Sau Khi Biến Thành Một Con Bạch Tuộc

Chương 16

Tốc độ của hắc heo thú rất nhanh, giác hút trên xúc tua của tiểu bạch tuộc thiếu chút nữa không thể dính chặt đầu trọc của Chương Trạch Tịch, vì phòng ngừa tiểu bạch tuộc ngã xuống, Chương Trạch Tịch không thể không dùng giác hút của mình cố định tiểu bạch tuộc.

Hưởng thụ một phen kɧoáı ©ảʍ rong ruổi đáy biển, bọn họ rất nhanh đã tới mảnh động thạch.

“Tới rồi tới rồi, rong biển của tôi đâu?” Vừa đến đích hắc heo thú đã vội vàng đòi thù lao.

Chương Trạch Tịch cũng không bủn xỉn, đem rong biển đã đáp ứng cho nó, dù nó núi hà biển liền ở cách đây không xa, đợi lát nữa là có thể đi hái.

Hắc heo thú nhận được thù lao đã muốn chạy, Chương Trạch Tịch đánh gãy ý đồ của nó, “Nếu buổi chiều anh có thể chở chúng tôi trở về, tôi lại cho anh một cây rong biển.”

Hắc heo thú mất đi ý định rời đi, cò kè mặc cả, “Hai cây”.

“Chỉ có một cây, muốn hay không.” Chương Trạch Tịch còn trông cậy gia hỏa này có thể mang mình đi tìm nhung nhung bọt biển, sao có thể nhanh như vậy đã cho nó ăn no.

Có chút đồ vật, càng không chiếm được lại càng cảm thấy trân quý.

Hắc heo thú cuối cùng vẫn thành thật, đáp ứng, sau đó nó chui vào khu rong biển cách vách.

“Đợi chút.” Chương Trạch Tịch chỉ nhung nhung bọt biển trên người nó, “Anh có thể đi nhưng phải để nhung nhung bọt biển ở lại.”

Ai biết đối phương có thể chạy tới nhà cậu trong thời gian này hay không? Có nhung nhung bọt biển tăng tốc, cũng đủ làm hắc heo thú đi đi lại lại về tới sào huyệt của cậu, cho nên không thể để nhung nhung bọt biển ở trên người nó.

Hắc heo thú dù không tình nguyện thì vẫn bị Chương Trạch Tịch bắt chẹt, chỉ có thể cởi xuống nhung nhung bọt biển, lắc lư đi tới khu rong biển bên cạnh kiếm ăn.

Hôm qua cậu đã chọn vị trí nhà mới, hôm nay tới đây chủ yếu là để lựa chọn hang động thích hợp để cư trú.

Mảnh động thạch này có rất nhiều hang động, nhưng muốn tìm động thạch mà cậu có thể chui vừa thì không nhiều lắm.

Hơn nữa đa số động thạch đều là thông suốt, cẩn thận ngẫm lại, nếu ở trong một căn phòng khắp nơi lọt gió, có ai sẽ có cảm giác an toàn cơ chứ.

Chương Trạch Tịch cảm thấy rất không an toàn, cho nên phải nghiêm túc chọn lựa hang động, lại gia công một chút mới có thể ở.

Bên trong động thạch có rất nhiều sinh vật nhỏ, bên ngoài động thạch bị một ít rong biển bám vào, sờ lên có chút trơn trượt.

Đi một vòng lớn qunh mảnh động thạch, Chương Trạch Tịch trọn trúng một khối động thạch bất quy tắc.

Khối động thạch này cao hai mét rưỡi, chỗ thấp nhất cũng có hơn một mét, khối động thạch này nhìn rất lớn, nhưng trọng lượng thực tế thì khó nói, vì hang động ở giữa là trống rỗng, hơn nữa có nhiều lỗ thủng lớn lớn bé bé, trọng lượng thực tế sẽ không nặng như tưởng tượng.

