Sau Khi Biến Thành Một Con Bạch Tuộc

Chương 15

Hắc heo thú không nghe ra thâm ý trong lời của cậu, chỉ coi như một câu hỏi bình thường, vì thế nó hứng thú bừng bừng mà giới thiệu hiệu quả của nhung nhung bọt biển cho Chương Trạch Tịch.“Nhung nhung bọt biển” là từ mà Chương Trạch Tịch phiên dịch ra từ lời miêu tả của hắc heo thú, nghe nói đây là một loại đồ vật lớn lên trên bọt biển.

Khi Chương Trạch Tịch nghe được hắc heo thú giải thích, cậu thật muốn lặp lại một câu ‘tuy tôi đọc sách ít nhưng anh đừng hòng gạt tôi!’

Bọt biển thì cậu biết, nhưng bọt biển còn có thể sinh ra loại vật khác? Chẳng lẽ lại là ký sinh vật? Trước khi nhìn thấy bản thể của nhung nhung bọt biển, cậu cũng chưa thể phán đoán được gì.

Tiểu bạch tuộc đã bị Chương Trạch Tịch dùng hà biển hấp dẫn đi, hắc heo thú lấy lại bọt biển từ trên xúc tua của Chương Trạch Tịch, vo thành một khối như cái đệm, sau đó toàn bộ thân thể nhảy dựng lên, trọng lượng cả người đều đè trên cái đệm.

Một màn thần kỳ đã xảy ra.

Một đống nhung nhung bọt biển trông thường thường vô kỳ, cư nhiên giống cái bè đẩy hắc heo thú lên mấy chục centimet.

Cái đuôi hắc heo thú lộ ra ngoài, nó đong đưa cái đuôi bơi nhanh, “Mau nhìn, tôi bơi nhanh hay không!”

Chương Trạch Tịch sợ ngây người, nhịn không được truy vấn, “Sao lại như vậy được.”

Hắc heo thú nghe cậu hỏi chuyện, thập phần khó hiểu, “Nhung nhung bọt biển còn không phải như vậy sao?”

Được rồi.

Cậu hỏi chính là hỏi câu vô nghĩa.

Phỏng chừng nhận tri của hắc heo thú về nhung nhung bọt biển vốn dĩ liền như vậy, giống như việc ai ai cũng biết mặt trời mọc đằng đông lặn đằng tây. Đến nỗi vì sao mặt trời lại mọc đằng đông lặn đằng tây? Mặt trời không phải vốn dĩ là vậy sao?

Đạo lý về nhung nhung bọt biển cũng là cái dạng này, nhận thức của hắc heo thú về nhung nhung bọt biển là như vậy, mặc vào có thể bơi nhanh. Đến nỗi tại sao lại như vậy, nhung nhung bọt biển còn không phải như vậy sao?

Nếu lúc này hắc heo thú dùng nhung nhung bọt biển để bơi, Chương Trạch Tịch nhất định sẽ đuổi không kịp. Nhưng hắc heo thú thèm ăn, nó còn không ăn được rong biển. Do do dự dự nên vẫn ở lại.

Chương Trạch Tịch cướp lại nhung nhung bọt biển, “Được rồi, trả đồ vật lại đi.”

Hắc heo thú ủy khuất, “Nó vốn là của tôi.”

“Hiện tại là của tôi.’ Chương Trạch Tịch nói đến cái này liền không tốt lắm, gia hỏa này làm hại chính mình kinh hồn táng đảm một hồi, còn làm trễ thời gian của mình.

Nhung nhung bọt biển nếu biết cách dùng sẽ tạo được tác dụng lớn, Chương Trạch Tịch tính toán phải nghiên cứu kĩ một hồi, hoàn toàn lợi dụng hết giá trị của nó.

Nghiên cứu nghiên cứu một hồi làm Chương Trạch Tịch đến cửa cũng không muốn ra.

Trên thực tế nhung nhung bọt biển cũng không có sức nổi, nhưng khi Chương Trạch Tịch dùng sức đè ép nó, bên trong nó giống như có lực đàn hồi, nâng nhung nhung bọt biển và đồ vật trên nhung nhung bọt biển, dường như đến lực hút của trái đất đều giảm bớt.

