Tôm tích Lam Ngõa mới vừa bắt được một con cá, nó đang kéo về sào huyệt của tôm tích cái.
Mấy ngày trước nó theo hải lưu mà đến đây, rặng san hô này không phải mục tiêu ban đầu của nó, nhưng vì trên đường ngửi thấy khí vị của tôm cái, nó nhất thời không nhịn được dụ hoặc, theo khí vị mà tìm tới đây.
Đã nhiều ngày nay, Lam Ngõa bồi dưỡng cảm tình với tôm tích cái, chờ tới thời cơ, bọn họ sẽ dựng dục hậu đại.
Vì thế, tôm tích quyết định tạm thời ở lại đây một thời gian, chờ hậu đại của mình sinh ra.
Hôm nay vẫn là một ngày gian nan chui vào sào huyệt.
Lam Ngõa thân là một con tôm tích phân hóa, hình thể lớn hơn tôm tích bình thường một vòng, cho nên mỗi lần chui vào sào huyệt tình nhân đều vô cùng cố sức.
Trước tiên nó đem đồ ăn nhét vào sào huyệt, sau đó thân hình cao to của nó cũng chui vào, nó mới chui được một nửa, nửa người còn lộ ở ngoài sào huyệt, đột nhiên nó nghe được một tiếng ‘rắc’, sào huyệt dưới sự chen chúc của nó đột nhiên vỡ vụn, cửa động vốn chật hẹp bỗng nhiên nứt toác ra, ánh sáng lọt vào trong động, tôm tích cái bị ánh sáng đột nhiên chiếu vào người, giật mình kinh hoảng thất thố!
Lam Ngõa trực tiếp ngây ngốc, chuyện trước mắt làm nó vô pháp tiếp thu, sào huyệt của tình nhân nó, cư nhiên bị bị củng hỏng rồi!
Sào huyệt của tình nhân bị mình củng hỏng, Lam Ngõa sốt ruột, càng cố sức mà chui vào trong muốn an ủi tiểu tình nhân, trực tiếp làm sào huyệt lung lay sắp đổ lại chịu thương tổn lần thứ hai.
Lam Ngõa xúi quẩy trước tiếp ăn vài đấm của tiểu tình nhân, nó thân là giống đực, không thể động thủ với tiểu tình nhân, cuối cùng chỉ có thể xám xịt lăn ra khỏi sào huyệt.
Lam Ngõa thất ý đi vô đích ở rặng san hô sặc sỡ màu sắc, trong lòng tràn đầy phiền muộn.
Sai lầm đã gây ra, hiện giờ điều cần làm là tìm biện pháp giải quyết, an ủi tiểu tình nhân.
Để dỗ dành tiểu tình nhân, trước tiên nó cần tìm một sào huyệt thoải mái hơn.
Rặng san hô có vô số huyệt động, Lam Ngõa tìm hiểu một chút về sào huyệt xung quanh, nhìn xem cái sào huyệt nào có thể trụ thoải mái một chút.
Tôm tích Lam Ngõa hành sự bá đạo, vì xem xét sào huyệt nào thích hợp cư trú, nó sẽ đuổi đi chủ nhân sào huyệt, sau khi xem xét thấy không thích hợp, nó sẽ rời khỏi.
Đương nhiên, nếu nó cảm thấy chủ nhân sào huyệt lớn lên đủ mỹ vị, nó cũng không ngại ăn no nê trước.
Kiếm ăn là bản năng của sinh vật, lúc này Chương Trạch Tịch cũng đang đào hà biển trên núi hà biển, tiểu bạch tuộc ngày một lớn lên, sức ăn cũng ngày một tăng.
Không bao lâu nữa, cậu lại phải chuẩn bị nhà mới cho tiểu bạch tuộc, vốn đã chọn một sào huyệt to rộng, vậy mà chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi, sào huyệt lại lần nữa trở nên chen chúc, số lượng tiểu bạch tuộc quá nhiều, dù là chỉ có một biến hóa nhỏ thì ảnh hưởng tạo ra cũng rất lớn.
Cua bùn bây giờ đã mọc ra hai càng mới, nhưng xác trên người vẫn có chút mềm.
