Sau Khi Biến Thành Một Con Bạch Tuộc

Chương 12

Đối với một nhà bạch tuộc, hang động hiện tại đã khá chật chội, muốn ở càng thoải mái một chút, chuyển nhà là điều tất yếu.

Nói đến chuyển nhà, đầu tiên cậu nghĩ tới rặng san hô nơi cá hề cư trú. Phiến san hô kia khá gần núi hà biển, tuy đôi khi sẽ có sinh vật lớn tập kích, nhưng số lần không nhiều lắm. Nếu một nhà bọn họ có thể dọn tới đó, về sau muốn tới núi hà biển cũng có thể tiết kiệm thời gian.

Tuy rằng núi hà biển có chút quỷ dị, nhưng cá hề đã ở rặng san hô lâu như vậy cũng chưa xảy ra chuyện gì, có lẽ ngọn núi này cũng không khủng bố như bọn họ suy đoán.

Sau khi nghĩ kỹ, Chương Trạch Tịch đưa tiểu bạch tuộc vào sào huyệt, đối với Chương Trạch Tịch, rất nhiều sinh vật đáy biển chỉ có thể làm đồ ăn cho cậu, nhưng đối với tiểu bạch tuộc chưa trưởng thành, lại có thể trở thành nguy hiểm trí mạng.

Chuẩn bị tốt hết thảy, cậu kéo một cái túi lưới ra cửa.

Năng lực hành động của cậu rất mạnh, không bao lâu đã đi được nửa đường.

Trong đầu tự hỏi, lát nữa làm sao để tìm được cá hề, đột nhiên cậu cảm thấy da đầu có chút ngứa, nhưng hiện tại đầu cậu là cái đầu trọc bóng loáng, sẽ không có gàu, sao da đầu còn ngứa được?

Cậu vươn một căn xúc tua, dùng phía cuối xúc tua sờ soạng nơi bị ngứa, đυ.ng tới một đồ vật mềm mại.

Cậu không dùng lực, chỉ dùng giác hút cố định đồ vật kia, vừa nhìn, cư nhiên là một con tiểu bạch tuộc.

“Nhãi con, sao con lại theo tới đây?” Chương Trạch Tịch nhìn kĩ, hình dạng này, màu sắc này, còn không phải nhãi con nhà cậu hay sao? Cũng không biết từ khi nào tiểu tể tử này bò lên đầu cậu, còn theo ra tận đây.

Chương Trạch Tịch cảm thấy may mắn, may vừa rồi động tác của cậu cũng không thô lỗ, nếu không tiểu bạch tuộc đã sớm bị cậu nghiền thành thịt nát.

Tiểu bạch tuộc bị giơ giữa không trung, tiểu xúc tua không tự giác cuốn lại rồi buông ra.

Hai bạch tuộc bốn mắt nhìn nhau, tiểu bạch tuộc tỏ vẻ vô tội.

Nội tâm Chương Trạch Tịch thở dài, cậu có thể làm gì được chứ? Nó vẫn là trẻ con a!

Tiểu bạch tuộc số lượng quá nhiều, lại cơ hồ giống nhau như đúc, đến giờ Chương Trạch Tịch vẫn không phân biệt được ai là ai, tiểu bạch tuộc ghé trên đầu cậu cũng giống vậy, bởi không có đặc điểm đặc biệt gì, cậu cũng chỉ có thể biết đây là một trong số con trai con gái đông đảo của mình.

Tiểu bạch tuộc vươn tiểu xúc tua, cực lực duỗi về phía trước, muốn trở về tọa giá (ghế ngồi) của mình, mấp máy xúc tua nhỏ, nhưng vấn đề là không với tới đầu trọc của Chương Trạch Tịch.

Chương Trạch Tịch nhìn ra ý đồ của nó, nhưng cũng không lập tức làm theo ý nó, mặc kệ có có thể nghe hiểu hay không, dặn dò nghiêm túc, “Muốn đi theo ba có thể, nhưng tuyệt đối không thể chạy loạn, nếu không con đi lạc ba cũng mặc kệ.” Cậu nói xong, đem tiểu bạch tuộc đặt lêи đỉиɦ đầu, tiếp tục xuất phát.

Tiểu bạch tuộc trở về tọa giá, cao hứng động động, nhưng khi Chương Trạch Tịch bắt đầu lên đường liền an tĩnh lại, tiểu xúc tua gắt gao hút chặt da đầu Chương Trạch Tịch.

Hai con bạch tuộc nhanh chóng đi tới chân núi hà biển, Chương Trạch Tịch không thu thập đồ ăn ngay, chỉ tượng trưng đào mấy viên hà biển, sau đó vòng qua nửa ngọn núi, đi tới rặng san hô cách vách.

