Sau Khi Biến Thành Một Con Bạch Tuộc

Chương 14

Trong tình hình ngàn cân treo sợi tóc, tốc độ lưu thông của dòng nước thay đổi.

Chủ nhân móng vuốt màu đen còn chưa kịp dời cục đá và vỏ sò ra chỗ khác, mấy xúc tua bạch tuộc mạnh mẽ hữu lực đánh úp lại quanh thân nó, bao lấy thân thể nó, làm nó tạm thời mất đi năng lực hành động.

Một cổ lực lượng muốn đem nó kéo ra khỏi sào huyệt, sinh vật màu đen bắt đầu cùng Chương Trạch Tịch tranh đoạt quyền khống chế, trong lúc giãy giụa, móng vuốt màu đen múa may lung tung va chạm vào cục đá đang lấp kín cửa động.

“Anh anh anh…” sinh vật màu đen vẫn không thể chạy thoát khỏi khống chế của xúc tua, nó sốt ruột đến mức phát ra âm thanh quái dị, thanh âm chói tai, còn bén nhọn hơn tiếng khóc của trẻ con.

Chương Trạch Tịch dùng xúc tua, gắt gao khống chế tay chân của sinh vật màu đen này.

Quanh thân sinh vật kia bao trùm một tầng lông tóc rất dày, thân thể như là hải báo, chi trước là vây cá, sinh vật có móng tay màu đen cứng rắn, chi sau là đuôi cá. Tuy rằng rất giống với hải báo, nhưng lại không phải hải báo.

Trước khi Chương Trạch Tịch ra ngoài, cậu đã nhận ra xung quanh có điều khác thường, phỏng chừng là sinh vật rình coi hôm qua đã tìm tới đây.

Tối hôm qua cậu đã bắt đầu cảnh giác, nhưng trải qua một đêm, đối phương cũng không dám bại lộ chính mình, điều đó cho thấy nó kiêng kị thực lực của cậu, không dám đối mặt trực tiếp với cậu, nên mới có thể nhân lúc cậu rời đi mà công kích sào huyệt.

Biết được sào huyệt có điều bất thường, khi ra cửa Chương Trạch Tịch cũng không đi xa, trốn trong rặng san hô, lợi dụng năng lực biến sắc mà trộm chạy về.

Quả nhiên không ngoài dự liệu, cậu vừa mới rời đi, sinh vật trốn ở chỗ tốt liền gấp không chờ nổi mà chạy ra, bị cậu bắt gặp.

Tình huống trước mắt có chút khó giải quyết, tuy cậu định tiêm nọc độc vào thân thể đối phương, nhưng lông của nó quá dày, giống như mặc một lớp áo bông, cậu căn bản không thể hạ miệng, hai bên đều không làm gì được nhau.

Kẻ xâm lấn không ngừng giãy giụa, trong miệng phát ra tiếng kêu ‘anh anh’ không ngừng, loại tiếng kêu bén nhọn này khiến Chương Trạch Tịch có chút khó chịu, nghe lâu có chút váng đầu.

Cậu và sinh vật màu đen này giao chiến gây ra tiếng vang có chút lớn, cửa động đã bị mở ra, lòng hiếu kì của tiểu bạch tuộc bị khơi dậy, sôi nổi bơi ra ngoài động.

Chương Trạch Tịch nhìn thấy tiểu bạch tuộc ào ào chạy ra tới, trong lòng khẩn trương, cậu có thể giằng co với đối phương, nhưng không thể đảm bảo sẽ không khiến tiểu bạch tuộc bị ngộ thương.

“Đừng tới đây, đều trở về đi!” Chương Trạch Tịch thực nỗ lực mà truyền lại ý tứ của mình, đáng tiếc tiểu bạch tuộc vẫn giống trước đây, không phản ứng gì với việc cậu truyền lại ý thức.

Tiểu bạch tuộc chưa phân hóa tất nhiên không thể hiểu được ý cậu, nhìn Chương Trạch Tịch đang dây dưa với sinh vật đen tuyền, không những không trở về, còn hung ba ba bơi lại đây muốn hỗ trợ.

Chương Trạch Tịch nhìn thấy tiểu bạch tuộc hùng hùng hổ hổ, vừa vui mừng vừa lo lắng, chỉ ó thể kéo sinh vật màu đen cùng lui về phía sau, tận lực rời xa tiểu bạch tuộc.

Ánh mắt cậu va phải một khối nham thạch màu đen, cậu liền kéo sinh vật màu đen tới trước khối nham thạch, dùng hai căn xúc tua cố định thân thể mình vào tảng đá, mấy căn xúc tua khác tiếp tục cuốn quanh người cục bột đen, nói thẳng ra là đem cả cậu, cả cục bột đen đều cột vào tảng đá.