Nó ở bên cạnh nhìn hà biển bị Chương Trạch Tịch đào còn ngày càng ít, khó tránh có chút đau lòng, nhịn không được oán giận hai câu, “Sức ăn của cậu có chút quá lớn đi.”
Cua bùn ở chỗ này lâu như vậy, sớm đã đem núi hà biển trở thành địa bàn của mình, hiện tại nhìn Chương Trạch Tịch bốn phía cướp đoạt trên địa bàn của mình, tuy nó luyến tiếc, nhưng cũng không nói gì quá phận, sợ sau này Chương Trạch Tịch không giúp nó gõ hà biển.
Huống chi bộ dáng hiện tại này của nó, đừng nói hải thú lợi hại, dù là một đám cá nhỏ cũng có thể đem nó gặm sạch sẽ, đến nỗi con đại bạch tuộc này, nó càng không thể trêu vào.
Chương Trạch Tịch còn đang vùi đầu khai quật, không quên giải thích, “Sức ăn của tôi không quá lớn, nhưng nhà tôi có nhiều tiểu bạch tuộc cần nuôi.”
“Vậy sức ăn của tiểu bạch tuộc nhà cậu cũng quá lớn.” Cua bùn nhìn chằm chằm một túi hà biển lớn, đều đủ cho vài ba con đại bạch tuộc ăn, nhãi con nhà đại bạch tuộc thật quá có thể ăn rồi.
Cua bùn từng gặp qua tiểu bạch tuộc nhà Chương Trạch Tịch. Nhưng nhiều nhất cậu cũng chỉ mang ra ba bốn tiểu bạch tuộc ra, nên cua bùn cho rằng tiểu bạch tuộc nhà cậu chỉ nhiều như vậy.
“Sức ăn của chúng nó rất nhỏ.” Chỉ là số lượng tiểu bạch tuộc quá nhiều mà thôi, Chương Trạch Tịch cũng không nói gì thêm.
“Ngọn núi đều sắp trọc, cậu gọi đây là sức ăn nhỏ?” Cua bùn nghe xong đều muốn trợn trắng mắt, hà biển ở chân núi đều sắp bị Chương Trạch Tịch rút sạch, như vậy mà còn không biết xấu hổ mà nói sức ăn nhỏ.
Chương Trạch Tịch cũng thực bất đắc dĩ, số lượng tiểu bạch tuộc nhiều là do vấn đề chủng tộc, một lần bạch tuộc sẽ sinh ra rất nhiều trứng, cậu có biện pháp gì? Ấp đều đã ấp ra rồi, cậu còn có thể mặc kệ sao?
“Hôm nay đến đây thôi, tôi phải về nhà.” Chương Trạch Tịch có chút chột dạ, nhanh chóng kéo túi lưới trở về.
Hà biển trên núi hà biển đúng là bị một nhà bọn họ ăn không ít, bất quá so với núi hà biển, hà biển bị bọn họ ăn chỉ là chín trâu mất một sợi lông, không đáng nhắc tới, cậu cũng muốn nuôi tiểu bạch tuộc lớn một ít, cùng lắm thì chì tiểu bạch tuộc trưởng thành hơn, cậu lại đem tiểu bạch tuộc đi kiếm ăn chỗ khác, như vậy núi hà biển cũng có thời gian nghỉ ngơi.
……
‘Cửa động’ bị mở ra, ánh sáng lọt vào hang động.Cửa động vừa mở tiểu bạch tuộc đã nhận ra, chui ra khỏi sào huyệt. Một đoàn tiểu bạch tuộc lao ra khỏi sào huyệt, đập vào mắt là một mảnh tiểu bạch tuộc vàng cam.
“A! Thật kỳ quái, sào huyệt này cư nhiên có nhiều tiểu bạch tuộc như vậy?” Tôm tích Lam Ngõa dựa vào bên cạnh sào huyệt, một đoàn tiểu bạch tuộc lao ra suýt thì làm nó ngã.
“Tiểu bạch tuộc tươi ngon, thịt mềm, vị nhất định không tồi.”Lam Ngõa có chút thèm, nói xong liền hứng thú rã rời, “Đáng tiếc không thể xuống tay với ấu tể.”
