiu.

Có tiểu bạch tuộc biết đạo lý chỉ làm việc trong khả năng, nên chúng nhặt một ít ốc biển nhỏ, mấy ốc biển nhỏ như vậy đa số đều là ấu tể, Chương Trạch Tịch sẽ không chọn chúng nó làm đồ ăn. Khe hở của túi lưới cũng không nhỏ, dù thả mấy con ốc biển nhỏ vào túi lưới thì chúng cũng sẽ lọt ra ngoài.

Có một số tiểu bạch tuộc khôn lỏi, chuyên môn chọn ốc biển lớn nhưng nhẹ, loại ốc nào có xác lớn nhưng nhẹ.

Đương nhiên là xác ốc rỗng sẽ nhẹ nhất.

Cho nên tới cuối cùng, túi lưới của Chương Trạch Tịch có không ít xác rỗng.

Chương Trạch Tịch kéo xe chở túi lưới về nhà. Sau đó cậu cạy vỏ sò và ốc biển cho tiểu bạch tuộc ăn cơm.

Đáng tiếc tiểu bạch tuộc lại không quá cảm kích công sức của cậu, quen ăn hà biển, chúng nó bị nuôi thành kén ăn, không mấy hứng thú với sò hến.

Chương Trạch Tịch tuy có chút bất đắc dĩ vì nhãi con kén ăn, nhưng vẫn để chúng nó ăn, nếu không quen ăn đồ ăn khác, sớm muốn gì hà biển trên núi cũng bị một nhà bọn họ ăn sạch.

Ngày này Chương Trạch Tịch chỉ mở một nửa hà biển, một nửa còn lại dùng ốc biển, sò hến thay thế.

Chỉ là như vậy, vì tranh đồ ăn ngon, một đoàn tiểu bạch tuộc khó tránh khỏi lao vào đánh nhau.

Đối với việc tranh đấu giành đồ ăn, Chương Trạch Tịch cũng không quản thúc, ở đáy biển vô số nguy hiểm, nếu không có năng lực chiến đấu sao có thể sinh tồn được đây!

Vì thế cậu dứt khoát mặc kệ.

Mỗi ngày Chương Trạch Tịch đều mang tiểu bạch tuộc ra ngoài hoạt động, làm chúng nó nhanh chóng thích ứng sinh vật dưới đáy biển, nếu không phải đi khu rong biển nhặt ốc thì là tới rặng san hô bắt cá nhỏ tôm nhỏ.

Số lượng tiểu bạch tuộc rất nhiều, nên trong quá trình đi kiếm ăn có lạc mất tiểu bạch tuộc không Chương Trạch Tịch cũng không thể đảm bảo 100%, dù cậu phát hiện cái gì, cũng sẽ làm bộ không phát hiện.

Cậu thật sự không có biện pháp đối mặt chuyện tiểu bạch tuộc tử vong, cuối cùng chỉ có thể lừa gạt chính mình.

Lắc lư mấy ngày liên tục, lãnh địa xung quanh đều bị bọn họ tuần tra một vòng.

Khi Chương Trạch Tịch đang nghĩ tiếp theo có nên mang tiểu bạch tuộc đi địa phương xa hơn một chút hít thở không khí không thì hắc heo thú xuất hiện ở phụ cận sào huyệt nhà bọn họ.

“Đại bạch tuộc, tôi đã tới rồi.” Trên thân hắc heo thú bọc một tầng nhung nhung bọt biển, tự do bơi lội trong nước, nhanh nhẹn bơi tới trước mặt cậu.

Nếu dùng từ ngữ hoa mỹ để miêu tả thì có thể ví như tinh linh trong nước. Nhưng trong mắt Chương Trạch Tịch, đây là một con mập mạp đen sì có chút linh hoạt.

“Sao anh lại béo thêm nhiều như vậy?” Chương Trạch Tịch khó có thể tin, đầu Tiểu Hắc lớn hơn, thân thể cũng lớn hơn một vòng.

Tiểu Hắc tức giận nói, “Cậu còn không biết xấu hổ nói tôi? Cậu cũng không nhìn xem chính cậu là dạng gì?”

Trong khoảng thời gian này, Chương Trạch Tịch xác thực cũng lớn hơn một vòng. Đường kính đầu bạch tuộc của cậu cũng tới 1 mét, còn lớn hơn nhiều so với bạch tuộc khổng lồ mà con người từng phát hiện, hiện tại cậu cũng rất tò mò về chủng loại của mình.

“Khụ khụ …….” Chương Trạch Tịch có một tí xíu ngượng ngùng, vội vàng nói sang chuyện khác, “Trong thời gian này anh đi đâu vậy? Tôi còn tưởng anh cầm rong biển của tôi chạy trốn luôn.”