Cục diện này chỉ có thể duy trì tạm thời, cậu không muốn háo chết mình ở trên tảng đá, phải tiếp tục nghĩ cách, nhưng tình huống trước mắt này ít nhất có thể tránh được trạng thái chiến đấu quay cuồng, cũng không dễ dàng khiến tiểu bạch tuộc bị ngộ thương.

Hàng ngàn hàng vạn con tiểu bạch tuộc như ong vỡ tổ ào tới, sôi nổi ghé vào người cục bột đen.

Chương Trạch Tịch tuy cảm động tiểu bạch tuộc giữ gìn chính mình, nhưng chút công kích của tiểu bạch tuộc chỉ như kiến cắn. Ai! Vẫn nên ngẫm lại cách làm tiểu bạch tuộc tản ra thì hơn!

Trong lúc Chương Trạch Tịch đang sầu não, một màn trước mắt hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của cậu.

Tiểu bạch tuộc mà cậu cho rằng nhỏ yếu, đáng thương, lại bất lực bộc phát ra một tầng ánh sáng cam mỏng manh, theo màu cam sáng lên, từng đạo tia chớp nho nhỏ màu tím nổ tung trong nước biển.

Chương Trạch Tịch trợn tròn mắt, khi ánh sáng này bùng nổ, dòng điện mà nước biển truyền đến làm cậu cả người tê dại, không thể khống chế mà run rẩy một chút, xúc tua bị điện giật liền lơi lỏng.

Chương Trạch Tịch trừng lớn đôi mắt, này đó nhãi con! Thật hố cha! …

Nhưng cũng chính lúc này, sinh vật màu đen rốt cuộc tìm thấy cơ hội trốn thoát, trượt khỏi khống chế của cậu, trực tiếp ghé vào hải giường.

Chương Trạch Tịch nhìn một đống đen tuyền giống như sợi bông trong lòng có chút há hốc mồm, loại sinh vật này còn có thể rụng lông a!

Tiểu bạch tuộc cũng tập thể trợn tròn mắt, một đá còn ngây ngốc phóng điện trên da lông giống như sợi bông kia. Cuối cùng chịu đau đớn vẫn là Chương Trạch Tịch đang ôm sợi bông.

Thời gian phóng điện của tiểu bạch tuộc cũng không dài, chẳng bao lâu đã dừng lai, Chương Trạch Tịch nghĩ có thể là do tiểu bạch tuộc còn nhỏ, không thể kéo dài lâu lắm. Cậu nhanh nhẹn vươn xúc tua đi bắt tiểu bạch tuộc còn đang cần cù chăm chỉ phóng điện lên sợi bông, đem nó di chuyển xa một ít, miễn cho lại phóng điện vào baba của nó.

Cậu nhất thời không rảnh suy nghĩ tại sao tiểu bạch tuộc có thể phóng điện, lực chú ý tập trung lên người sinh vật màu đen.“Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi, ô ô ô oa…” quái vật màu đen hoảng loạn quỳ rạp trên mặt đất, hai cái móng vuốt ôm lấy đầu mình xin tha.

“Anh là sinh vật phân hóa? Anh đã là sinh vật phân hóa, tại sao còn tới công kích sào huyệt của tôi?” Chương Trạch Tịch cảm thấy khó có thể tin, mười phần phẫn nộ mà truyền ý thức, sau khi giao lưu với cá hề, cậu biết về cơ bản, sinh vật phân hóa sẽ không chủ động công kích sinh vật phân hóa khác, trừ phi hai bên có mâu thuẫn không thể giải quyết, nếu không sẽ không động thủ.

Gia hỏa này nếu biết cậu phân hóa còn tới công kích sào huyệt của cậu, như vậy chính là không tuân thủ quy tắc.

Nhưng cũng không phải là không có lỗ hổng, tỷ như sinh vật màu đen này chỉ công kích tiểu bạch tuộc chưa phân hóa nhà cậu.

“Tôi không có ô ô ô …” Sinh vật màu đen khóc giống như tiểu hài tử bị ủy khuất, làm Chương Trạch Tịch có cảm giác giống như đang khi dễ trẻ em.

“Anh còn nói không có, anh đều chuẩn bị mở ra cửa sào huyệt của tôi.” Chương Trạch Tịch căn bản không tin nó giảo biện.

“Tôi đói bụng, chỉ muốn ăn thức ăn mà thôi.” Sinh vật màu đen ủy khuất ngồi ở hải giường.

Chương Trạch Tịch thiếu chút nữa giận đến bật cười, “Anh còn muốn ăn tiểu bạch tuộc nhà tôi?”

Tuy rằng cậu biết tiểu bạch tuộc chưa phân hóa cũng nằm trong thực đơn của sinh vật khác, nhưng tiểu bạch tuộc này còn nhỏ, sinh vật phân hóa đều tuân thủ quy tắc không thể tập kích ấu tể, bởi vì không ai biết được ấu tể sau này có thể phân hóa hay không.

