Lam Ngõa đấu đá vật lộn lung tung trong mực nước, thiếu chút nữa đã bị mực nước của Chương Trạch Tịch thối đến hôn mê.
Thật vất vả mới có thể tránh thoát ra khỏi, nhưng bạch tuộc đã sớm không còn ở đó.
Lam Ngõa hiểu biết khá rõ về đặc tính của bạch tuộc, bạch tuộc có nhiều chủng loại khác nhau, nhưng kỹ năng thì cũng chỉ quanh quanh mấy cái, lúc này phát hiện Chương Trạch Tịch biến mất nó cũng không bất ngờ.
Ngụy trang là khả năng hàng đầu của bạch tuộc, Lam Ngõa vô cùng rõ điều này.
Chương Trạch Tịch cũng phát hiện, lúc cậu ngụy trang dường như sẽ tiến vào trạng thái ẩn thân, cậu càng mạnh thì năng lực ẩn thân càng mạnh.
Cũng không phải do cậu khống chế tế bào sắc tố tốt, loại kỹ năng cường đại này ngược lại giống như là một loại ám thị tâm lý, có thể làm đối thủ xem nhẹ việc cậu tồn tại, nhờ đó đạt hiệu quả ẩn thân.
Nếu đổi thành con bạch tuộc khác, lúc này đại khái đã dựa vào khả năng ngụy trang mà biến mất, nhưng Chương Trạch Tịch cũng không phải một con bạch tuộc lòng dạ rộng lớn, bị đánh đương nhiên phải đánh lại, huống chi nhà cậu ở chỗ này, nên cậu càng phải đuổi đi kẻ xâm lấn.
Lam Ngõa thân là một con tôm tích, thị lực vốn rất tốt, tròng mắt vừa chuyển đã xem rõ đối phương ẩn nấp. Nhưng nó còn chưa động thủ, một cục đá to đùng đã bị bạch tuộc dùng xúc tua ném tới, nện trên xác nó, phát ra tiếng vang loảng xoảng.
So về độ cứng, xác tôm tích tất nhiên không cứng bằng xác cua, nhưng cục đá cũng không tạo ra tổn thương quá lớn với nó.
Nếu chỉ là bạch tuộc, muốn đối kháng với gia hỏa này là không dễ dàng, nhưng ai làm Chương Trạch Tịch lại có linh hồn loài người chứ, con người là giống loài thích dùng thân thể để chịu thương tổn sao?
Không phải!
Con người càng thích dùng đầu óc làm công cụ.
Lần đầu tiên bị lộ hành tung, Chương Trạch Tịch không nói hai lời, nhặt cục đá mà ném, ném đến mức Lam Ngõa phát ngốc.
“Ai nha! Cậu cư nhiên ném đá tôi?” Đôi mắt Lam Ngõa như có thể phát ra ánh xanh, vừa sâu vừa dọa người.
Sau lần đánh lén thứ mười mấy, Chương Trạch Tịch bị Lam Ngõa một quyền đánh trúng.
Chương Trạch Tịch bị đánh có chút đau, cậu biết, chiến lược này đã không dùng được nữa.
Chương Trạch Tịch lập tức thay đổi sách lược, tất cả xúc tua của cậu mở ra, cuốn mấy cái vỏ sò che trước người mình, bộ phận quan trọng nhất là đầu được bảo hộ đến kín mít, chỉ lộ đôi mắt quan sát tình hình.
Sau khi tạo xong tấm chắn, xúc tua của cậu lại giơ cục đá, tiếp tục ném về phía địch nhân.
Thân hình tôm tích lớn, dưới sự công kích điên cuồng của bạch tuộc, tuy thoát được địa bộ phận công kích, nhưng vẫn bị một bộ phận cục đá ném vào người.
Lam Ngõa cùng đánh trả, nhưng lại bị tấm chắn trước người Chương Trạch Tịch chặn đến kín mít, cuối cùng chỉ có thể đánh nát vỏ sò.
“Cậu, cậu sao dám làm hỏng quy củ!” Lam Ngõa bị đánh đến vắt giò lên cổ mà chạy, thời gian dài chiến đấu làm nó có chút mệt mỏi, ồn ào đòi Chương Trạch Tịch tạm ngừng chiến.
Tuy nó có xác ngoài bảo vệ, thực tế cũng không mấy đau đớn, nhưng chịu tổn thương cũng là thật.
