Chương Trạch Tịch ghi nhớ vị trí động thạch, sau đó tạm biệt cá hề, cá hề cũng bận việc của mình, không thể vẫn luôn bồi Chương Trạch Tịch, sau khi dẫn Chương Trạch Tịch tới nơi, giới thiệu tình hình xung quanh một chút rồi rời đi.
Chương Trạch Tịch mang theo tiểu bạch tuộc đi chọn ‘nhà mới’.
Mảnh động thạch này xác thật có rất nhiều hang động thích hợp nhà bọn họ cư trú, nhưng cũng không phải chỉ cần chọn hang động có không gian rộng là được.
Động thạch ẩn giấu rất nhiều nguy hiểm không biết tên, muốn dùng động thạch làm ‘nhà’ không phải chỉ có một nhà bọn họ. Nếu cậu chỉ ở một mình, ở nơi này sẽ không có vấn đề gì lớn, thậm chí còn rất thích hợp, có sinh vật khác đại biểu có đồ ăn phong phú.
Nhưng tiểu bạch tuộc ở nơi này lại rất dễ trở thành đồ ăn của sinh vật khác.
Đi dọc một vòng quanh mảnh động thạch, cuối cùng cậu đem mục tiêu chỉ định ở núi hà biển, động thạch và khu rong biển có một chỗ giao thoa, vị trí này so sánh cùng cảnh vật xung quanh có vẻ cằn cỗi hơn rất nhiều, cũng có ít sinh vật sinh hoạt ở đó.
Nếu có sinh vật lớn công kích, vị trí này sẽ rất dễ bị công kích, cũng khá nguy hiểm, bởi vì có ít nơi có thể trốn.
Bất quá Chương Trạch Tịch có tự tin có thể đuổi đi kẻ xâm lấn.
So với thợ săn bên ngoài, nguy hiểm giấu trong chỗ tối mới khiến Chương Trạch Tịch không thể lường trước.
Chọn xong vị trí ‘nhà mới’, Chương Trạch Tịch cũng không bố trí nhà mới ngay, thời gian không còn sớm, cậu trực tiếp mang tiểu bạch tuộc tới núi hà biển.
Núi hà biển vẫn tản ra một cỗ hơi thở quỷ dị làm người run sợ như trước, thậm chí càng mãnh liệt so với những lần trước.
Đã có kinh nghiệm, cậu tận lực phân tán lực chú ý của mình, ánh mắt chuyển về cua bùn trên núi hà biển.
“Cua bùn đều không sợ, mình sợ gì chứ.” Chương Trạch Tịch tự an ủi chính mình.
Cua bùn lộp cộp lộp cộp bò qua trước mặt cậu, trên đường dừng lại một chút, lại lộp cộp lộp cộp bò ngang qua.
Không biết vì sao, Chương Trạch Tịch luôn cảm thấy con cùa bùn này vừa trợn trắng mắt.
Nhưng cua bùn sao có thể trợn trắng mắt được? Là do ảo giác của cậu đi.
Chương Trạch Tịch áp chế cảm giác kì quái xuống, bắt đầu sự nghiệp rút hà biển. Sau khi hà biển bị rút, lưu lại một cái hố nhỏ.
Đừng nói, việc này rất có thể xả stress nha!
Chương Trạch Tịch chơi đến vô cùng vui vẻ, hoàn toàn quên đây là việc tốn sức.
Cua bùn ở nơi này hồi lâu, hà biển cũng là đồ ăn của chúng nó, lúc chúng nó ăn sẽ dùng càng cua kẹp vỡ xác hà biển, ăn thịt bên trong. Nhưng một nửa xác hà biển vẫn luôn ghim trong đất, cho nên việc này dẫn tới xác hà biển chiếm cứ không gian cho hà biển con phát triển.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, hà biển càng ăn sẽ càng ít, miệng ăn núi lở không phải phong cách của cậu, cho nên trong lúc đào hà biển, chỉ cần nhìn thấy xác hà biển, cậu sẽ rút sạch, tạo ra không gian cho hà biển con sinh trưởng.
Ban đầu tiểu bạch tuộc còn ngoan ngoãn ngồi trên đỉnh đầu Chương Trạch Tịch, nhìn thấy cậu rút hà biển, thấy có vẻ chơi rất vui, nó liền mấp máy dịch tới bên cạnh đầu trọc.