Nó ở một bên lầm bầm, “Dù mình ở chỗ này ăn ấu tể thì thế nào? Dù sao cũng không có người khác biết.”
Lam Ngõa còn đang nói thầm, tiểu bạch tuộc lại ngốc.
Khi ánh sáng lọt vào sào huyệt, chúng nó vọt ra bên ngoài theo bản năng, sau khi ra ngoài liền trợn tròn mắt, ở ngoài lại không phải baba chúng nó, mà là một con sinh vật xa lạ.
“A, sao đám tiểu tử này lại phát ngốc?” Hứng thú của Lam Ngõa bị gợi lên, nó xoa xoa cái càng vồ mồi của mình, “Cẩn thận ta ăn bọn mày, tiểu ngu xuẩn.”
Tiểu bạch tuộc từ khi mới sinh ra đã được Chương Trạch Tịch bảo hộ quá tốt, thậm chí còn chưa từng thấy được sinh vật nguy hiểm nào.
Có chút tiểu bạch tuộc vô tâm thậm chí còn vui vẻ bơi xa.
Nó muốn tìm baba!
Chương Trạch Tịch kéo túi lưới đi được nửa đường, thấy một con tiểu bạch tuộc màu vàng cam vẫy vẫy hai tai bơi tới đây.
Ban đầu nhìn thấy tiểu bạch tuộc cậu còn có chút hiếm lạ, không nghĩ tới ngoài tiểu bạch tuộc nhà mình, nơi này còn có tiểu bạch tuộc cùng loại.
“Con muốn về nhà cùng ta sao?” Chương Trạch Tịch vươn xúc tua muốn thử sờ sờ tiểu bạch tuộc, tiểu bạch tuộc vô cùng quen thuộc vọt lên, vươn xúc tua nho nhỏ ‘vỗ tay’ với cậu.
Nhìn động tác quen thuộc này, Chương Trạch Tịch lập tức hoảng loạn, trong đầu nhảy ra mấy chữ: Đây là tiểu bạch tuộc nhà cậu!
Lúc cậu ra ngoài rõ ràng đã chặn cửa nhà, sao con của cậu lại xuất hiện ở chỗ này, khả năng duy nhất là trong nhà đã xảy ra chuyện.
Chương Trạch Tịch vươn xúc tua bắt lấy tiểu bạch tuộc, vội vàng ném túi lưới qua một bên, dựa vào phễu phun nước làm xung lực tăng tốc độ, nhanh chóng bơi về nhà.
Nhìn thấy tôm tích đang công kích tiểu bạch tuộc nhà mình, Chương Trạch Tịch dùng hết sức bình sinh mà lao tới, vươn xúc tua ném tôm tích ra ngoài.
Lam Ngõa bị một xúc tua này ném văng ra ngoài, theo bản năng mượn nước biển làm giảm xung lực, sau khi phản ứng lại nó mới bất mãn, “Cậu muốn làm gì vậy?”
“Anh ăn tiểu bạch tuộc nhà tôi?” Trong lòng Chương Trạch Tịch tràn ngập lửa giận, hoàn toàn không quan tâm đối phương nói gì, chỉ cần không liên quan đến tiểu bạch tuộc thì đều không phải vấn đề mấu chốt!
Cậu cảnh giác nhìn chằm chằm con tôm tích trước mặt, thầm cân nhắc khả năng thắng bại khi đối chiến với nó.
Từ hình thể xem xét, cậu sẽ chiếm ưu thế cực đại, thân thể của cậu lớn gấp nó hai ba lần, nhưng khả năng vồ mồi của nó rất mạnh, xác hà biển chỉ là đồ chơi trước mặt nó, cậu không cảm thấy đầu mình có thể so với xác hà biển.
“Đám tiểu bạch tuộc ngây ngốc này đều là nhãi con nhà cậu”. Trên mặt tôm tích đều là hoài nghi, “Cậu và bọn nó căn bản không phải một chủng loại. A, tôi đã biết, sinh vật phân hóa không thể ăn ấu tể, cho nên cậu tính nuôi lớn chúng nó rồi lại ăn? Ý tưởng này thật hay a!”