Nếu Chương Trạch Tịch không dùng sức đè trên bọt biển, sẽ không xuất hiện lực đẩy này.

“Thật là thứ tốt a!” Hai mắt Chương Trạch Tịch sáng lên, yêu thích không buông nhung nhung bọt biển, nhưng là số lượng bọt biển không nhiều lắm, nếu có thể tích cóp thêm một chút, có thể lúc chuyển nhà có thể tránh rất nhiều phiền toái.

Chương Trạch Tịch linh quang chợt lóe, quay trở lại tìm hắc heo thú đang uể oải ỉu xìu ghé trên tảng đá.

“Lúc trước anh nói rong biển có thể đổi nhung nhung bọt biển….” Chương Trạch Tịch chưa nói hết.

Hắc heo thú giống như là cá bị mắc câu, nghe thấy rong biển liền thèm ăn, “Có thể đổi, cậu cho tôi mười cây rong biển, tôi lại cho cậu thêm một ít bọt biển.”

“Tôi cho anh mười cây rong biển, anh dẫn tôi đến nơi nhung nhung bọt biển sinh ra.” Chương Trạch Tịch bắt đầu cò kè mặc cả.

Tròng mắt hắc heo thú xoay tròn mà chuyển, nó thấy cái giá này không phù hợp mong muốn của nó, “Đó là đồ vật của tôi, không thể mang cậu đi, tôi có thể trở về lấy tới đổi rong biển cho cậu.”

Vốn dĩ Chương Trạch Tịch còn cảm thấy sinh vật phân hóa trong biển đều khá thuần phác, nhưng không ngờ lại cũng tâm cơ như vậy, “Cái gì là đồ vật của anh, anh cống hiến gì cho nơi bọt biển sinh trưởng? Còn không biết xấu hổ nói là của anh, lại cho anh thêm 5 cây, anh dẫn tôi đi tìm bọt biển.”

“Đó là địa bàn của tôi, không thể dẫn cậu đi.” Ý thức bảo hộ lãnh địa của hắc heo thú vẫn rất mạnh, từ thực lực của Chương Trạch Tịch mà nói, nó rất có thể không phải đối thủ của cậu, nếu không phải đối thủ, vậy không thể bại lộ vị trí sào huyệt của mình, nếu Chương Trạch Tịch muốn bá chiếm sào huyệt của nó thì sao?

Chương Trạch Tịch nhìn ra nó sẽ không chấp nhận giá cả này, giá cả có thể bàn sau, hiện tại có thể thương lượng trước.

“Anh không muốn giao dịch thì thôi, hôm nay tôi còn có việc cần ra ngoài.” Vốn dĩ Chương Trạch Tịch định đi bố trí nhà mới, kết quả lại bị tên này làm trễ việc.

“Vậy cậu đi đi.” Hắc heo thú thầm tính toán, chờ con bạch tuộc này đi khỏi, nó lại trở lại lấy rong biển cũng được. Chẳng lẽ đại bạch tuộc còn có thể đem rong biển mang đi sao!

Chương Trạch Tịch đương nhiên không đồng ý, “Anh không thể lưu lại, anh phải đi cùng tôi.”

“Đi đâu? Tôi không đi, chút nữa tôi về nhà.” Hắc heo thú mới không muốn ra ngoài cùng Chương Trạch Tịch, nếu đi theo Chương Trạch Tịch, làm sao nó có thể trộm rong biển.

“Anh đều tới trộm đồ vật của tôi, còn muốn trở về?” Chương Trạch Tịch ngữ khí một chút đều không tốt.

“Cậu lại không cho tôi ăn rong biển, tôi không đi.” Chương Trạch Tịch cũng thực ủy khuất, rong biển không ăn, còn không cho phép nó nghĩ cách để ăn hay sao.

Chương Trạch Tịch: “Ai biết anh có nhân lúc tôi không có nhà mà làm hại tiểu bạch tuộc nhà tôi hay không.”

