Sau Khi Biến Thành Một Con Bạch Tuộc

Chương 17

Ngày thứ hai, hắc heo thú lôi kéo nhung nhung bọt biển mà tới.

Miệng hắc heo thú luôn lên án Chương Trạch Tịch, nhưng thân thể vẫn không chịu được dụ hoặc của rong biển.

“Tiểu Hắc, anh đã đến rồi.” Chương Trạch Tịch thấy nó lôi kéo một đống nhung nhung bọt biển, thái độ lập tức trở nên hòa ái, lấy một cái danh dưng phi thường đại chúng cho nó.

Hắc heo thú căn bản không biết ‘Tiểu Hắc’ mà cậu kêu là chỉ chính mình, nó bảo bối mà gom lại nhung nhung bọt biển, nhiều nhung nhung bọt biển như vậy đổi được không ít rong biển, tức khắc nó có tự tin, thái độ kiên quyết, “Hôm nay cậu đừng mong tôi làm tọa kỵ cho cậu, nếu cậu không cho cái giá tốt, nhung nhung bọt biển của tôi sẽ không cho cậu.”

Chương Trạch Tịch dừng một chút, “Không dám, không dám.”

Hắc heo thú đi vào hang động, bắt đầu nói chuyện trao đổi với Chương Trạch Tịch, “Cho tôi hai mươi cây rong biển, nếu không đừng nghĩ tôi đưa nhung nhung bọt biển cho cậu.” Có kinh nghiệm giao dịch với Chương Trạch Tịch, hắc heo thú tự nhận đây là giá cao.

Không thể không nói, năng lực học tập của sinh vật phân hóa rất cao, Chương Trạch Tịch mới áp bức nó một ngày, nó liền học được cách cò kè mặc cả.

“Không thành vấn đề!” Lần này Chương Trạch Tịch không trả giá như lần trước, thập phần sảng khoái mà thanh toán, hai mươi cây rong biển, cơ hồ là toàn bộ rong biển tồn kho của cậu, cậu vào sào huyệt dọn rong biển ra, toàn bộ đều đặt trước mặt hắc heo thú.

Thái độ sảng khoái này đều làm hắc heo thú nghi ngờ có bẫy hay không, nó dạo quanh rong biển một vòng, “Rong biển này có phải có vấn đề gì không?”

Chương Trạch Tịch không phục! Cậu là loại người vô sỉ như vậy, hạ bẫy động vật đơn thuần chất phác hay sao?

Cậu đương nhiên không phải!

Chương Trạch Tịch giả vờ tức giận, “Đây đều là rong biển tôi tỉ mỉ chọn lựa, hỏng tôi đều để lại chính mình ăn. Anh xem rong biển này, bóng loáng, đầy đặn, có thể có vấn đề gì chứ! Tuy hôm qua chúng ta có một chút hiểu lầm, nhưng ở chung một ngày, anh còn không biết tôi là dạng bạch tuộc gì sao? Tôi hứa với anh đã thất hứa lần nào chưa!”

Hắc heo thú có chút do dự, “Nhưng cậu…….”

Không đợi hắc heo thú nó xong, Chương Trạch Tịch liền giành nói, “Đúng! Lúc trước là tôi áp bức anh, nhưng anh nghĩ nguyên nhân mà xem, nếu không phải anh tới nhà tôi trộm đồ, tôi có thể áp bức anh sao? Tôi chỉ là một người baba đáng thương, lo lắng tiểu bạch tuộc nhà mình! Tôi làm sai chuyện gì? Nếu tôi nghẹn trong lòng không thoải mái, lúc anh giao dịch với tôi, anh không sợ tôi trả thù anh sao! Hiện giờ tôi hết giận rồi, chuyện này cũng coi như xong, về sau anh chăm chỉ làm việc cho tôi, tôi nhất định sẽ không bạc đãi anh.”

Hắc heo thú nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy có chỗ nào không đúng, “Hình như……..”

“Không có hình như gì hết, chúng ta xuất phát luôn đi.” Chương Trạch Tịch mang theo nhãi con bạch tuộc vội vàng tiến lên, một bộ vội vã ra cửa.

Hắc heo thú mơ màng hồ đồ, lại một lần bị cả nhà bạch tuộc ngồi lên người.

Chương Trạch Tịch dùng giác hút cuốn rong biển lên, “Anh không thể cầm hết rong biển, để tôi cầm giúp anh, không cần khách khí với tôi.”