Chương Trạch Tịch muốn tìm cá hề trước, hỏi thăm tình hình xung quanh, xem có địa phương thích hợp cho một nhà bọn họ cư trú hay không.

Cả nhà cá hề đều ở rặng san hô này, lần trước Chương Trạch Tịch ôm vài phần cảnh giác nên không trực tiếp đi vào, cho nên cũng không biết cửa nhà cá hề ở đâu, chỉ có thể dựa theo miêu tả của cá hề mà tìm.

Phải biết rằng, có đôi khi cá hề sẽ hấp dẫn con mồi cho hải quỳ, cân bằng hải vực có chút kì quái, có chút sinh vật càng hung tàn hơn so với trong nhận thức của cậu, nên không thể loại trừ khả năng hải quỳ nơi cá hề sống có nguy hiểm.

Lần này đi tìm cá hề, cũng không phải cậu hoàn toàn không cảnh giác, chỉ là cậu định tới bất ngờ. Dưới tình huống đối phương không chuẩn bị, dù cá hề có ý xấu, cậu cũng có thể đánh đến nó trở tay không kịp, đảm bảo vài phần an toàn cho bản thân.

Chương Trạch Tịch cậu không phải một người sợ chết, chỉ là còn một đám nhãi con phải nuôi, sao có thể bỏ mạng như vậy được! Cậu hiên ngang lẫm liệt nghĩ.

Rặng san hô này lớn hơn so với rặng san hô nơi cậu ở. Hơn nữa có càng nhiều giống loài cư trú ở đây, bên ngoài trải rộng rất nhiều hải quỳ, hải quỳ có độc, gặp càng nhiều chứng tỏ càng nguy hiểm.

Loại nhỏ sinh vật sinh hoạt bên trong rặng san hô nhìn thật một con bạch tuộc lớn đã sợ đến mức chạy tán loạn, sôi nổi trốn tránh.Chương Trạch Tịch nhìn thấy mấy con cá hề ở chỗ dày đặc hải quỳ, mấy con này không khác biệt gì nhiều với con cá hề lần trước cậu gặp, nhiều nhất chỉ là sai biệt về thể trọng.

Không lương tâm mà nói, Chương Trạch Tịch không nhận ra cá ….

Cậu liền con trai con gái đều nhận không ra, sao có thể trông cậy vào cậy nhận ra chủng loại cá khác? Không thể nào!

Bất quá cậu cũng không định dùng mắt phân biệt, Chương Trạch Tịch trực tiếp dùng tinh thần lực truyền ý thức.

“Cá hề, cậu ở nhà không?” Chương Trạch Tịch truyền một vòng tin tức ở nơi có nhiều cá hề, nhất thời không nhận được hồi đáp, cậu cảm thấy cho chút không ổn. Lần trước không hỏi tên cá hề là cậu thất sách, nếu biết tên bây giờ gọi sẽ tiện hơn nhiều.

Tuy rằng dùng phương pháp thả lưới bắt cá, nhưng phương pháp này xác thật có tác dụng, không bao lâu, một con cá hề bơi ra khỏi hải quỳ.

“Tiểu bạch tuộc, cậu tới tìm tôi sao?” Cá hề có chút cao hứng, tiến lên bơi một vòng quanh Chương Trạch Tịch. Chương Trạch Tịch lần trước nói sẽ đến nhà mình làm khách, không nghĩ lại tới nhanh như vậy.

“Đúng vậy.” Chương Trạch Tịch trước đưa cho nó lễ vật. “Hà biển lần trước cho cậu ăn ngon không? Lần này tôi mang tới một ít cho cậu.”

Cá hề còn chưa từng nghe nói chuyện có qua có lại, nhìn Chương Trạch Tịch lại tặng hà biển cho mình, nó cảm thấy vô cùng kinh hỉ, “Hà biển lần trước cậu cho tôi ăn quá ngon, cậu nhìn tôi xem, có phải thân thể cường tráng hơn không?”

Nó dạo một vòng quanh Chương Trạch Tịch, muốn cho Chương Trạch Tịch nhìn rõ hơn.

Điều này có chút làm khó Chương Trạch Tịch, thời gian cậu ở chung với cá hề rất ngắn, nói thât, cậu không hề chú ý đến hình thể đối phương. Huống chi, khoảng thời gian này cậu cũng trưởng thành một ít, cách nhìn sự vật cũng thay đổi, cậu chỉ thấy cá hề rất nhỏ mà thôi.