“Không đi, tôi đói bụng, không sức lực.” Hắc heo thú ghé vào tảng đá, đôi mắt tặc hề hề nhìn Chương Trạch Tịch.

Chương Trạch Tịch vô ngữ, tuy rằng diễn xuất của nó không thể so với diễn viên chuyên nghiệp, nhưng cũng ưu tú hơn rất nhiều diễn viên.

Vì khen thưởng vị diễn viên này, Chương Trạch Tịch khó được hào phóng một lần, quyết định cho hắc heo thú lót lót bụng, lại để nó làm cu li cho mình. Nhưng đồ ăn này … Cậu tuyệt đối sẽ không cho không, “Tôi cho anh hai cây rong biển, anh đi theo tôi.”Nghe thấy có thể ăn rong biển mỹ vị, hắc heo thú tức khắc nâng cao tinh thần, đứng dậy, “Vậy cậu cho tôi trước.”

Chương Trạch Tịch trở lại hang động thu thập đồ vật, “Anh ăn hà biển không?”

Hắc heo thú: “Không ăn, tôi ăn chay.”

“Anh thật sự ăn chay?” Cậu hoài nghi hắc heo thú có phải lừa dối để cậu tin nó sẽ không thương tổn tiểu bạch tuộc, nên mới soạn ra lý do này.

“Tôi chính là ăn chay.”Hắc heo thú xác nhận lần nữa.

Chương Trạch Tịch: “Cho nên, vừa rồi anh nghĩ chờ tôi đi khỏi lại trở về trộm đúng không?”

Hắc heo thú bị vạch trần tâm tư có chút hoảng loạn, liên tục phủ nhận, “Tôi không có!”

Chương Trạch Tịch cũng hừ hừ mấy tiếng không nói thêm nữa, chỉ cầm mấy cây rong biển lung lay một vòng trước mặt nó.

Hắc heo thú thiếu chút nữa liền chảy nước miếng, chờ Chương Trạch Tịch đưa cho mình.

Chương Trạch Tịch cho nó một cây rong biển.

Hắc heo thú sợ cậu hối hận, nhanh chóng bỏ vào miệng, hai ba miếng đã ăn xong, tròng mắt lại lần nữa đặt lên cây rong biển còn lại.

“Cho anh ăn một cây trước, một cây khác đợi tới đích đến lại cho anh.” Chương Trạch Tịch sẽ không lập tức cho nó rong biển.

Hắc heo thú cọ xát cùng cậu một hồi, cuối cùng vẫn là Chương Trạch Tịch ngại nó lãng phí thời gian rống lên một tiếng dọa nó.

Sự tình liền quyết định như vậy.

Chương Trạch Tịch dỗ tiểu bạch tuộc vào sào huyệt, sau đó mới kéo hắc heo thú ra ngoài.

Nhưng lúc cậu định rời đi, một con tiểu bạch tuộc không biết từ khi nào đã ghé vào đỉnh đầu cậu, Chương Trạch Tịch có chút bất đắc dĩ.

Vươn xúc tua sờ sờ, lúc này mới phát hiện trên người cậu ẩn giấu không chỉ là một con tiểu bạch tuộc.

Chương Trạch Tịch vốn muốn đem chúng nó nhét về sào huyệt, nhưng chỉ cần dời vỏ sò khỏi cửa, sẽ có càng nhiều tiểu bạch tuộc chui ra.

Cậu cũng không thể làm tiểu bạch tuộc luôn ở sào huyệt không ra, cậu luôn che chở tiểu bạch tuộc cũng không nhất định là chuyện tốt, dễ làm tiểu bạch tuộc mất đi tính cảnh giác

Nhưng muốn mang tất cả tiểu bạch tuộc ra ngoài lại có chút không thực tế, vậy mang từng nhóm ra ngoài đi.

Cậu không quên, vừa rồi lúc đối chiến với hắc heo thú, tiểu bạch tuộc là sẽ phóng điện, đây chẳng lẽ là thiên phú chủng tộc.

Tiểu bạch tuộc có thể phóng điện cũng coi như có năng lực tự bảo vệ mình.