“Khụ khụ là cái gì?” Tiểu Hắc không hiểu được hàm nghĩa âm thanh ho khan này.

Theo bản năng Chương Trạch Tịch dùng âm thanh ho khan tới che đậy sự xấu hổ, cư nhiên lại quên vụ này, đành phải nghiêm trang nói, “Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là mấy ngày nay tại sao anh đều không tới đây?”

Tiểu Hắc gãi gãi đầu, “Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, tôi chỉ ở nhà ngủ một giấc, tỉnh ngủ liền béo như vậy.”

Hắc heo thú thừa dịp hải lưu mà ở trong nhà tu dưỡng mấy ngày, mắt thấy hải lưu đã đi qua, rong biển cũng bị nó ăn hết rồi. Nó đang tính hôm sau tới đây đi làm, ban đêm ngủ ở trong nhà.

Ngủ dậy, cơ thể nó đã lớn một vòng.

Bản thân Tiểu Hắc cũng không rõ ràng mình đã ngủ bao lâu, nó chủ biết trong lúc ngủ bản thân nó đã đột phá cái gì, nhưng muốn nói rõ ra, nó lại không nói được.

Nếu là trước kia, Chương Trạch Tịch có lẽ cũng nghi hoặc rồi cho qua, nhưng sau khi nghe một phen giảng giải của tôm tích, cậu cảm thấy hẳn là thực lực của Tiểu Hắc đã tăng lên.

“Tôi vừa tỉnh dậy liền tới đây.” Tiểu Hắc thấy Chương Trạch Tịch không trả lời, liền cố ý biện giải một câu cho mình.

Chương Trạch Tịch cảm thấy vô cùng hài lòng với vị công nhân cần lao (cần cù, lao khổ) này, khen thưởng nó bao lì xì lớn – mười cây rong biển hình thoi.

Nhìn hắc heo thú ôm rong biển cười ngây ngô, Chương Trạch Tịch cảm khái, thật là đứa nhỏ đơn thuần ngốc nghếch, nếu sinh vật phân hóa ở đáy biển đều dễ lừa như vậy thì tốt rồi, đáng tiếc, nhưng sinh vật phân hóa cũng có lão bánh quẩy ác bá như tôm tích.

“Nếu anh tới đi làm, vậy hôm nay chúng ta tới nơi xa một chút xem xét đi.” Chương Trạch Tịch đã mang tiểu bạch tuộc dạo chung quanh một lần, tiếp theo có thể đi tới địa phương xa một chút.

Suy nghĩ cho an toàn của tiểu bạch tuộc, cậu quyết định hôm nay sẽ cùng hắc heo thú đi xác định địa hình, sau khi xác nhận an toàn mới mang tiểu bạch tuộc ra cửa.

Tiểu Hắc không có ý kiến, chỉ cần cậu cho nó đủ thù lao là được, nó tùy ý hỏi, “Chúng ta đi nơi nào trước đây?”

Kỳ thật Chương Trạch Tịch cũng không biết đường, đường mà cậu biết chỉ có khoảng cách từ nhà mới tới nhà cũ, còn về nơi khác, cậu đúng là không hề biết, “Anh biết địa phương nào tốt một chút không? Tốt nhất là nơi có nhiều sinh vật nhỏ.”

Tiểu Hăc tự hỏi một chút, “Nếu là sinh vật nhỏ, tôi biết hẻm núi cách vách có đàn tinh tôm, ở ngay bên cạnh khu có bọt biển.”

Tinh tôm cũng là con mồi không tồi, nhân tiện cậu cũng có thể dạy tiểu bạch tuộc săn mồi luôn.

“Đàn tinh tôm có lực công kích cao không?”

Khi nói chuyện Chương Trạch Tịch đã nhảy lên xe bọt biển, xe bọt biển liền nảy lên một chút khi bị lực tác động.

Hắc keo thú kéo dây thừng qua rồi tròng lên người mình, trả lời, “Tôi cũng không rõ lắm, tôi ăn chay nên cũng không phát sinh xung đột với chúng nó.”

“Vậy nhìn xem trước đi.” Vốn dĩ cậu muốn đi nghiên cứu địa hình, nếu đàn tinh tôm quá hung hãn thì lại đổi nơi khác là được.

Tiểu Hắc kéo xe, bơi lội nhanh chóng giống như con thoi.

Chương Trạch Tịch dám khẳng định, nếu không có cái xe đằng sau giữ lại, Tiểu Hắc đã bơi xiên vẹo không ra hình dạng rồi.

Lúc này, bọn cậu đã du đãng ở phía trên hải giường tầm mười mét, khoảng cách này vừa vặn có thể nhìn được trạng thái hải giường, lại cũng không bị tạp chất trong nước biển che đậy tầm mắt.