Khối động thạch này có một phần bị chôn trong đất, chung quanh còn xây không ít động thạch nhỏ. Muốn dọn nó ra ngoài sẽ có chút cố sức.

Chương Trạch Tịch rửa sạch mấy tảng đá xung quanh trước, mấy cục đá nặng còn lại đành phải từ từ dọn đi.

Lúc này là lúc cần dùng trí tuệ loài người!

Chương Trạch Tịch rửa sạch động thạch một lần, sau đó đi đến rặng san hô cách vách tìm công cụ thích hợp, đầu tiên là mấy vỏ sò lớn, dùng để đào đất.

Sau đó cậu lại tìm một ít xác ốc dài nhọn, cái này để dùng làm gậy gộc.

Trở lại ‘nhà mới’ của mình, cậu dùng vỏ sò đào đất, đào đến một mức độ nhất định, lại đem xác ốc cắm vào khe hở giữa bùn đất, tìm tảng đá lót ở phía dưới xác ốc, lợi dùng nguyên lý đòn bẩy mà cạy tảng đá, chờ tảng đá đã hơi lỏng phần đáy, cậu đem tảng đá dọn ra.

Bận việc nửa ngày, tảng đá mà cậu nhìn trúng vẫn chưa thể tới tay, nhưng các tảng khác lại thu được cả một đống lớn, vì khao bản thân đã vất vả nửa ngày, cậu quyết định đi bộ tới núi hà biển cách vách.

Lúc này, hắc heo thú đã ăn no trở lại, “Sao cậu còn chưa vội xong? Tôi còn muốn về nhà nữa.”

Chương Trạch Tịch buông việc trong tay xuống, “Còn sớm mà, tôi muốn đi núi hà biển, anh muốn đi cùng không?”

Hắc heo thú lui về sau một ít, thập phần kiên quyết trả lời, “Không đi.”

Chương Trạch Tịch cho nó một ánh mắt khinh bỉ, thật là túng hóa (kẻ nhát gan).

Hắc heo thú kiên quyết nói là không đi, nhưng lúc Chương Trạch Tịch rời khỏi, nó vẫn vô cùng thành thật mà đi theo.

Uy thế trên núi hà biển vẫn cứ tồn tại, còn chưa tới gần, thân thể đã không tự chủ được mà cứng còng.

Hắc heo thú run run, không dám đi về phía trước một bước, Chương Trạch Tịch quay đầu lại nhìn nó một cái, “Anh không đi nữa sao?”

“Nhất định có hải thú, tôi không đi!” Hắc heo thú nói xong, lui về sau một chút, nó rời khỏi phạm vi mà nó cho rằng nguy hiểm.

“Nếu anh không đuổi kịp, rong biển tôi hái sẽ không có phần của anh.” Chương Trạch Tịch nhìn tiểu bạch tuộc nhà mình nói, tiểu bạch tuộc vẫn hoạt bát thích ý như cũ, xem ra cũng không chịu ảnh hưởng gì.

Cậu cường chống cảm giác áp bách ở chân núi hà biển, đào mười mấy hà biển làm cơm trưa, còn đào một ít rong biển, lúc này mới mang theo tiểu bạch tuộc rời đi núi hà biển, một lần nữa trở về bên cạnh mảnh động thạch.

Hắc heo thú xán lại đây, mắt trông mong mà nhìn Chương Trạch Tịch thu hoạch đầy túi.

Chương Trạch Tịch làm trò trước mặt nó mở ra một viên hà biển, đặt bên cạnh cho tiểu bạch tuộc ăn cơm, chính mình cũng bắt đầu ăn, thỉnh thoảng lại cắn hai miếng rong biển hình thoi.

Chay mặn phối hợp, dinh dưỡng cân đối!

