Rặng san hô là nơi sinh hoạt của nhiều loại sinh vật, một con tôm tích cái đã đói khát nhiều ngày rốt cuộc nhận rõ hiện thực. Trượng phu (chồng) nhiều năm của nó ra ngoài kiếm ăn nhưng mãi chưa thấy về, khả năng đã bị săn thực giả gϊếŧ chết, hoặc cũng có thể là vứt bỏ nó mà chạy sang nơi khác, hiện tại nó đã trở thành một quả phụ.
Không có tôm tích đực nuôi sống, dưới sự đói khát tôm tích cái phóng thích khí vị đặc thù của bản thân, hấp dẫn tôm đực sẵn sàng nuôi nó.
Hải lưu mới ngừng nghỉ mấy ngày lại đến, các loại sinh vật như đi tàu điện ngầm mà bơi theo hải lưu, lên xe ở các trạm khác nhau, lại cũng xuống ở các trạm khác nhau.
Một con tôm tích dài nửa thước ngửi ngửi trong biển, đột nhiên thay đổi chủ ý, xuống xe ở một rặng san hô.
Màu sắc của nó như con bọ ngựa đuôi công, tạo thành bởi nhiều màu, hồng, lam, lục, cái càng thon dài run run trong nước biển, kéo cái đuôi tựa như lông khổng tước, nhảy một cái ra ngoài, thoát khỏi phạm vi của hải lưu, vững vàng hạ xuống một khối đá san hô.
Nó nương theo khí vị đi tới một hang động, xác nhận vị trí.
“Tiểu mỹ nhân, anh tới rồi đây.” Tôm tích run run cơ thể dài rộng, cố nhét thân thể mình vào hang động hẹp hòi….
Cả nhà Chương Trạch Tịch đều đang trên đường chuyển nhà, Tiểu Hắc ở phía trước kéo xe, chiếc xe bị hải lưu ảnh hưởng, thiếu chút nữa là lật, hắc heo thú nhanh chóng rời khỏi phạm vi của hải lưu, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
“Thiếu chút nữa đã bị cuốn vào hải lưu.” Tiểu Hắc dùng sức ném cái đuôi, lúc này mới hoàn toàn thoát khỏi phạm vi của hải lưu.
Trước đó không lâu Chương Trạch Tịch cũng đã từng gặp hải lưu vài lần, chỉ là cậu không biết hậu quả của việc bị cuốn vào hải lưu là gì, “Chúng ta đi nhanh lên, tránh càng xa hải lưu càng tốt.”
Tiểu Hắc tăng tốc, không bao lâu đã đến nhà mới của Chương Trạch Tịch.
Chương Trạch Tịch vào trong hang động xem xét, mấy ngày không tới, có mấy con sò hến, ốc biển đã chạy vào, mấy con nhím biển ở cách vách cũng chui vào đây, Chương Trạch Tịch vội vàng dọn sạch nhà mới.
Tiểu Hắc cởi dây trên người, đòi Chương Trạch Tịch rong biển, “Cậu đưa tôi rong biển trước, hải lưu lần này không biết sẽ mất mấy ngày, tôi phải về nhà trốn đã.”
Lúc này Chương Trạch Tịch mới chuyển nhà, có còn cây rong biển nào đâu, “Anh đợi một chút, lát nữa tôi đi hái cho anh.”
“Hái cho tôi nhiều một chút, tôi định ăn trong mấy ngày luôn.” Tiểu Hắc trông mong nhìn cậu.
Chương Trạch Tịch cậu là người keo kiệt sao? Còn không phải chỉ là ứng lương thôi sao? Không thành vấn đề!
“Được, anh muốn bao nhiêu? Tôi ứng lương mấy ngày tiếp theo cho anh luôn.” Chương Trạch Tịch nói xong liền hướng tới núi hà biển mà đi, cậu còn không quên kéo theo xe mới của mình, cũng mang lên nhãi con nhà mình.
Đi vào núi hà biển, Tiểu Hắc vẫn giống lần trước, tránh ở phụ cận chờ Chương Trạch Tịch hái rong biển về, để đỡ mất thời gian, cậu để Tiểu Hắc trông xe và tiểu bạch tuộc luôn.
Chương Trạch Tịch kéo theo một cái túi lưới, bắt đầu rút hà biển, hái rong biển.
Một cái đầu nhọn dò ra từ tảng đá quanh đó, nhìn bạch tuộc đang bận rộn trên núi, thân thể nó run run, “Thật là một gia hỏa không biết sống chết.”