“Tôi đánh anh bằng bản lĩnh của mình sao lại làm hỏng quy củ? Tôi cũng không cấm anh dùng công cụ!” Không sai, bạch tuộc tôi chính là không nói võ đức như vậy! Anh có bản lĩnh tới đoạt địa bàn, anh giỏi anh cũng dùng công cụ đi!
Trong lòng Chương Trạch Tịch cũng rất sốt ruột, nếu lãng phí thời gian ở chỗ này quá nhiều, tiểu bạch tuộc bị cuốn vào vòng chiến sẽ rất phiền toái.
“Cậu còn như vậy, tôi sẽ không thủ hạ lưu tình!” Lam Ngõa là tôm ở đâu tới? Nó cũng không phải tép riu ra từ địa phương cằn cỗi, ban đầu nó chướng mắt con bạch tuộc này, không ngờ đối phương cư nhiên sẽ dùng công cụ ngăn cản công kích của nó.
“Trừ phi anh nhận thua, sau đó rời khỏi lãnh địa của tôi, nếu không tôi sẽ không bỏ qua.” Chương Trạch Tịch vừa nói chuyện vừa ném ra một cục đá.
“Đây chính là cậu tự tìm, cũng đừng trách tôi không lưu tình.” Lam Ngõa không thể nhịn được nữa, không tiếp tục chạy trốn, càng tôm vồ mồi bên trái run rẩy, xác ngoài chuyển thành màu đỏ, chi đến khi cả càng tôm đều biến thành màu đỏ.
Từ khi nhìn thấy càng tôm của nó biến thành màu đỏ, Chương Trạch Tịch cảm thấy có nguy hiểm, theo bản năng đem vỏ sò chắn trước mặt.
Tốc độ xuất kích của Lam Ngõa rất nhanh, Chương Trạch Tịch cảm thấy hoa mắt, lực đánh mạnh mẽ trực tiếp đâm nát vỏ sò che chắn trên người cậu.
Phần lớn lực tác động đều bị vỏ sò ngăn cản, nhưng vẫn có một phần lực đánh vào trên người cậu.
Có mấy mảnh vỏ sò sau khi vỡ nát đâm vào xúc tua của cậu, vài căn xúc tua trực tiếp bị đâm rách, lực tấn công theo đà mà đánh sâu vào người cậu, làm cậu bị hất bay ra xa, giống như một quả bóng rổ bị đánh ra ngoài, sau đó bị chặn ở khu rong biển cách vách.
Càng tôm của Lam Ngõa công kích xong liền bắt đầu phai màu, nó nhìn về bạch tuộc với vẻ đắc ý, “Vốn dĩ không định ra tay với đồ quê mùa nhà cậu, nhưng cậu lại không chịu nhường sào huyệt, vậy hôm nay tôi đành ăn xúc tua của cậu vậy.”
Chương Trạch Tịch bị đánh bay, dù là tiểu bạch tuộc ngây thơ vô tri cũng nhìn ra, baba nhà mình bị khi dễ.
Lam Ngõa chưa đắc ý được bao lâu, liền bị một mảnh tiểu bạch tuộc vàng cam chặn đường.
Trên người tiểu bạch tuộc chớp chớp tia chớp màu tím, Lam Ngõa không đứng quá gần đều cảm thấy thân thể tê dại.
“Đám nhãi con này muốn làm gì?” Lam Ngõa không tự giác mà lui về phía sau.
Tiểu bạch tuộc cũng không hiểu ý thức nó truyền tới, vô số tia chớp đập tới trên người tôm tích.
“Ai, ai, đừng ……”
“A ……” Lam Ngõa phát ra âm thanh thảm thiết, dòng điện tấn công làm cả người nó đều run rẩy.
Tiểu bạch tuộc phóng điện tuy ít, nhưng số lượng chúng nó nhiều a, tích lũy nhất định vẫn có tính công kích.
“Ai nha nha! Đừng điện đừng điện!” Lam Ngõa run rẩy muốn chạy trốn, kỹ năng của nó tuy lợi hại, nhưng sau khi dùng đại chiêu ít nhất cũng phải nghỉ ngơi một ngày, đám tiểu bạch tuộc này số lượng nhiều, mục tiêu nhỏ, hơn nữa vẫn là ấu tể, Lam Ngõa muốn động thủ cũng không thể.
“Đáng chết! Nơi này sao một chút năng lượng để mình khôi phục đều không có!” Lam Ngõa hùng hùng hổ hổ, giãy giụa muốn chạy trốn.