Hắc heo thú trơ mắt mà nhìn một nhà bạch tuộc hưởng thụ cơm trưa, nước miếng không tự giác chảy ra, “Của tôi đâu?” Thịt hà biển vừa bị mở ra, nó đã bị hập dẫn, trước đây ở sào huyệt của đại bạch tuộc nó cũng từng thấy bọn họ ăn qua, nhưng lực hấp dẫn của hà biển không mãnh liệt như bây giờ.“Anh, anh không phải ăn chay sao?” Chương Trạch Tịch ăn một viên hà biển mới mở ra, phát hiện hương vị hà biển hôm nay không tồi, chẳng lẽ bởi vì vừa đào rồi ăn luôn lên càng ngon một ít sao?

“Tôi ăn chay… Nhưng không phải cậu nói sinh vật phân hóa không chú ý việc này sao?”

“Không được, vạn nhất anh ăn thịt, sau đó muốn ăn tiểu bạch tuộc thì làm sao?”

“Vậy cậu cho tôi ăn rong biển.”

“Núi hà biển có rất nhiều, anh tự hái đi.”

Hắc heo thú: “…….”

Chương Trạch Tịch ăn no, sau đó tiếp tục khuân vác động thạch, chỉ là động thạch lớn nhất có chút quá sức với cậu.

Khối động thạch này xác thật có chút nặng, cả Chương Trạch Tịch và toàn bộ tiểu bạch tuộc ghé vào một bên đòn bẩy đều không thể bẩy động thạch này ra khỏi đất.

Cuối cùng Chương Trạch Tịch vẫn dùng hà biển và rong biển lợi dụ hắc heo thú tới hỗ trợ, mới thành công cạy ra tảng đá.

Nhận được thù lao, hắc heo thú có vẻ thỏa thuê đắc ý, tuy đồ ăn Chương Trạch Tịch cho nó chỉ đủ để nó làm điểm tâm, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc nó khoe khoang a.

Chương Trạch Tịch vô lực phun tào tên khờ khạo này, vùi đầu vào rửa sạch rong biển bên trong động thạch, cũng dọn sạch những vật trầm trích bên trong.

Từ mặt nào đó mà nói, cậu cũng coi như ác bá bá chiếm nhà người khác.

Sau khi rửa sạch động thạch, làm thế nào khuân vác động thạch đến nền đất mà cậu chọn cũng là một nan đề, động thạch quá lớn, dù tính cộng cả sức lực của hắc heo thú chỉ sợ cũng khó có thể làm được, cuối cùng cậu đem ánh mặt đặt lên nhung nhung bọt biển.

Cậu đem nhung nhung bọt biển đặt ở bên cạnh động thạch.

“Cậu đang làm gì?” Hắc heo thú không đoán ra ý định của cậu.

“Không nhìn ra sao? Tôi đang nghĩ biện pháp khuân vác động thạch!” Chương Trạch Tịch vừa nói, vừa đi tới một bên khác của động thạch.

Hắc heo thú không cao hứng, “Cậu khuân vác động thạch, đem nhung nhung bọt biển của tôi đặt trên mặt đất làm gì?”

“Anh biết cái gì, đây là trí tuệ loài người.” Thời điểm nói lên lời này, Chương Trạch Tịch tràn đầy tin tưởng.

Hắc heo thú không biết trí tuệ loài người là gì, nó chỉ thấy Chương Trạch Tịch đứng bên cạnh, dùng sức đẩy động thạch, giây tiếp theo, động thạch ầm ầm ngã xuống, nện trên nhung nhung bọt biển.

Giây phút này hắc heo thú như bị bấm nút tạm dừng.

Đến lúc này Chương Trạch Tịch vẫn ôm chín phần tin tưởng với phương pháp của mình, nhưng mà không xuất hiện trường hợp nhung nhung bọt biển chịu lực, mà nó đang gắt gao bị đè bẹp lép trên mặt đất………

Chương Trạch Tịch nhìn chằm chằm nhung nhung bọt biển không có dấu hiệu nâng lên, nhất thời không nói được gì.

Được rồi, xem ra nhung nhung bọt biển chỉ có thể thừa nhận lực tác động ở một mức độ nhất định.