Nghĩ vậy, cậu bỏ ý tưởng nhét tiểu bạch tuộc trở về.

Tổng cộng bốn con tiểu bạch tuộc, đều bị cậu đặt trên đầu.

Có con tiểu bạch tuộc rất ngoan, nhìn đến hoàn cảnh lạ lẫm sẽ an tĩnh mà ghé lên người Chương Trạch Tịch, nhưng cũng có tiểu bạch tuộc tương đối nghịch ngợm, không an phận trên đầu Chương Trạch Tịch, thường thường bơi đi bốn phía, một khi Chương Trạch Tịch phát hiện sẽ vươn xúc tua đem tiểu bạch tuộc vớt trở lại.

“Đi thôi.” Chương Trạch Tịch dẫn đường phía trước.

Hắc heo thú tranh thủ tạm thời mượn nhung nhung bọt biển, khoác ở trên người, như vậy có thể giúp nó tiết kiệm không ít sức lực.

Nhờ nhung nhung bọt biển, hắc heo thú như được nạp điện, soạt một cái bơi thật xa, ném Chương Trạch Tịch và tiểu bạch tuộc ra xa người.

Chương Trạch Tịch không vui, gia hỏa này sẽ không muốn cuốn nhung nhung bọt biển chạy thoát đi? Còn may mới cho nó một nửa rong biển.

Bất quá là cậu miên man suy nghĩ, hắc heo thú bơi một vòng rồi lại quay lại.

“Tôi bơi nhanh hay không?” Hắc heo thú vây quanh Chương Trạch Tịch, “Cậu thật chậm a, bạch tuộc các cậu đều chậm vậy sao?”

Chương Trạch Tịch: “……”

Còn không đợi Chương Trạch Tịch phản ứng, hắc heo thú lại xẹt một cái bơi ra xa, không biết đi tới nơi nào.

Chương Trạch Tịch hướng về phía trước đi một đoạn, hắc heo thú lại xoay trở về, khoe khoang, “Cậu thật quá chậm, ăn nhiều rong biển còn chậm như vậy, cậu nhìn tôi xem, bơi một cái đã ra thật xa.”

Nói xong lại trốn đi lần nữa.

Chương Trạch Tịch: “………”

Lần kế tiếp hắc heo thú trở về, lại càng thiếu đánh, “Tôi đều tới đích rồi quay lại, sao cậu còn ở nơi này. Thật là quá chậm, tôi cho rằng cậu nên tăng tốc một chút, không thể luôn làm tôi chờ, như vậy là không hay!”

Nó nói xong liền bơi vòng quanh phụ cận một chút.

“Anh xuống đây đã….” Chương Trạch Tịch nói.

Hắc heo thú dừng lại động tác, có chút nghi hoặc, đại bạch tuộc đột nhiên gọi nó làm gì? Chẳng lẽ muốn cho nó cây rong biển còn lại? Ôm lòng hiếu kỳ, nó bơi xuống, “Chuyện gì?”

Chương Trạch Tịch: “Nằm sấp xuống đất dễ nói chuyện.”

“A”. Hắc heo thú nhất thời không hiểu ý, ngoan ngoãn làm theo lời Chương Trạch Tịch.

Một phút sau.

Chương Trạch Tịch đã ngồi ổn trên người hắc heo thú, xúc tua cố định chính mình. Cả nhà năm người kiêu ngạo, tiểu bạch tuộc hưng phấn khua khua xúc tua nhỏ.

Chương Trạch Tịch vươn một căn xúc tua, nhẹ nhàng đập vào thân hắc heo thú, “Chúng ta đi, tôm tích!”

Vẻ mặt hắc heo thú từ khoe khoang biến thành ủy khuất, nó không muốn trở thành tọa kỵ (vật cưỡi), nhưng nó bị uy hϊếp, nếu không làm theo, một cây rong biển kia sẽ không có.

Vì rong biển, nó chỉ có thể ép dạ cầu toàn, mang theo một nhà năm người lại lần nữa xuất phát.

Nó – hắc heo thú, vì rong biển mà trả giá quá nhiều.