Từ động tác của nó có thể thấy nó do dự, nhưng loại do dự này không lâu lắm, bước chân nhỏ dịch dịch, liền nhảy từ trên đỉnh đầu Chương Trạch Tịch xuống, chậm rãi rớt xuống, đáp trên một cây rong biển hình thoi.
Nó ôm rong biển quan sát động tác của Chương Trạch Tịch.
Chương Trạch Tịch như có sở cảm, cúi đầu liền thấy tiểu bạch tuộc tò mò nhìn chằm chằm động tác của mình. Cậu cũng không ngăn cản tiểu bạch tuộc, chỉ là phân một chút lực chú ý tập trung trên người tiểu bạch tuộc.
Đại khái ấu tể đều thích bắt chước, tiểu bạch tuộc nhìn động tác của Chương Trạch Tịch một hồi, học cậu mà ghé vào hà biển, hai căn xúc tua chống trên mặt đất mượn lực, mấy căn xúc tua còn lại đều dán lên hà biển, toàn bộ xúc tua dùng hết cũng chưa thể ôm hết hà biển.
Tiểu bạch tuộc cố sức mà rút hà biển không biết lớn hơn nó bao nhiêu lần, chút sức lực này tất nhiên không có hiệu quả gì, nhưng Chương Trạch Tịch lại xem đến mùi ngon.
Hà biển tuy là đồ ăn của bạch tuộc, nhưng không phải chúng không có tính công kích.
Tiểu bạch tuộc vừa rồi còn dùng sức giúp baba làm việc, đột nhiên đã bị đồ vật như cây quạt nhỏ mở ra bao lấy toàn thân, kéo vào trong xác.
Chương Trạch Tịch thời khắc đều chú ý tình bạch tuộc, trước tiên dùng xúc tua ngăn trở cái miệng đang mở ra của hà biển, ngăn cản tiểu bạch tuộc bị đưa vào trong miệng hà biển.Tiểu bạch tuộc giãy giụa vài cái, nhanh chóng được Chương Trạch Tịch giải cứu ra.
Đối với ấu tể mà nói, thế giới bên ngoài vẫn rất nguy hiểm.
Chương Trạch Tịch không trách cứ tiểu bạch tuộc, chỉ đem nó thả lên đầu mình, “Nơi này vẫn quá nguy hiểm, tiếp theo chúng ta đổi mục tiêu khác lại thăm dò.”
Đáy biển vốn dĩ vô cùng nguy hiểm, sinh tồn ở thế giới như vậy, không thể luôn luôn trốn tránh nguy hiểm, cần phải có dũng khí đối mặt, lại phải tích lũy kinh nghiệm, nếu không sẽ rất khó để sinh tồn ở hoàn cảnh như vậy, bạch tuộc không phải bá chủ hải dương, không có chuyện vừa sinh ra đã có bàn tay vàng.
Nếu tiểu bạch tuộc đồng ý thử dùng biện pháp của mình mà tiếp xúc thế giới này, cậu nguyện ý làm chúng nó đi thăm dò trong phạm vi chăm sóc của mình.
Sau khi Chương Trạch Tịch rút một túi hà biển và hình thoi rong biển, không tiếp tục lưu lại đó.
Cậu còn phải trở về chăm sóc tiểu bạch tuộc, vì thế kéo hà biển và rong biển về nhà.
Mới ra khỏi núi hà biển, cậu liền cảm giác được một cổ ánh mắt đang nhìn trộm hành vi của mình.
Chương Trạch Tịch không quá để ý, chủ yếu là do trên núi hà biển luôn có cảm giác kỳ quái, quen là được rồi.
Thân ảnh bạch tuộc bị nước biển và tạp chất trong nước che giấu, một đạo hắc ảnh chợt lóe qua nơi cậu mới đi qua, không thấy bóng dáng.
Chương Trạch Tịch một bên chạy về, một bên kể chuyện mỹ nhân ngư cho con trai, cũng không để bụng đối phương có nghe được hay không. Có tiểu bạch tuộc làm bạn, thời gian trôi nhanh hơn rất nhiều, làm tâm tình cậu vô cùng sung sướиɠ.