“Anh anh anh…….” Hắc heo thú phát ra tiếng kêu chói tai, “Cậu đang làm gì?”

Chương Trạch Tịch có chút chột dạ, “Tôi chỉ thử một chút, thử một chút mà thôi.” Nói xong lập tức đi kéo nhung nhung bọt biển bị đè phía dưới động thạch.

Phần lớn nhung nhung bọt biển được cậu cứu giúp về, còn một phần khác bị ép tới chặt chẽ, không thể cứu vớt.

Trải qua một đợt hành hạ, nhung nhung bọt biển dính vào không ít hạt cát, vỏ sò, cùng rong biển nát.

Nhưng là.

“Anh xem, đây không phải đã vớt trở về rồi sao?” Chương Trạch Tịch đúng lý hợp tình nói.

Hắc heo thú u oán, “Nó ô uế”.

Chương Trạch Tịch: “……..” Lời này sao nghe có chút quái quái.

“Anh không ăn rong biển sao?” Chương Trạch Tịch lập tức nói sang chuyện khác.

“Ăn!” Hắc heo thú lập tức vứt chuyện nhung nhung bọt biển ra sau đầu.

Chương Trạch Tịch tiếp tục cho hắc heo thú một cây rong biển, trấn an nó rồi mới nói tiếp, “Được rồi, hôm nay như vậy thôi, chúng ta cần phải trở về.” Cậu nhìn ánh đèn Monkfish, thời gian cũng không sai biệt lắm, tuy tốc độ lên đường hôm nay nhanh hơn một chút, nhưng dọn tảng đá rất lãng phí thời gian, cậu cũng nên về xem tiểu bạch tuộc.

Chương Trạch Tịch đem nhung nhung bọt biển dơ hề hề, còn thiếu hơn một nửa cho hắc heo thú mượn, cho nó làm ‘tọa kỵ’ tốc độ cao một chút.

Hắc heo thú đem một nhà Chương Trạch Tịch đưa về sào huyệt, nhận thù lao Chương Trạch Tịch đưa cho.

Chương Trạch Tịch mang theo tiểu bạch tuộc xuống khỏi ‘tọa giá’, “Hôm nay anh có thể về rồi, mai anh lại tới đi.”

Hắc heo thú ăn luôn rong biển mới đến tay, bất mãn nó, “Dựa vào cái gì mà ngày mai tôi còn phải tới?”

Chương Trạch Tịch chẳng hề để ý, “Không muốn ăn rong biển thì anh đừng tới.” Cậu đã xác định cho đến hiện tại, hắc heo thú không dám bước vào núi hà biển, cứ như vậy, rong biển hình thoi vẫn là tử huyệt của nó.

Hắc heo thú có chút nín thở, tâm tình buồn bực định rời khỏi.

“Ngày mai nhớ mang cho tôi nhung nhung bọt biển, mang nhiều một chút, nếu ngày mai nó có thể tạo giá trị, tôi cho anh năm cây rong biển.” Chương Trạch Tịch gọi nó lại, thập phần hào phóng nói, “Nhung nhung bọt biển trên người anh tôi không cần, anh mang về đi.”

Hắc heo thú sờ nhung nhung bọt biển dơ hề hề trên người, thầm nghĩ đại bạch tuộc vẫn còn chút ít lương tâm.

Chỉ là không đợi nó cảm động xong, Chương Trạch Tịch lại bổ thêm một câu, “Cái này ô uế, ngày mai nhớ mang bọt biển sạch sẽ tới trả tôi.”

Hắc heo thú căm giận rời khỏi, lúc đi liền đầu cũng không ngoảnh lại lần nào.

“Lúc đi vậy mà không nói một tiếng, dù sao cũng quen biết một hồi.” Chương Trạch Tịch lắc lắc đầu bạch tuộc, xoay người trở về chiếu cố tiểu bạch tuộc.