“Tôi mới không ăn tiểu bạch tuộc, tôi chỉ muốn ăn rong biển, ngày hôm qua tôi thấy cậu kéo rất nhiều rong biển về nhà.” Tròng mắt nó xoay tròn chuyển động.

Trên xúc tua của Chương Trạch Tịch còn ôm lông của nó, trong lòng cũng không hoàn toàn tin lời nó nói, “Xung quanh đây có rất nhiều rong biển, anh không ăn, tới sào huyệt của tôi làm gì?”

Hắc heo thú nghiêm túc giải thích, “Những rong biển đó không thể ăn, chỉ có rong biển cậu mang về ăn ngon.”

“Anh không ăn qua sao lại biết rong biển của tôi ăn ngon.”

Hắc heo thú ngượng ngùng, “Tôi ăn qua rồi.”

Chương Trạch Tịch đột nhiên tỉnh ngộ, “Anh ăn rong biển hôm qua tôi làm rớt?”

Hắc heo thú thừa nhận, “Ăn”.

Chương Trạch Tịch nghiêm túc nói, “Không đúng! Anh rõ ràng theo tôi về từ núi hà biển, nếu muốn ăn rong biển thật, tại sao không trực tiếp ăn ở núi hà biển. Sao còn chạy xa như vậy, cố thủ một đêm để ăn vụng!”

Sinh vật màu đen run một cái, vẫn là nói sự thật, “Tôi không dám đi, nơi đó có hải thú hung dữ.”

Núi hà biển có cường đại hải thú bảo hộ, chuyện này Chương Trạch Tịch biết, cậu có chút hứng thú với hải thú kia, “Anh từng gặp hải thú kia sao?”

“Chưa từng thấy, nhưng rất khủng bố, tôi không dám đi.”Hắc heo thú lui lui.

Chương Trạch Tịch trừng mắt bạch tuộc, “Anh không dám đến đó ăn liền dám đến ăn vụng của tôi?” Đây là chọn quả hồng mềm để bóp đúng không!

Quái vật màu đen vẻ mặt ngượng ngùng, ngượng ngùng lắc lắc cái đuôi, không dám trả lời.

Chương Trạch Tịch: “……”

Biết rõ con sinh vật màu đen này chỉ muốn trộm rong biển, Chương Trạch Tịch cũng không còn phẫn nộ như trước, nhưng cậu cũng không hoàn toàn tin lời nó, chỉ cưỡng chế không cho phép nó tới gần tiểu bạch tuộc.

Sinh vật màu đen chỉ có thể nghe lời mà cách xa một chút.

“Lông của anh…” Chương Trạch Tịch vốn định nói trả cho nó, nhưng lại đổi ý, “Lông của anh tôi tịch thu, đây là đại giới phải trả khi trộm đồ của tôi, tôi nhận lấy lông của anh không phải do tôi tham tiện nghi, tôi chỉ muốn giáo huấn anh một chút, cho anh nhớ, đỡ phải lần sau còn làm hại sinh vật khác.”

Bất quá lông này còn rất mềm, chờ chuyển nhà làm đệm lót trong ổ, nhất định sẽ rất thoải mái!

“Cậu thích tôi có thể tặng cho cậu, nếu cậu có thể cho tôi rong biển, tôi còn có thể cho cậu thêm một chút.” Sinh vật màu đen là hắc heo thú, trước mắt nó vẫn là một ấu tể, nhìn bộ dáng nó cũng không quá để ý số lông này.

“Nhiều thêm tôi cũng không dùng được, chủ yếu là muốn trừng phạt anh.” Chương Trạch Tịch thấy nó có thể trực tiếp rụng lông cũng có chút tò mò, “Sao anh có thể kéo số lông này khỏi người mình vậy?”

Hơn nữa hắc heo thú chẳng những kéo lông, thân thể cư nhiên còn một lớp lông ngắn.

Móng vuốt đen đen gãi gãi đầu, “Đây không phải lông của tôi, đây là nhung nhung bọt biển, tôi chỉ mặc nó trên người mà thôi.”

“Anh sợ lạnh?” Chương Trạch Tịch thập phần nghi hoặc, “Mặc cái này vào làm gì? Chẳng lẽ không ảnh hưởng đến hành động của anh sao?”

Hắc heo thú phủi vài cái trong nước, ném cái đuôi rồi khoa chân múa tay, “Nhung nhung bọt biển dùng rất tốt, mặc nó vào sẽ bơi nhanh hơn.”

Chương Trạch Tịch một lời khó nói hết, “Mặc cái này vào bơi nhanh hơn?” Tôi đọc sách dù hơi ít nhưng anh đừng nghĩ gạt được tôi.

Nó cho rằng cậu không biết rằng bọt biển sẽ làm tăng lực cản của nước biển hay sao!