“Tôi……”

“Tôm tích, chúng ta đi!” Chương Trạch Tịch nói liền mạch lưu loát, hắc heo thú nghe được mệnh lệnh, theo bản năng bơi ra ngoài.

Tiểu bạch tuộc đứng một bên vây xem biểu tình mộng bức, đầu óc còn chưa phân hóa không rõ đã xảy ra chuyện gì, đã bị Chương Trạch Tịch ôm vào trong ngực, ‘hưu….’ một cái nước biển lướt qua, xúc tua bạch tuộc nho nhỏ lắc lư theo dòng nước.

Chờ tới đích, hắc heo thú mới đột nhiên tỉnh ngộ. Không đúng! Nó không định làm tọa kỵ cho bạch tuộc mà, sao bây giờ lại mơ màng hồ đò mang bạch tuộc tới đây!

Đang muốn phát tác, Chương Trạch Tịch lập tức cầm hai cây rong biển nhét vào móng vuốt của nó, “Quá tuyệt với, tốc độ của anh thật nhanh, tới tới, ăn rong biển bổ sung thể lực một chút.”

Rong biển ngăn chặn lời hắc heo thú sắp nói, nhận nhung nhung bọt biển từ tay hắc heo thú, lại đem rong biển còn lại đưa cho nó. Sau đó cậu đến động thạch bắt đầu làm việc.

“Rong biển của tôi sao lại thiếu hai cây?” Hắc heo thú nhận rong biển trong tay đếm đếm, lại đếm đếm. Vẫn chỉ có mười tám cây.

Động tác của Chương Trạch Tịch cứng lại, rất nhanh lại khôi phục bình thường, “Sao có thể vô duyên vô cớ thiếu được, nhất định là anh đếm sai rồi.”

Hắc heo thú ôm rong biển, “Không có khả năng, chỗ này chỉ có mười tám cây, còn hai cây đâu rồi?”

Chương Trạch Tịch mặt không đổi sắc: “Không phải vừa bị anh ăn rồi sao.”“Hình như là vậy.” Hắc heo thú gãi gãi cái ót, đem rong biển còn lại ôm vào ngực.

Chương Trạch Tịch trộm nhìn nó một cái, lại trộm nhìn một cái, hết thảy đều bình thường.

Tiểu Hắc ngốc coi như được trấn an, cậu bắt đầu chuyên tâm xử lý chuyện động thạch.

Động thạch này muốn xử lý tốn thời gian hơn hôm qua nhiều, ngày hôm qua động thạch là dựng đứng, nên không khó xử lý. Hôm nay động thạch nằm ngang trên mặt đất, muốn di chuyển cũng khó khăn hơn.

Trước tiên, cậu lấy ra một phần nhung nhung bọt biển, đặt ở nơi đất trống.

Lần khuân vác động thạch này, cậu định lăn nó, lấy ra xác ốc dài nhọn lần trước, lại lót phía dưới hai cục đá, lợi dụng nguyên lý đòn bẩy mà bẩy động thạch, nương theo độ dốc sườn núi làm nó lăn lên phía trên nhung nhung bọt biển.

Chỉ dùng sức lực của một mình Chương Trạch Tịch là không đủ, cục đá lót phía sau bây giờ lại là vật cản, tới khi cần dùng sức lực, cậu gọi hắc heo thú lại đây.

Chương Trạch Tịch vẫy vẫy xúc tua với hắc heo thú, “Tiểu Hắc, tới đây, tôi với anh giao dịch.”

Hặc heo thú mạc danh có thêm cái tên lạn đường cái (phổ thông), lại không phát hiện đại bạch tuộc là dụng tâm hiểm ác, đem một cây rong biển cuối cùng ăn luôn, sau đó bơi qua, “Làm gì vậy?”

Lúc này Chương Trạch Tịch đã mang xác ốc dài nhọn chuyển sang một chỗ khác, chỉ chỉ vào một vị trí, “Anh tới giúp tôi đẩy đầu này, dùng sức cạy tảng đá đẩy đến nhung nhung bọt biến. Nếu thành công, lát nữa tôi đến núi hà biển hái cho anh hai cây rong biển.”

“Ba cây!” Hắc heo thú lập tức tăng giá.

Chương Trạch Tịch sảng khoái, “Không thành vấn đề.”

