Sau Khi Biến Thành Một Con Bạch Tuộc

Chương 18

Muốn một căn phòng rắn chắc, có nền vững chắc là yếu tố không thể thiếu.

Chương Trạch Tịch tìm mấy vỏ sò lớn làm công cụ khai quật, bắt đầu đào nền đất đã định.

Phía dưới hải giường ngoài bùn đất chính là cát, lại ở dưới nước nên cũng không khó đào, nhưng muốn đào sâu hơn cũng cần dùng nhiều sức lực hơn.

Hắc heo thú ở một bên nhìn, nhất thời không hiểu được cậu đào hố làm gì.

Chương Trạch Tịch thấy hắc heo thú ngồi chơi một bên, tức khắc có chút khó chịu, phát huy bản tính áp bức công nhân của mình, đưa cho đối phương một cái vỏ sào, “Mau, anh cũng tới hỗ trợ, đào hố xong tôi đi núi hà biển hái rong biển cho anh.”

Vô duyên vô cớ phải làm việc, hắc heo thú đương nhiên không vui, nhưng bị rong biển dụ hoặc, cuối cùng nó vẫn khuất phục.

Tiểu bạch tuộc quá nhỏ, cơ bản không giúp được gì, chỉ có thể bơi qua bơi lại, thỉnh thoảng phóng chút điện, Chương Trạch Tịch dù không ở gần cũng cảm nhận được cảm giác tê dại khi bị điện giật.

Vì sao tiểu bạch tuộc có thể phóng điện, đây vẫn là việc mà Chương Trạch Tịch không thể hiểu nổi, chẳng lẽ cậu cũng có thể phóng điện, chỉ là chưa tìm được nguyên lý mà thôi?

Chương Trạch Tịch một bên vội đào hố một bên suy tư, đáng tiếc cái gì cũng không nghĩ ra, lại nói, nếu cậu có thể phóng điện, sao còn có thể bị điện giật tê tê cơ chứ!

Nghĩ nghĩ, cậu và hắc heo thú đã đào ra một cái hố to.

Cái hố này là dựa vào cái đáy động thạch cậu chọn để đào, như vậy lát nữa sẽ dễ dàng đặt động thạch xuống hơn.

Vốn dĩ chỉ muốn đào cái hố, đem một phần động thạch vùi vào, nhưng sau khi cậu đào ra một ít vỏ sò ốc biển và một số sinh vật dưới nền đất, cậu quyết định thêm một tầng ngăn cách cho đáy động thạch.

“Khi nào cậu mới đi hái rong biển vậy?” Hắc heo thú thở hồng hộc ném vò sò qua một bên, rốt cuộc đào hố xong.

“Không nóng nảy, chúng ta lại nhặt ít cục đá, chờ tôi vội xong liền đi há rong biển cho anh, hái thêm hai cây.” Chương Trạch Tịch có lệ.

Hắc heo thú suy nghĩ, nhặt đá cũng không tốn sức, liền đến bên cạnh rặng san hô.

Chủng loại hòn đá rất nhiều, Chương Trạch Tịch và hắc heo thú rất nhanh đã nhặt đủ đá. Một lần nữa đi tới cái hố, chuẩn bị đem động thạch vùi vào trong đất.

Trước đó, cậu trải một tầng đá nhỏ, lại dùng bùn đất Chương Trạch Tịch lấp đầy khe hở.

Kế tiếp phải nghĩ cách vùi động thạch vào cái hố này. Quá trình này dễ dàng hơn tưởng tượng của cậu rất nhiều, nguyên bản cậu còn nghĩ nếu nhung nhung bọt biển có thể nảy lên khi chịu lực tác động, vậy cậu muốn khống chế sẽ gặp chút khó khăn, nhưng sau khi thử làm cậu mới phát hiện mình nghĩ sai rồi.

Nhung nhung bọt biển chịu lực sẽ có một thời gian ngắn giảm xóc, sau khi nhung nhung bọt biển xác định trọng lượng xong, sẽ thong thả nảy lên trong vài giây. Từ sau đó, nếu tiếp tục đặt đồ vật lên nhung nhung bọt biển, nhung nhung bọt biển sẽ ở vài giây giảm xóc mà bẹp xuống, nhưng vài giây sau sẽ nảy lên bình thường.

Cho nên trong thời gian giảm xóc, cậu hoàn toàn có thể kéo nhung nhung bọt biển, chỉ cần vẫn tác dụng lực, nhung nhung bọt biển sẽ luôn chịu lực kéo.