Chương Trạch Tịch bị đánh đến váng đầu, đau đớn trên người làm cậu nhanh chóng thanh tỉnh.
Sau đó cậu vội vàng bơi trở về, cậu đi khỏi sẽ làm nguy hiểm tập trung trên người tiểu bạch tuộc, đây không phải kết quả mà cậu muốn.
Trở lại phụ cận sào huyệt, cậu thấy được một cảnh kinh hãi.
Tiểu bạch tuộc đang vây quanh tôm tích phóng điện, tình huống bên trong cậu nhìn không rõ, Chương Trạch Tịch vội vàng nhảy vào vòng vây, vật lộn với tôm tích.
Ở cùng tiểu bạch tuộc một thời gian, cậu đã có một ít năng lực miễn dịch với dòng điện, tuy thân thể vẫn còn tê dại, nhưng vẫn có thể hành động nhanh nhẹn hơn tôm tích nhiều.
“Tôi nhận thua! Tôi nhận thua! Đừng đánh nữa!” Lam Ngõa kêu thảm thiết, vừa rồi lúc Chương Trạch Tịch dùng xúc tua thít chặt nó, càng bên trái của nó trực tiếp bị bẻ gãy.
Lam Ngõa vội vàng tránh thoát khỏi vòng vây bạch tuộc, lấy sức lực bình sinh mà chạy trốn mất dạng.
Nhìn tôm tích đã chạy xa, Chương Trạch Tịch không đuổi theo, sức lực của cậu có chút không đủ dùng.
Từ khi vào đáy biển, đây là lần đầu tiên cậu bị thương nặng như vậy, xúc tua bạch tuộc chịu mười mấy vết nứt không nói, trong đó có một căn xúc tua bị vỏ sò đâm nghiêm trọng, vừa rồi vặn vào đánh nhau với tôm tích nên bị rớt xuống.Nói trắng ra là, bây giờ cậu đã thành một con bạch tuộc tàn tật!
Căn xúc tua rớt trên mặt đất, cũng không dài lắm, chỉ hơn hai mươi centimet, cậu vốn cũng định nhặt lên, dù sao cũng là tay mình, nhưng lại bị tiểu bạch tuộc nhanh chân đến trước.
Một đám tiểu bạch tuộc ùa lên, nhào vào căn xúc tua trên mặt đất.
Đám nhãi con này thật là!
Cư nhiên tri kỷ như vậy!
Chương Trạch Tịch ấm áp, tiểu bạch tuộc hiểu chuyện như vậy chứng minh gì? Chứng minh cậu dạy nhãi con giỏi a!
Đang lúc cậu cho rằng tiểu bạch tuộc định nhặt xúc tua lên giùm cậu, càng nhiều tiểu bạch tuộc phác tới, cùng phân thực mà ăn hết căn xúc tua.
Chờ tiểu bạch tuộc tản ra, liền vụn cũng không dư lại.
Chương Trạch Tịch: “……..”
Cậu có thể nói gì được chứ? Tiểu bạch tuộc cư nhiên hung tàn như vậy sao? Cậu tự hỏi mình có nên giáo dục hài tử một chút để tiểu bạch tuộc không trưởng thành lệch lạc hay không, suy nghĩ một lát vẫn từ bỏ.
Bạch tuộc ăn đồng loại là bản năng được chép trong gen, cậu không thể lấy danh nghĩa vì tốt cho chúng mà yêu cầu chúng đánh mất bản năng.
Bạch tuộc nếu quá đói còn tự ăn mình, ăn xúc tua của bạch tuộc khác thì có là gì? Huống chi chúng và cậu còn không phải đồng loại.
Sau khi xúc tua rời khỏi thân thể, bản chất cũng chỉ là một miếng thịt. Ăn thịt là bản năng của tiểu bạch tuộc, cậu không nên lấy đạo đức con người ra để ước thúc các sinh vật khác.
Nếu là những người khác gặp tình huống như vậy có lẽ sẽ làm chuyện gì đó, nhưng phụ thân cậu vốn là sinh vật học giả, tư tưởng của Chương Trạch Tịch khó tránh chịu ảnh hưởng, cho nên cậu biết cậu không thể làm tiểu bạch tuộc hoàn toàn mất đi bản tính hoang dại của chúng. Nhất cử nhất động của cậu đều có khả năng mang đến tai họa ngập đầu cho chúng, nên trước khi làm việc cần vạn phần cẩn thận.