Trao đổi xong giá, Chương Trạch Tịch và hắc heo thú dùng sức mà cạy khối động thạch, dưới sự hợp lực của một bạch tuộc một thú, động thạch dần dần dịch chuyển, vượt qua cục đá cản trở, nhanh chóng lăn xuống, ngừng ở nhung nhung bọt biển.

Sau khi hoàn thành, nhung nhung bọt biển chịu đè ép, mang theo động thạch nảy lên một chút, Chương Trạch Tịch lo lắng sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn làm động thạch lăn xuống, lập tức lấy ra rong biển đã chuẩn bị từ trước, đem động thạch cột vào nhung nhung bọt biển.

Cố định xong, cậu thử kéo sợi rong biển dài, nhung nhung bọt biển chở động thạch di động theo phương hướng cậu kéo.

Hiệu quả vượt qua mong muốn, cậu kéo động thạch chỉ phí rất ít sức lực. Nhung nhung bọt biển thật hữu dụng, cậu lại càng muốn biết xuất xứ của nhung nhung bọt biển.

Ánh mắt không tự chủ mà ngó đến chỗ hắc heo thú, cậu thò lại gần, nói, “Tiểu Hắc, chúng ta hợp tác rất tốt a, nếu không về sau anh làm việc cho tôi đi, tôi giúp anh hái rong biển, thế nào?”

Việc hắc heo thú không dám đến gần núi hà biển cũng chỉ là tạm thời, nếu cậu thường xuyên lui tới núi hà biển mà không sao, có thể ngày nào đó hắc heo thú sẽ phình lá gan mà đi theo, như vậy Chương Trạch Tịch cũng mất đi lợi thế giao dịch với hắc heo thú.

Không thể không thừa nhận, hắc heo thú vẫn có chút bản lĩnh, dù là làm tọa kỵ hay cu li đều dùng rất tốt.

“Chỉ cần cậu cho tôi rong biển, chuyện gì cũng dễ nói.” Hôm nay hắc heo thú ăn rong biển hình thoi đến no căng, tâm tình cũng không tồi, cả người đều có sức lực dùng mãi không hết.

“Núi hà biển cách vách có rất nhiều rong biển, nếu anh thích, sau này ngày nào tôi cũng có thể hái cho anh.” Chương Trạch Tịch mưu đồ không chỉ là sức lực của hắc heo thú, “Nếu không anh dẫn tôi đến nơi sinh trưởng nhung nhung bọt biển đi, tôi hái cho anh càng nhiều rong biển, anh thấy thế nào?”

Hắc heo thú cự tuyệt, “Không được.”

“Anh nhìn anh đi, tư tưởng giác ngộ của anh như vậy là không được, hiện tại anh nói cho tôi nơi nhung nhung bọt biển sinh ra, tôi còn trả cho anh rong biển làm thù lao, nếu đợi tôi tự tìm thấy, anh sẽ không nhận được cái gì.” Chương Trạch Tịch tiếp tục lừa dối thành thật hắc heo thú.

Hắc heo thú có chút khẩn trương, tựa hồ đang tự hỏi vấn đề này.

Chương Trạch Tịch từ thái độ của nó nhìn ra vấn đề, trong tình huống bình thường phần lớn sinh vật sẽ không rời đi lãnh địa của mình quá xa, nói cách khác, sào huyệt của hắc heo thú rất có thể ở gần đây.

Ban đầu Chương Trạch Tịch không thể xác định, bởi vì tốc độ của hắc heo thú rất nhanh, không loại trừ khả năng nó ở rất xa.

Hiện tại cậu hoàn toàn yên tâm, nếu hắc heo thú ở xa, lúc này khẳng định sẽ kiêu ngoạ mà nói Chương Trạch Tịch sẽ không tìm thấy sào huyệt của mình, bởi vì tốc độ di động của Chương Trạch Tịch cũng không nhanh.

Nhưng nó do dự, điều này cho thấy nó không xác định Chương Trạch Tịch có thể tìm được nơi nó cư trú hay không, phỏng đoán như vậy, cậu đoán nơi nhung nhung bọt biển sinh trưởng có lẽ chỉ ở quanh đây.

“Nếu anh không muốn thì thôi, lát nữa tôi đi hỏi bạn bè gần đây, có lẽ chúng nó sẽ biết nơi nào có nhung nhung bọt biển.” Sau khi bắt được thái độ đối phương, Chương Trạch Tịch thể hiện vẻ mặt không sao cả.