Hà biển bị trộm, vì không để cả nhà rơi vào tình trạng đói bụng, Chương Trạch Tịch không thể không tới núi hà biển lần nữa.
Vì muốn trở về sớm, cậu nhanh chóng tới đào hà biển.
“Cậu có thể gõ cho tôi một viên hà biển không?” Một thanh âm trực tiếp truyền vào trong đầu Chương Trạch Tịch.
Chương Trạch Tịch quay đầu nhìn, có chút kinh ngạc, người nói chuyện với cậu cư nhiên là cua bùn ở trên núi. Trước kia cậu từng nghe cá hề nói, con cua bùn sống trên núi hà biển rất có thê là sinh vật phân hóa, nhưng cậu tới nơi này đào hà biển nhiều lần như vậy, đây là lần đầu cua bùn nói chuyện với cậu, lần tiếp xúc duy nhất giữa bọn họ là lần cua bùn trộm hà biển của cậu.
Cậu nhìn một cái, liền thấy nơi vốn dĩ có hai cái càng cua của cua bùn đã rỗng tuếch.
“Càng cua của anh đâu rồi?” Cậu cũng không có lo lắng thay cua bùn, vì càng cua có thể mọc lại, nhưng nếu con cua bùn này không thể lột xác nữa, thì hai càng cua có thể mọc lại hay không lại là chuyện khó nói.
“Xung quanh đây mới tới một tên tính tình nóng nảy lại rất lợi hại, càng cua của tôi bị nó làm hỏng rồi, tôi chỉ có thể tự cắt đứt hai càng.” Cua bùn rất bất đắc di, càng cua chính là hai tay của bó, bây nó không có càng cua, ra khỏi núi hà biển sẽ bị sinh vật khác ăn luôn, nhưng không ra cũng không có đồ ăn. Không kẹp vỡ được xác hà biển, nó không còn gì có thể ăn.
Con đại bạch tuộc này thường xuyên hoạt động trên núi, ban đầu cua bùn thực bài xích cậu, nhưng nó biết mình không phải đối thủ của bạch tuộc, cho nên lúc bạch tuộc tới đây, nó và lão bà (vợ) sẽ trốn đi, nó không sợ bạch tuộc ăn nó, nhưng nó sợ đại bạch tuộc ăn lão bà của mình, bạn lữ của nó cũng không phải sinh vật phân hóa.
Hiện tại nó cầu cứu bạch tuộc, là đã tới đường cùng, càng cua không còn, lão bà cũng chạy, hiện tại chỉ còn mình nó ở ngọn núi này kéo dài hơi tàn.
Núi hà biển có uy áp, chỉ cần sinh vật hơi khai linh trí một chút sẽ sợ hãi không dám tới gần, đến bây giờ ngoài con tôm tích đánh gãy càng cua của nó, cũng chỉ có một nhà bạch tuộc dám tới nơi này. Những sinh vật khác lại không thể giao tiếp cùng nó, nên nó chỉ có thể cầu cứu bạch tuộc.
“Là ai?” Chương Trạch Tịch nghĩ đến hà biển bị mất trộm, hoài nghi người trộm hà biển của cậu và đánh gãy càng của cua bùn là một.
Cua bùn dùng mấy cái chân còn lại khua tay múa chân, “Là một con tôm tích rất lớn, nhưng tên kia cũng quá xấu rồi, chẳng những đánh gãy càng của tôi, nó còn kéo càng đi ngay trước mặt tôi, nhất định là nó cầm đi làm đồ ăn.” Càng nói, cua bùn càng tức giạn, vô duyên vô cớ bị gãy sạch hai càng, dù là con cua nào cũng sẽ không cao hứng.
Nếu là tôm tích, hôm qua cậu cũng từng gặp nó ở núi hà biển, chỉ là cậu vẫn có chút nghi hoặc, “Vô duyên vô cớ, sao nó lại đánh anh?”
“Còn không phải nó keo kiệt sao, tôi chỉ trộm một viên hà biển của nó, nó liền đánh gãy càng cua của tôi.” Cua bùn không phục, lúc trước nó cũng từng trộm hà biển của bạch tuộc, sao lại không thể trộm của con tôm tích kia chứ.
Chương Trạch Tịch vô ngữ, được rồi, gia hỏa này sống trên núi hà biển, còn suốt ngày nhớ thương hà biển của người khác, trách không được bị đánh gãy hai càng, đổi lỗi cho ai được chứ.
Bất quá, cậu cũng không nghĩ yêu cầu động vật phải tuân thủ pháp luật.
Hà biển của cậu cũng bị trộm, cậu còn có thể nói gì đây!
Nhớ lại xác hà biển bị đập nát, rất có thể là do con tôm tích này, tốc độ vồ mồi của tôm tích rất nhanh, sức lực cũng đủ, có thể đập vỡ xác hà biển cũng không kì quái.