Đương nhiên, nói nhiều cũng vô nghĩa, trọng điểm là tiểu bạch tuộc không hiểu lời cậu nói, ……
“A! Hà biển của mình!” Lúc này Chương Trạch Tịch mới nhớ tới hồi nãy cậu gấp gáp trở về mà ném hà biển ở giữa đường. Cậu vội vàng chạy tới kéo hà biển về.
Chương Trạch Tịch cạy hà biển dụ tiểu bạch tuộc về sào huyệt nghỉ ngơi.
Hôm nay tiểu bạch tuộc đã phóng điện thời gian dài, lúc này cũng mệt muốn chết, vừa ngửi được hương vị hà biển đã sôi nổi nhào tới.
Chương Trạch Tịch tạm thời để nhãi con ở nhà, cậu phải xử lý thương thế một chút, không nói cái khác, nhưng vết thương thực sự rất đau.
Cậu trái ngó phải ngó quanh rặng san hô một lát, cuối cùng cũng tìm được mục tiêu.
Cậu đi tới bụi liễu san hô, liễu san hô có thể phân bố ra một loại dịch nhầy, dịch nhầy này có thể kháng khuẩn giảm nhiệt, Chương Trạch Tịch muốn dùng dịch nhầy sát vào vết thương, nhưng cậu có chút do dự. Sinh vật ở nơi đây có những loài vẫn duy trì đặc tính ban đầu, có những loài lại có thêm một số đặc tính khác so với nhận tri của cậu, cậu không biết liễu san hô ở đây có biến dị thêm độc tố hay không.
Cuối cùng cậu vẫn quyết định thử xem, cậu chấm một chút dịch nhầy, bôi trên một vết thương nhỏ, nếu có bất luận gì không đúng, cậu sẽ lập tức chặt đứt xúc tua bảo mệnh.
Loại dịch nhầy này vào trong nước cũng không lập tức hòa tan, sau khi bôi trên miệng vết thương thì nhanh chóng xảy ra biến hóa, miệng vết thương ngâm trong nước biển có chút sưng to sau khi được bôi dịch nhầy liền tiêu sưng nhanh chóng, miệng vết thương nhỏ xuất hiện dấu hiệu khép lại.
Liễu san hô nơi này xác thật không giống trong nhận tri của cậu, hiệu quả của nó cao hơn rất nhiều so với liễu san hô bình thường.
Có kết quả thử nghiệm, Chương Trạch Tịch lập tức bôi dịch nhầy vào vết thương khác. Đến chỗ bị đứt xúc tua, cậu hung hăng bôi một đống.
Liễu san hôn cũng phân bố được nhiều dịch nhầy, Chương Trạch Tịch cơ hồ dùng cả đầu đến đuôi cây liễu san hô đều bẻ một lần mới bôi hết được miệng vết thương trên người.
Trở về sào huyệt, Chương Trạch Tịch thả tiểu bạch tuộc ra ngoài.
Trải qua hiểm cảnh lần này, Chương Trạch Tịch quyết định làm tiểu bạch tuộc tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều hơn, miễn cho gặp được nguy hiểm cũng không biết.
Cậu không cần tiểu bạch tuộc biết công kích, chỉ cần chúng học được chạy trốn là tốt rồi.
Trên người còn có thương tích nên cậu cũng không mang tiểu bạch tuộc tới nơi quá xa, chỉ hoạt động quanh quanh sào huyệt.
Liên tiếp bảy ngày qua đi, chỗ xúc tua bị đứt của cậu đã mọc ra, tốc độ khôi phục nhanh hơn dự đoán nhiều, nhưng căn xúc tua mới mọc ra nho nhỏ, ngắn hơn mấy xúc tua khác một đoạn, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến hoạt động của cậu, với lại sớm muộn căn xúc tua này cũng bình thường như những xúc tua khác.
Chương Trạch Tịch còn không kịp chúc mừng thương thế của mình khôi phục, tôm tích Lam Ngõa lại lần nữa quang lâm tới sào huyệt của bọn họ.
Lúc đó Chương Trạch Tịch đang ăn hà biển cùng tiểu bạch tuộc, phát hiện ra Lam Ngõa liền cảnh giác, làm ra tư thế chuẩn bị công kích.