Chương Trạch Tịch dễ dàng kéo nhung nhung bọt biển, nghiêng một cái đẩy vào trong hố, làm hắc heo thú giúp đỡ cố định động thạch, cậu cởi bỏ dây thừng, đẩy một cái, làm động thạch vững vàng dừng trong hố.

Cố định vị trí động thạch xong, cậu bắt đầu thêm cục đá nhỏ vào khe hở giữa động thạch và hố, làm như vậy là để lấp kín lỗ thủng phía dưới động thạch, đồng thời cũng làm động thạch và bùn đất cách ra bởi lớp ngăn, phòng ngừa sinh vật khác từ dưới nền đất chui vào họ của bọn họ.

Sau khi làm xong, động thạch đã hoàn toàn được cố định.

Động thạch bị chôn dưới nền đất sâu 1 mét, có thể hoàn toàn cố định động thạch, lại không ảnh hưởng đến không gian động thạch, nhưng khi lấp đất, có không ít bùn đất tràn qua lỗ trống lọt vào trong động, sau khi xong việc còn cần dọn dẹp một hồi.

Một nửa động thạch chôn dưới nền đất, cũng tương đương với có một nửa là ‘tầng hầm ngầm’, việc xây nhà mới coi như hoàn thành, nhưng cái nhà này vẫn có rất nhiều vấn đề cần xử lý, ví dụ như mấy lỗ thủng nhìn thẳng được ra bên ngoài.

Mấy lỗ thủng này có thể sẽ tạo cơ hội cho sinh vật khác có ý đồ xấu với nhà cạu, nên cậu muốn lấp kín lỗ thủng, nói đi nói lại thì chẳng ai muốn ở trong một căn phòng khắp nơi lọt gió.

Nhưng dùng vật liệu gì để lấp kín lỗ thủng thì cần suy nghĩ thêm, trong thời gian ngắn cậu cũng nghĩ không ra.

“Đại bạch tuộc, chúng ta đi hái rong biển đi.” Hắc heo thú đã sắp không chờ nổi, nếu không phải rong biển vẫn chưa tới tay, nó đã sớm bỏ chạy.Chương Trạch Tịch cậu là loại bạch tuộc không giữ chữ tín sao? Đương nhiên không phải! Dù sao cậu cũng có chút mệt mỏi, dứt khoát sang núi hà biển kiếm chút đồ ăn.

Hắc heo thú và Chương Trạch Tịch kết bạn đi tới núi hà biển, cũng giống như lần trước, Chương Trạch Tịch vào đào hà biển, hái rong biển, hắc heo thú ở ngoài chờ đợi.

Sau khi đã ăn uống no đủ, bọn họ liền dẹp đường hồi phủ.

Hẹn thời gian gặp mặt ngày mai để cùng đi tới nơi nhung nhung bọt biển sinh trưởng, Chương Trạch Tịch thập phần phúc hậu mà cho hắc heo thú 20 cây rong biển trước, làm thù lao.

Hôm sau, sau khi an trí xong tiểu bạch tuộc, Chương Trạch Tịch và hắc heo thú cùng nhau xuất phát.

Giống như suy đoán của cậu, hắc heo thú không cư trú quá xa núi hà biển, khoảng cách cũng tương đương với từ nhà cậu tới núi hà biển.

Khoảng cách này nếu một mình Chương Trạch Tịch đi cần tới 3 giờ, nhưng có tọa kỵ là hắc heo thú, tổng cộng chỉ mất 1 giờ mà thôi.

Chương Trạch Tịch lén lút ghi nhớ lộ tuyến, trước khi tới nơi nhung nhung bọt biển sinh trưởng còn phải đi qua rặng san hô mà cá hề cư trú, lại đi ngang qua núi hà biển.

Nửa rặng san hô rất lớn, chỉ đi thẳng qua đã mất hơn nửa giờ, nếu cậu tự đi cũng mất hơn một giờ.

Sau khi ra khỏi rặng san hô, là một hẻm núi thật dài, dọc theo hẻm núi mà xuống, không bao lâu đã thấy được cuối, phía cuối hẻm núi là một cảnh tượng khác.

Xuyên qua mi mắt đầu tiên là sinh vật như bọt biển với màu sắc, hình dạng khác nhau, đa số sinh vật bọt biển đều có hình sừng hươu, phễu nước, cá biệt cũng có một số hình như sừng tê giác, có cái như một đám màn thầu.

Vừa thấy như vậy, còn khiến người ta có cảm giác muốn ăn.