Nếu thật là tôm tích, vậy có chút phiền phức, loại sinh vật này tính tình khá táo bạo, nếu nhà mình bị theo dõi, cũng không phải vài viên hà biển có thể giải quyết, sức chiến đấu của tôm tích rất mạnh, Chương Trạch Tịch cũng không biết cậu có thắng được không.
“Con tôm tích kia là như thế nào, sao trước đây tôi chưa từng nghe nói về nó?” Chương Trạch Tịch mới chuyển đến không bao lâu, hiểu biết về dân cư nơi này cũng là hữu hạn.
Cua bùn: “Tôi chỉ biết đó là sinh vật phân hóa, hẳn không phải sinh vật ở đây, có thể nó bơi theo hải lưu tới đây.”
Chương Trạch Tịch biết hải lưu sẽ mang theo sinh vật đi đến các nơi bất đồng, nhưng vẫn không rõ lắm về hạn chế của hải lưu.
Cậu nghĩ đến phụ cận xuất hiện một sinh vật nguy hiểm như vậy, Chương Trạch Tịch vội vàng giúp cua bùn đập vỡ một viên hà biển, sau đó vội vàng dọn dẹp đồ vật trở về, không biết tiểu bạch tuộc có gặp phải nguy hiểm gì không.
Vội vàng bơi về nhà, trong nhà vẫn duy trì nguyên dạng, cậu đập vỡ hà biển cho tiểu bạch tuộc ăn cơm, trong đầu tính toán hôm nay cần làm gì.
Tôm tích rất có khả năng đang ở trong rặng san hô, nghĩ đến rặng san hô, Chương Trạch Tịch nhớ tới người bạn đầu tiên của mình ở trong biển – cá hề, có lẽ chút nữa cậu nên đi nhắc nhở một chút, miễn cho cá hề đυ.ng phải tên tôm tích hung thần ác sát kia.
Khi cậu đang thu dọn sào huyệt thì nhận được ý thức cá hề truyền tới.
Còn đang muốn tới nhắc nhở cá hề, không ngờ cá hề lại tới đây trước.
Chương Trạch Tịch chui ra khỏi sào huyệt, cá hề đang bơi quanh động thạch của cậu mà xem xét.
Cá hề thấy được Chương Trạch Tịch, có chút hưng phấn, “Đây là nhà mới của cậu sao? Cậu cư nhiên có thể di chuyển động thạch nặng như vậy tới đây, thật quá lợi hại.”Chương Trạch Tịch khiêm tốn nói, “Không phải đều là công lao của tôi, tôi còn nhờ một người bạn giúp đỡ.”
“Thật lợi hại, chúng tôi đều tìm nơi cư trú, cậu lại có thể tự tạo nơi cư trú.” Cá hề thực hâm mộ.
Chương Trạch Tịch nói chuyện phiếm cùng cá hề một lúc, liền nhắc tới việc hà biển bị trộm, “Sáng nay hà biển của tôi bị trộm, con cua bùn ở chân núi hà biển bị chặt đứt hai càng cua, nghe nó nói nơi này mới xuất hiện một con tôm tích, tôi hoài nghi nó là kẻ trộm.”
“Hai ngày nay có hải lưu, xác thật sẽ mang tới một ít sinh vật, tới một con tôm tích cũng không kỳ quái.”
Chương Trạch Tịch: “Là con tôm tích đã phân hóa, ngày đó ở núi hà biển, tôi thấy nó bơi ở phụ cận, còn mang đi một viên hà biển, tôi cảm thấy phương hướng nó đi là ở rặng san hô, nếu nó đánh cả cua bùn đã phân hóa, chỉ sợ có chút nguy hiểm, các cậu ở gần, rất có khả năng gặp mặt, nếu gặp phải cậu nhớ cẩn thận chút.” Núi hà biển xác thật có uy áp, nhưng nếu thấy lực hấp dẫn của hà biển đủ lớn, vẫn sẽ có sinh vật mạo hiểm tới đào hà biển. Tôm tích hiển nhiên ỷ vào bản thân có chút bản lĩnh nên dám tới đào hà biển.
“Nó cũng thật quá đáng, sao lại đánh cả sinh vật phân hóa cơ chứ.” Cá hề nghe cua bùn bị đánh gãy hai càng cua, có chút tức giận.
Chương Trạch Tịch lại nói chuyện cua bùn trộm hà biển, cá hề nghe xong cũng không tức giận thế nữa.
Tiểu bạch tuộc phát hiện động tĩnh bên ngoài, sôi nổi trào ra từ sào huyệt, một mảng vàng cam lớn vô cùng rậm rạp.
Cá hề thấy được vô cùng khϊếp sợ, “Nơi này sao có nhiều tiểu bạch tuộc như vậy?”
Chương Trạch Tịch giải thích: “Đây đều là con của tôi, sào huyệt cũ chính là không chứa được nhiều người như vậy nên tôi mới phải chuyển nhà.”
“Cậu thật là một con bạch tuộc kỳ quái.” Cá hề giải thích, “Tôi còn chưa từng thấy bạch tuộc nuôi con, hơn nữa cậu còn mang theo nhiều tiểu bạch tuộc như vậy.”