“Đừng động thủ, đừng động thủ! Tôi không tới để đánh nhau với cậu.” Càng tôm của Lam Ngõa còn chưa có dấu hiệu mọc lại, mắt thấy Chương Trạch Tịch muốn đánh nó liền vội vã ngăn lại, “Mọi người đều là sinh vật phân hóa, đừng hung như vậy chứ, nếu chúng ta cùng sống trong rặng san hô này thì đều là bạn bè, đều là bạn bè.”
Chương Trạch Tịch nghe vậy chỉ nghĩ trợn trắng mắt, có ai là bạn bè lại đánh nhau đến gãy tay? Theo cậu thấy, đây là chồn chúc tết gà, không có ý tốt.
Chẳng qua Chương Trạch Tịch cũng không lại đánh một trận với đối phương, làm một trận như vậy liền phải nghỉ ngơi một tuần, cái giá quá đắt, cậu không trả nổi.
Lam Ngõa cẩn thận mà tiến lên, “Thương lượng với cậu một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Cậu có thể cho tôi một ít hà biển không?”
“Anh mơ tưởng gì vậy?” Chương Trạch Tịch không chút do dự mà cự tuyệt, đừng tưởng cậu không phát hiện, sau khi ăn hà biển miệng vết thương sẽ khép lại nhanh hơn, cậu lại không ngại mình sống quá tự do, ngu ngốc chữa khỏi cho tôm tích để nó tới tạo phiền toái cho mình.
“Cậu đừng như vậy, đợi thương thế tôi tốt một chút, tôi nhất định sẽ tới báo đáp cậu.”
“Không cần, chỉ cần anh đừng tới nhà tôi tìm phiền toái là được.”
Chương Trạch Tịch dầu muối không ăn, Lam Ngõa dong dài nửa ngày cuối cùng cũng chỉ có thể tay không mà về.
Bất quá hiển nhiên Lam Ngõa chưa từ bỏ ý định, chờ Chương Trạch Tịch tiến vào hà biển sơn lần kế, nó cũng đi theo qua.
Lam Ngõa nghĩ, sở dĩ Chương Trạch Tịch có thể làm ngơ uy áp là có bí quyết, nó đi theo nhất định sẽ học được phương pháp.
Chương Trạch Tịch quen thuộc đi tới núi hà biển, cả nhà bọn họ ăn quá nhiều, hà biển dưới chân núi đã bị đào trọc một mảnh, chỉ còn lại một ít hà biển nhỏ.
Lam Ngõa đi sau lưng Chương Trạch Tịch, cảm giác quỷ dị vẫn tồn tại như cũ, nó chỉ có thể đứng xa xa nhìn Chương Trạch Tịch đào hà biển, thực mau đã đầy một túi lưới, thỉnh thoảng Chương Trạch Tịch còn dừng lại ăn một viên.
Lam Ngõa nhìn chằm chằm từ đầu đến cuối, sắp bị bệnh đau mắt luôn.
Vì sao con bạch tuộc này kiêu ngạo trên lãnh địa của hải thú như vậy cũng không sao?
Trong lòng Lam Ngõa có vô số nghi hoặc.
Chẳng lẽ hải thú căn bản không để bụng việc sinh vật khác tiến vào lãnh địa của nó?
Nếu thật sự không nguy hiểm, vậy chẳng phải nó cũng có thể đi sao?
Nếu nó cũng có thể đi, thì nó chẳng cần ăn nói khép nép trước mặt đại bạch tuộc.
Lam Ngõa càng nghĩ càng thấy có khả năng, càng nghĩ càng hưng phấn, nó quyết định phình lá gan đi vào ăn hà biển.
Càng tới gần núi hà biển, cảm giác áp bách càng mãnh liệt, cưỡng chế trong lòng sợ hãi, Lam Ngõa trọn một chỗ nhiều hà biển rồi bơi tới.
Nó đương nhiên sẽ không đào hà biển ra, chỉ dùng càng tôm nhanh chóng xuất kích, trực tiếp đập vỡ xác ngoài của hà biển.
Đúng lúc này, cảm giác nguy hiểm chợt tăng lên.
Tròng mắt giấu giữa thân núi chậm rãi mở, chuyển hướng về Lam Ngõa đang bắn ra càng tôm.
Lam Ngõa với thị lực 2.0 trực tiếp đối diện với con ngươi đỏ tươi.
Trong nháy mắt nhưng phảng phất vạn năm đã qua, đầu óc nó trống rỗng, bản thân nó như một miếng thịt trong mắt kẻ săn mồi, chỉ có thể mặc người xâu xé, thân thể cứng còng tại chỗ.