“Nhung nhung bọt biển ở bên trong.” Sau khi tiến vào khu bọt biển hắc heo thú cũng không dừng lại, lập tức bơi xa ra một đoạn.

Nơi này cùng cách vách tựa như hai thế giới, tảng lớn bọt biển đề bị màu đen bao trùm, một vòng bọt biển này như mất đi sinh cơ, khô héo điêu tàn.

Chương Trạch Tịch nhìn thấy hình ảnh như vậy, liền biết, đây là nhung nhung bọt biển. Cậu hưng phấn nhảy xuống khỏi thân hắc heo thú, chậm rãi dừng ở một tảng lớn bọt biển.

Thân thể cậu cũng không bị nhung nhung bọt biển nâng lên, qua lời của hắc heo thú, cậu còn biết nhung nhung bọt biển chưa hái xuống sẽ không có tác dụng gì.

Ghé vào bọt biển, xúc cảm có chút khác với tưởng tượng của cậu, cậu bò xuống khỏi bọt biển, lột ra bọt biển màu đen nhung bên ngoài, lộ ra vật chất bọt biển màu trắng.

“A?” Chương Trạch Tịch cẩn thận quan sát, cậu cảm thấy, so với vật chất như sợi bông màu đen, loại vật chất màu trắng này càng giống sinh vật bọt biển hơn.

Cậu cẩn thận cảm nhận một phen, lại cảm thấy có chút quái dị.

Bọt biển vỡ sẽ tạo ra tiếng động, nhưng trong quá trình này lại không có động tĩnh gì!

Chúng nó đã chết.

Chương Trạch Tịch nhất thời có chút trầm mặc, màu đen trạng vật này khả năng không phải bọt biển mà là sinh vật nào đó ký sinh trên bọt biển. Muốn hỏi tại sao cậu đoán là sinh vật ký sinh, chủ yếu bởi vì vị trị nhung nhung bọt biển sinh trưởng là lỗ thủng trên sinh vật bọt biển.

Bọt biển đúng là dựa vào lỗ thủng này thu hoạch dinh dưỡng bản thân cần, sau khi lỗ thủng bị tắc nghẽn, bọt biển cũng không thể tiếp tục sinh tồn.

Bất quá trước mắt cậu cũng không biết trạng vật này là ký sinh vật sống hay là ký sinh thi thể. Giống như nấm, đa số sẽ sinh trưởng trên mùn gỗ, trạng vật này cũng có thể sau khi bọt biển chết đi mới ký sinh.

Nhưng đây cũng không phải mục đích chính mà cậu tới đây, cậu tới đây chủ yếu là để thu hoạch càng nhiều nhung nhung bọt biển mà thôi, truy tìm nguyên nhân gốc rễ không phải ý nghĩa chính của chuyến đi này.

Sau khi nghĩ lại, Chương Trạch Tịch hái xuống nhung nhung bọt biển. Thu thập xong nhung nhung bọt biển, bản thể sinh vật bọt biển cũng lộ ra, là như là cái đệm hương bồ màu trắng bất quy tắc, đường kính ước chùng tầm 2.5 mét, có độ dày nhất định, nhưng cũng không có quy tắc gì cả.

Xúc tua bạch tuộc chọc lại chọc, sinh vật bọt biển lõm xuống một cái hố nhỏ, sau khi xúc tua rời khỏi, lại khôi phục hình dạng ban đầu.

Cảm giác bọt biển này mang lại rất giống với bọt biển nhân tạo, có co dãn, có mềm mại, tựa như một cái đệm trắng. Cậu lại quan sát một chút, đây xác thật là một khối bọt biển đã chết, cậu tính dọn cả nó đi luôn.

Chương Trạch Tịch không ở đây quá lâu, thu thập bọt biển không phải là việc khó đối với cậu. Cậu cũng không lấy quá nhiều, thu thập nhung nhung bọt biển còn có bọt biển màu trắng bị nhung nhung bọt biển ký sinh. Dù sao cậu cũng đã biết địa điểm, lần sau nếu cần lại đến lấy là được.

Đạt tới mục đích, Chương Trạch Tịch lâm thời sửa lại ý định, ban đầu cậu muốn tới nhà mới nhìn xem, sửa sang lại một chút, thuận tiện hái rong biển cho hắc heo thú, nhưng giờ cậu muốn về sào huyệt nghỉ ngơi một thời gian, cho đến khi đem đồ vật chế tạo ra.

Trước lúc đó, cậu sẽ không ra cửa, cho nên cần phải chuẩn bị một ít rong biển, miễn cho hắc heo thú bỏ việc.