Lúc trước thấy Chương Trạch Tịch mang theo một tiểu bạch tuộc, cậu còn tưởng Chương Trạch Tịch chỉ nuôi một con tiểu bạch tuộc chơi chơi, giải buồn, ai biết Chương Trạch Tịch lại tích cực như vậy, nuôi cả vạn con tiểu bạch tuộc.
“Chúng nó đều là tôi phu hóa.”
Cá hề cũng không quá để ý đến điều này, “Ấu tể bạch tuộc quá nhiều, về sau chỉ sợ cậu không thể nuôi nổi.”
Lúc này Chương Trạch Tịch vẫn tin tưởng tràn đầy, “Sẽ không, chờ chúng nó lớn hơn một ít, có thể tự đi kiếm ăn, đến lúc đó cũng không cần tôi nuôi.”
Cá hề nói, “Tôi còn chưa từng gặp nhiều tiểu bạch tuộc tụ tập sống một chỗ như thế đâu.” Đến nỗi Chương Trạch Tịch có thể nuôi được nhiều ấu tể như vậy không, nó cũng không nói gì thêm.
Cá hề chỉ biết cậu dọn nhà, tới đây chào hỏi một chút, sau khi biết chào hỏi một hồi liền về nhà.
Chương Trạch Tịch còn chưa kịp bố trí nhà mới, cậu đang tính nhanh chóng gia cố lãnh địa nhà mình một chút.
Nhưng cậu lo lắng thời gian mà mình rời đi, con tôm tích táo bạo kia sẽ tới quấy rối, ngày hôm qua nó ăn hà biển, nếu hôm nay ăn tiểu bạch tuộc thì làm sao? Nhưng hôm nay cậu phải ra ngoài làm việc, muốn mang theo tiểu bạch tuộc có chút phiền phức, phải di chuyển qua lại nhiều lần, mỗi lần đều mang theo nhiều ốc biển như vậy cũng không tiện.
Cuối cùng Chương Trạch Tịch vẫn để tiểu bạch tuộc trong nhà, mảnh động thạch cũng cách nơi này không xa, cậu đi lại nhanh một chút, sẽ không có vấn đề gì lớn.
Việc chọn động thạch, hiện tại cậu tạm thời không lựa chọn gì cả, tùy tiện nhặt một ít về chất ở đó, rồi lựa sau.
Trong đầu định ra kế hoạch, Chương Trạch Tịch nhanh chóng tới mảnh động thạch.
Bất quá cậu lo lắng có chút thừa, khi cậu kéo một xe động thạch trở về, trong nhà cũng không xảy ra chuyện gì, qua qua lại lại kéo ba xe động thạch, động thạch lớn lớn bé bé đều bị cậu chất ở phụ cận.
Cậu lựa hai động thạch lớn nhất, không gian bên trong cũng không nhỏ, chôn xuống bên cạnh nhà mới, cái này coi như ‘nhà kho’ đi, nhưng tạm thời còn cần tìm đồ vật làm ‘cửa nhà kho’.
Bận rộn một ngày, Chương Trạch Tịch cũng hoàn thành được thất thất bát bát.
Chương Trạch Tịch trận địa sẵn sàng đón quân địch mấy ngày, nhưng con tôm tích táo bạo kia vẫn không có động tĩnh, ngược lại cua bùn lại có việc cần nhờ cậu.
Cua bùn vì muốn mọc ra hai càng, liền thúc ép bản thân lột xác, trước khi lột xác nó tới tìm Chương Trạch Tịch.
“Trước kia trộm hà biển của cậu là tôi không đúng, bất quá tôi đã chịu giáo huấn rồi, ở chỗ này tôi chỉ có thể giao lưu với cậu, nếu cậu không chịu giúp tôi nhất định tôi sẽ chết.”
Chương Trạch Tịch không tin nó thật sự hối cải, nhưng nó cũng có chút cơ linh, cũng chưa từng làm việc ác gì không thể tha thứ, nên cậu cũng không tính truy cứ, “Anh muốn tôi giúp gì?”
Trong lúc cua bùn lột xác, thân thể vô cùng yếu ớt, trong khoảng thời gian này chỉ sợ không thể tự kiếm ăn, nó hy vọng Chương Trạch Tịch có thể giúp nó gõ mấy viên hà biển, làm nó vượt qua mấy ngày mềm xác.
Kỳ thật dù Chương Trạch Tịch không giúp đỡ cũng không sao, cua bùn đói mấy ngày cũng không sao cả, nhiều nhất là gầy chút mà thôi. Cuối cùng Chương Trạch Tịch đồng ý, đáp ứng mỗi khi đi kiếm ăn sẽ thuận tiện giúp nó gõ một viên hà biển.
Năm ngày qua đi, sinh hoạt của một nhà bạch tuộc và tôm tích không có bất luận giao thoa gì, khi Chương Trạch Tịch cho rằng chuyện này đại khái không giải quyết được rồi, ở sào huyệt nào đó trong rặng san hô xảy ra một chút biến hóa.