Chương Trạch Tịch đi xuống xem, các loại san hô rực rỡ màu sắc làm cậu hoa cả mắt, đáy biển nhìn từ xa và nhìn gần đều có những cảnh sắc xinh đẹp khác nhau, đối với lộ trình lần này, Chương Trạch Tịch còn khá vừa lòng.

Một điểm khiến Chương Trạch Tịch vừa lòng nữa là tốc độ của Tiểu Hắc, cơ hồ chỉ tốn một nửa thời gian so với trước kia, hắc heo thú đã kéo xe tới phía trên khu bọt biển sinh trưởng.

Bởi vì khu bọt biển không phải mục tiêu cuối cùng của bọn họ cho nên xe cũng không dừng lại.

Một thời gian không tới, khu bọt biển cũng xảy ra một chút biến hóa, sắc thái phong phú như cũ, nhưng có một khu vực bọt biển đã bị tràn đầy màu đen che phủ, phiến màu đen này chính là nơi nhung nhung bọt biển sinh trưởng.

Chương Trạch Tịch trầm mặc trong chốt lát, sau đó mở miệng hỏi Tiểu Hắc, “ Lân trước chúng ta tới, diện tích nhung nhung bọt biển không lớn như bây giờ đúng không?”

“Đúng vậy, hiện giờ nhung nhung bọt biển lớn lên càng nhiều.” Hắc heo thú đối với việc này cũng không quá chú ý, đối với nó nhung nhung bọt biển cũng chỉ có tác dụng làm nó bơi nhanh hơn.

Chương Trạch Tịch thấy thái độ không sao cả của nó có chút hận sắt không thành thép, đây cũng không phải nơi cậu ở, mà là nơi hắc heo thú ở, gia hỏa này sao có thể không để tâm như vậy chứ, làm Chương Trạch Tịch có cảm giác hoàng đế không vội thái giám đã gấp, “Chẳng lẽ anh không lo nhung nhung bọt biển sẽ tràn ngập khắp khu bọt biển hay sao?”

“Tôi không nghĩ tới chuyện này a.” Hắc heo thú mang vẻ mặt vô tội, trong khoảng thời gian này đầu óc nó chỉ nghĩ làm sao để kiếm rong biển từ chỗ Chương Trạch Tịch, chuyện khác nó cũng không để ý.

Chương Trạch Tịch cảm thấy bản thân mình có chút ngốc, cư nhiên trông cậy vào cái tên suốt ngày chỉ nghĩ đến ăn này, tên ngốc này sao có thể tự hỏi về tương lai của khu bọt biển cơ chứ.

Nếu nhung nhung bọt biển là loại bọt biển bình thường thì cậu cũng sẽ không nghĩ gì, nhưng nhung nhung bọt biển rõ ràng là giống ký sinh, nó tồn tại sẽ chiếm không gian sinh tồn của bọt biển khác. Tốc độ khuếch tán của nhung nhung bọt biển rất nhanh, so với lần trước nhìn thấy thì hiện tại chúng đã mở rộng 1/3 diện tích rồi.

Dựa theo tốc độ khuếch tán như vậy, không bao lâu phiến bọt biển này sẽ trở thành thiên đường của nhung nhung bọt biển.

Cậu thừa nhận tác dụng của nhung nhung bọt biển rất lớn, nhưng để nhung nhung bọt biển sinh trưởng lan rộng khắp phiến bọt biển là hoàn toàn không cần thiết, nếu có thể, cậu vẫn muốn điều tra rõ tình huống chỗ này.

Chương Trạch Tịch vỗ vỗ cái đuôi hắc heo thú, ý bảo nó đi chậm lại một chút, “Nhung nhung bọt biển vẫn luôn tồn tại từ trước đến giờ sao?”

Tiểu Hắc, “Từ khi tôi sinh ra đến giờ vẫn luôn thấy nó, nhưng trước kia chúng không lớn lên nhanh như vây giờ.”

Chương Trạch Tịch lại hỏi, “Vậy từ khi nào chúng nó phát sinh biến hóa?”

“Dựa theo cách nói của cậu, đại khái là…..” Hắc heo thú bẻ ngón tay đếm đếm, “Hơn 80 ngày trước.”

Nghe hắc heo thú giải thích xong, Chương Trạch Tịch phỏng đoán phiến bọt biển này thật sự có vấn đề, nhất định có nhân tố nào đó khiến nhung nhung bọt biển điên cuồng sinh trưởng, cậu muốn tìm hiểu nguyên nhân trong đó, nhưng không phải hôm nay.

“Đi thôi, hôm nào lại đến nhìn xem.” Chương Trạch Tịch truyền đạt ý thức của mình, sau đó Tiểu Hắc tăng nhanh tốc độ, chở Chương Trạch Tịch xuyên qua khu bọt biển.