Tiểu bạch tuộc không nghe được chuyện cổ tích của Chương Trạch Tịch, lại như bị tâm tình vui sướиɠ của cậu cảm nhiễm, vui sướиɠ lăn qua lăn lại trên đỉnh đầu của Chương Trạch Tịch, có giác hút dính dính trên xúc tua, nó không hề lo lắng rơi xuống khỏi đầu trọc của baba.
Một cây rong biển hình thoi rớt ra khỏi túi lưới. Ban đầu Chương Trạch Tịch cũng không phát hiện, đi một đoạn đường mới phát hiện túi lưới bị mài rách một lỗ, túi lưới bị kéo một đường, bị mặt đất mài rách.
Cậu nhìn xung quanh, tìm một cây rong biển tạm thời lấp kín khe hở này, đến nỗi cây rong biển bị rớt trên đường, cậu lười quay lại nhặt.
Kéo như vậy rất hại cho túi lưới, Chương Trạch Tịch nghĩ cách tạo ra một chiếc xe, cứ kéo như vậy không phải cách lâu dài, nếu không lúc chuyển nhà làm sao bây giờ?
Chương Trạch Tịch chất đầy tâm sự mà về nhà.
Chờ bóng dáng Chương Trạch Tịch đi mất, một móng vuốt bén nhọn đen nhánh bao trùm trên cây rong biển hình thoi….
Chương Trạch Tịch một lòng muốn về sớm một chút, thỉnh thoảng còn phải chiếu cố tiểu bạch tuộc luôn muốn trộm chạy trốn đi chơi, cậu không thể để tiểu bạch tuộc rơi xuống được.
Ở khi Chương Trạch Tịch lại lần nữa bắt lấy tiểu bạch tuộc muốn chạy trốn khỏi đầu cậu, cậu đã nhạy bén mà nhận ra có cổ tầm mắt tỏa định chính mình.
Nhớ tới cổ tầm mắt dưới chân núi hà biển, cậu không khỏi có chút lo lắng, chẳng lẽ bá chủ trên núi hà biển theo dõi cậu?
Mục đích của đối phương là gì?
Trực tiếp về nhà có chút nguy hiểm, cậu đi vòng đường khác, đi qua rừng rong biển tương đối khó đi, mượn rong biển che giấu chính mình, không biết qua bao lâu, tầm mắt kia mới biến mất.
Chương Trạch Tịch cẩn thận xác nhận cảm giác của mình không sai, mới mang tiểu bạch tuộc về nhà.
Trong nhà mọi thứ đều như thường, Chương Trạch Tịch đem tiểu bạch tuộc trên đỉnh đầu mang xuống dưới, làm nó đi chơi với tiểu bạch tuộc khác.
Ngày hôm sau, Chương Trạch Tịch chuẩn bị tới địa điểm ngày hôm qua trang trí nhà mới của bọn họ.
Chương Trạch Tịch theo lệ thường làm việc, trước đem nhãi con dẫn vào sào huyệt, nói với tiểu bạch tuộc, “Baba muốn đi chuẩn bị nhà mới, các con ở trong nhà ngoan ngoãn, đừng chạy loạn.”
Hai con tiểu bạch tuộc ăn thịt hà biển xong liền dựa vào người Chương Trạch Tịch, muốn chuồn ra ngoài cùng baba.
Lúc này Chương Trạch Tịch không để chúng nó đuổi kịp, đem hai con tiểu bạch tuộc trên đầu xuống dưới, nhét vào sào huyệt, dùng vỏ sò chẹn cửa động, lại chèn cục đá ra ngoài.
Cậu kéo cái túi lưới mới làm hôm qua rời khỏi, rất nhanh đã biến mất bên trong rặng san hô.
‘Ánh đèn’ cá Monkfish sáng lên, chiếu sáng một mảnh hải giường.
Trên mặt đất chiếu ra một bóng dáng xa lạ, là khách nơi khác đến thăm.
Chủ nhân cái bóng thong thả xuyên qua làn nước, dần dần đến gần sào huyệt của bạch tuộc.
Tiểu bạch tuộc đang ăn sáng trong sào huyệt vẫn không biết gì, ngẫu nhiên sẽ vì tranh ăn mà lao vào đánh nhau, sau khi phân thắng bại lại lần nữa vào ăn cơm.
Một con sinh vật cả người đầy lông đen duỗi móng vuốt về phía cửa động bị cục đá lấp kín, móng vuốt cọ xát vào cục đá tạo ra tiếng vang ‘xẹt xẹt’.