Tôm tích xoay người, không để ý tới con bạch tuộc này, kéo một con hà biển đi xa.
Chương Trạch Tịch cảm thấy có người đang nhìn mình, xoay người lại chỉ thấy bóng dáng tôm tích xa dần.
Trước đó không lâu cậu còn hô khẩu hiệu, “Tôm tích, chúng ta đi”, hiện tại vậy mà gặp tôm tích thật, lại còn là một con tôm tích lớn như vậy, nói thật, Chương Trạch Tịch có chút ngo ngoe rục rịch, muốn bắt nó về làm tọa kỵ kéo xe.
Không được không được, cậu đã có Tiểu Hắc. Đứng núi này trông núi nọ không phải phong cách của cậu, tôm tích nào tiện nghi bằng hắc heo thú, nhìn tôm tích mà xem, có thể tự đào hà biển, đâu nhát gan như hắc heo thú, núi hà biển nhiều đồ ăn như vậy nhưng lại không dám tới gần.
Chương Trạch Tịch nhanh chóng ngắt lấy một ít rong biển, lại đào một ít hà biển, từng này đủ ăn mấy ngày rồi, mắt thấy đã kiếm được kha khá, cậu kéo túi tới chỗ Tiểu Hắc, đặt túi lưới lên xe, sau đó cùng trở về nhà mới của Chương Trạch Tịch.
Trở lại sào huyệt, cậu đếm 50 cây rong biển, nhét vào cái túi lưới khác đưa cho hắc heo thú, “Đây là thù lao năm ngày của anh, cầm đi đi.”
“Nhưng tôi không có làm việc năm ngày mà.” Hắc heo thú có chút kinh ngạc với mức độ hào phóng của cậu.
Chương Trạch Tịch tốt tính nói, “Không vấn đề gì, về sau anh làm việc trả cho tôi là được.”
Hắc heo thú có chút cảm động, “Trước kia là tôi hiểu lầm cậu, không nghĩ tới cậu lại tốt như vậy, còn nguyện ý trả thù lao trước cho tôi.”
Chương Trạch Tịch thập phần khiêm tốn, “Chỉ cần anh lại làm việc cho tôi mười ngày là được rồi.”Chương Trạch Tịch – cậu là một con bạch tuộc vô cùng phúc hậu, sao có thể áp bức công nhân được chứ!
Đương nhiên, nếu hắc heo thú lại làm việc cho cậu năm ngày, vậy cũng vẫn là ứng lương, đến lúc đó phải làm gì? Tất nhiên là tiếp tục làm việc trả nợ cho cậu.
Chỉ cần vẫn luôn duy trì tình trạng nợ, công nhân vĩnh viễn cũng đừng mong nghỉ việc.
Hắc heo thú ngốc ngốc không biết đại bạch tuộc dụng tâm hiểm ác. Tràn đầy cảm kích mà mang thù lao của mình về nhà.
Tiễn hắc heo thú xong, Chương Trạch Tịch đem xe cột vào tảng đá, tránh tình huống hải lưu đi qua mang xe đi luôn.
Tiếp theo cậu mang túi dục nhi xuống khỏi xe, mang về sào huyệt, thả ra tiểu bạch tuộc, lại tới phụ cận tìm vỏ sò lớn có thể làm cánh cửa, đóng cửa lại ngăn tiểu bạch tuộc tự ý ra ngoài, còn cậu thì nghĩ cách xử lý hà biển.
Mục tiểu lần này chủ yếu là hái rong biển, cậu cũng không đào quá nhiều hà biển, bất quá núi hà biển ngay gần đây, hà biển mới đào xuống là tươi ngon nhất, để lâu năng lượng bên trong hà biển sẽ giảm dần, nên Chương Trạch Tịch cũng không quá để bụng vấn đề hà biển.
Bởi vì mới chuyển nhà, Chương Trạch Tịch cũng không có chỗ nào để cất hà biển, đành phải đào một cái hố trên mặt đất, vùi hà biển vào trong, sau đó dùng hòn đá nhỏ và vỏ sò che lấp.
Mắt thấy hải lưu ẩn ẩn có xu hướng di chuyển tới hướng nhà mình, Chương Trạch Tịch ôm mấy viên hà biển trốn vào sào huyệt, đóng cửa lại, tránh né hải lưu.