Nghe được tôm tích nói, Chương Trạch Tịch có chút yên tâm, tuy trong lời nó nói cũng không lộ ra gì, nhưng có vẻ nó vẫn hiểu quy định sinh vật phân hóa không thể ăn ấu tể, nhìn tiểu bạch tuộc đang vây quanh người mình, Chương Trạch Tịch nghĩ, nếu gia hỏa này thật sự ăn tiểu bạch tuộc, tiểu bạch tuộc khác hẳn sẽ không bình tĩnh như vậy.
Đối phương cũng không thương tổn tiểu bạch tuộc, nên Chương Trạch Tịch mới nguyện ý giao lưu cùng đối phương, “Anh tới địa bàn của tôi làm gì?”
Ở trong mắt Chương Trạch Tịch, Lam Ngõa là một con tôm mập mập vô lại.
Lúc này con tôm vô lại này đã ngồi xuống hải giường, cười haha, “Cũng không có gì, sào huyệt của tôi bị sụp, không có nơi ở, tôi thấy chỗ này của cậu không tồi, cậu nể mặt chuyển sang nơi khác đi.”
Chương Trạch Tịch nghe vậy thần kinh lại căng thẳng lần nữa, gia hỏa này quả nhiên không phải thứ tốt, cư nhiên tới đây để đoạt địa bàn, cậu tận lực đẩy tiểu bạch tuộc về phía sau, bày ra bộ dáng tùy thời có thể đánh lộn với đối phương, hỏi lại, “Nếu tôi không cho, anh sẽ làm thế nào?”
“Không thế nào cả, tranh đoạt địa bàn tất nhiên là dựa vào thực lực để nói chuyện.” Lúc nói ra lời này, tôm tích tràn đầy tin tưởng, địa phương cằn cỗi như vậy sao có thể sinh ra sinh vật phân hóa mạnh hơn nó được chứ.
Đối với những kẻ vô lại như vậy, Chương Trạch Tịch cũng không nói quy củ làm gì, đối phương có thể không do dự mà đánh gãy càng cua của cua bùn, tất nhiên cũng không phải người lương thiện, cho nên khi Lam Ngõa nói ra lời này, cậu đã xông ra ngoài như một thanh kiếm, khi sắp đâm vào đối phương cậu đã dừng lại, định dùng xúc tua kiềm chế khả năng hành động của tôm tích.
Đối phương tuy có hai càng vồ mồi, cũng có sức mạnh to lớn, nhưng chỉ cần ở khoảng cách xa một ít, chỉ cần không để đối phương công kích vào đầu mình, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng nhận tri của Chương Trạch Tịch với sinh vật đáy biển quá mức nhân loại hóa, tuy cậu dùng xúc tua kiềm chế khả năng hành động của đối phương, nhưng sức lực tôm tích lớn, vài lần ra quyền, xúc tua bạch tuộc của Chương Trạch Tịch bị đánh đến nứt ra, Chương Trạch Tịch đau đến muốn chửi bậy, xúc tua càng cuốn chặt hơn, cậu cũng không tin mình không thể cuốn đối phương thành thịt nát.
Một cái càng vồ mồi của Lam Ngõa thoát khỏi khống chế của Chương Trạch Tịch, trực tiếp đánh một quyền vào Chương Trạch Tịch.
Một đấm vung ra, nước biển cũng xuất hiện chấn động, chấn động như một quả đạn pháo mà nện thật mạnh lên đầu Chương Trạch Tịch.
Một quyền này làm Chương Trạch Tịch bị đánh ngốc, đại não có chút choáng váng, không chịu không chế mà buông lỏng xúc tua.
Cách không còn có thể đấm tới đầu cậu?
Cũng may cậu nhiều bộ não (bạch tuộc có 9 bộ não), một bộ não hôn mê còn có bộ não khác khống chế thân thể hoạt động, tỉnh lại từ trong đau đớn, một cổ mực nước phun ra ngoài, Chương Trạch Tịch nhân cơ hội khống chế thân thể biến sắc, ẩn nấp ở hải giường.