Ở ngoài là tiếng vang do hải lưu tạo ra, Chương Trạch Tịch không thể thấy rõ trạng thái bên ngoài, chỉ có thể nghe thanh âm để suy đoán khi nào hải lưu sẽ đi qua.
Thỉnh thoảng cậu sẽ thông qua khe hở giữa vỏ sò để quan sát tình hình bên ngoài, nhưng cũng không có phát hiện gì, mỗi khi hải lưu đi ngang qua sẽ cuốn lên bùn đất nơi đáy biển, che đậy cảnh tượng xung quanh.
Ban đêm buông xuống, Chương Trạch Tịch và tiểu bạch tuộc đều tiến vào mộng đẹp.
Trong bóng đêm, thừa dịp tốc độ hải lưu chậm một chút, một con tôm tích dài nửa thước tới gần chỗ hang động.
Đuôi tôm tích mang theo gai nhọn, cái đuôi như cái xẻng nhỏ, đào lên cục đá và vỏ sò, lộ ra hà biển giấu bên trong ………
“Đông!”
“Đông!”
“Đông….”
Đây là giấc mộng thứ hai của cậu kể từ khi tới đáy biển.
Trong mộng, phụ thân vẫn luôn ‘thịch thịch thịch’ gõ cửa, kêu cậu nhanh ra ăn sáng, cậu muốn trả lời “Vâng”, nhưng thân thể lại không thể nhúc nhích, như có một lực lượng vô hình đang áp chế cậu.
Đây còn không phải quỷ áp giường hay sao!
Chương Trạch Tịch có chút luống cuống, giãy giụa muốn đứng lên nhưng lại không thể, cuối cùng tỉnh lại trong kinh hách.
Chờ mở mắt ra cậu liền nhìn thấy, một tảng lớn tiểu viên cầu màu vàng cam trước mắt mình, ra là tiểu bạch tuộc ghé vào trên người cậu, làm cậu khó có thể nhúc nhích.
Chương Trạch Tịch có chút dở khóc dở cười, nguyên lai đây là chân tướng quỷ áp giường sao?
Một phần tiểu bạch tuộc đã tỉnh, còn một phần còn đang ngủ, cậu nhất thời không dám nhúc nhích, sợ quấy rầy tiểu bạch tuộc nghỉ ngơi.
Tất cả đều ở trong một sào huyệt xác thật có chút phiền phức, nhãi con trưởng thành, cũng nên chia phòng ngủ.
Ở góc nào đó của rặng san hô, một con tôm tích lớn kéo hai viên hà biển đi vào, kêu một tiếng, “Lão bà, anh đã mang đồ ăn về rồi đây!”
Hai viên hà biển bị ném vào hang động, thân hình to lớn của tôm tích lại cố gắng co lại chen vào hang động …….
Sáng sớm, tốc độ nước chảy đã giảm rất nhiều, Chương Trạch Tịch thấy bên ngoài sào huyệt cơ bản đều đã khôi phục như thường, mở ra vò sò định xem tình hình thế nào.
Chương Trạch Tịch vừa ra khỏi sào huyệt, liền gặp chuyện làm bạch tuộc tức giận, chỗ chôn hà biển hôm qua đã bị đào, dưới hố đã không còn bóng dáng của hà biển.
Cậu tới gần hố, phát hiện xung quanh có đầy mảnh vụn xác hà biển, cậu cẩn thận quan sát, chúng nó đại khái bị vật nặng nào đó đánh nát, vốn dĩ Chương Trạch Tịch còn hoài nghi là một nhà cua bùn ở núi hà biển làm, bây nhìn thấy xác hà biển, cậu biết đây không phải do cua bùn làm.
Cua bùn chủ yếu dựa vào càng kẹp vỡ xác ngoài hà biển, nhìn vết nứt trên xác hà biển, đây không phải phong cách hành động của cua bùn.
Tối hôm qua cậu vẫn luôn nghe được âm thanh ‘thùng thùng’, đó căn bản không phải tiếng gõ cửa của phụ thân, mà là tiếng vang do tên ăn trộm đánh nát xác hà biển tạo ra.
Tên trộm này thật là quá càn rỡ!
Vấn đề là tiếng động lớn như vậy mà cậu lại không hề tỉnh dậy!Chương Trạch Tịch có chút ảo não, lần sau vẫn phải dọn thêm mấy khối động thạch, mấy cái dùng làm ‘nhà kho’, mấy cái khác làm thành phòng ngủ cho tiểu bạch tuộc.