Nhưng trong tình huống này, khen là được rồi, Chương Trạch Tịch vuốt lương tâm, khen, “Thảo nào tôi cảm thấy cậu có chút khác khác, ra là lớn hơn. Như vậy tôi đưa cậu hà biển là đúng rồi.”

“Thân thể của cậu cũng lớn hơn rất nhiều, lợi hại hơn tôi.”Cá hề có chút hâm mộ.

Chương Trạch Tịch nói, “Có thể là do vấn đề chủng tộc, có lẽ chủng tộc chúng tôi trời sinh có thể có hình thể lớn.” Cậu đem tiểu bạch tuộc trên đầu xuống, giới thiệu với bạn mới, “Tôi giới thiệu một chút, đây là con trai của tôi.”

“Con của cậu lớn lên không tồi.” Cá hề nghe đối phương mang tới con trai, vội vàng kêu tộc đàn mình lại đây, tuy nó cảm thấy việc bạch tuộc mang nhãi con là rất kì lạ, nhưng sinh vật phân hóa làm việc kì quái cũng là chuyện bình thường.

Hảo gia hỏa, Chương Trạch Tịch chỉ giới thiệu một con tiểu bạch tuộc, cá hề trực tiếp giới thiệu một đám, “Đây đều là thành viên trong tộc đàn của tôi.”

Cá hề tuy rằng là một con cá phân hóa, nhưng địa vị trong nhà cũng không phải tối cao, nó còn có bạn lữ, bạn lữ nó không phân hóa, nhưng thân thể rất cường tráng. Cá hề khác trong tộc đàn đều rất nhỏ yếu, cơ bản đều do cá hề và bạn lữ của nó che chở.

Chương Trạch Tịch không tìm được một con cá hề phân hóa nào khác trong tộc đàn của cá hề, nhưng cá hề có thể tiến hành giao lưu đơn giản với tộc đàn.

Cá hề muốn mời Chương Trạch Tịch đến phòng mình, nhưng nhà nó là một đóa hải quỳ, trên người mang theo độc tố, Chương Trạch Tịch không thể đến gần quá, cho nên Chương Trạch Tịch từ chối lời mời, uyển chuyển tỏ vẻ hình thể cậu quá lớn, sợ áp hỏng hải quỳ nhà cá hề nên không đi vào.

Cá hề bất đắc dĩ, “Vậy được rồi, xem ra chỉ có thể chiêu đãi cậu vào lần sau.”

“Lần này tôi tới đây là muốn nhờ cậu một việc” Chương Trạch Tịch nói.

“Có chuyện gì cần tôi giúp? Tôi sẽ cố gắng.” Cá hề lúc này vừa nhận lễ vật, tất nhiên sẽ khó mà cự tuyệt.

Chương Trạch Tịch nói lý do đến, “Tôi muốn tìm địa phương xung quanh đây để chuyển nhà, cậu biết xung quanh có hang động nào thích hợp cho tôi cư trú không? Có thể nhiều động một chút, số lượng con của tôi tương đối nhiều.” Cậu thậm chí đều nghĩ kĩ rồi, như vậy sau này con trai con gái trưởng thành cũng có thể ở phụ cận.

“Chuyện hang động tôi không rõ lắm, nhưng tôi biết gần rặng san hô có một mảnh động thạch, có động thạch có thể hoàn toàn chứa được thân thể của cậu.” Cá hề chỉ phương hướng cho cậu, “Ở bên kia, bên kia có khá nhiều rong biển, cũng có rất nhiều động thạch.”

Chương Trạch Tịch muốn rời khỏi, đi xem hang động, trước khi rời đi cậu hỏi tên cá hề.

Cá hề tỏ vẻ, “Tên là cái gì? Tôi không cần tên.”

“Vậy sinh vật phân hóa trong tộc đàn của cậu phân chia như thế nào?” Chương Trạch Tịch giới thiệu chính mình, “Tôi tên Chương Trạch Tịch, cậu có thể gọi tên của tôi.”

“Không cần phải phân chia, trong rặng san hô này, chỉ có một con cá hề phân hóa là tôi.” Cá hề không quá để ý tên, “Bất quá, tên của cậu có chút kì quái.”

Chương Trạch Tịch không nghĩ tới, nhiều cá hề như vậy mà chỉ có một con phân hóa, xem ra sinh vật phân hóa là rất ít.

Cá hề sơ cậu lạc đường, tự mình dẫn Chương Trạch Tịch và tiểu bạch tuộc đi tới thạch động, vì muốn báo đáp cá hề, cậu còn giúp gõ vỡ xác hà biển, làm cá hề ăn thịt hà biển, lại đem hà biển còn dư mang về nhà nó, lúc này bọn họ mới cùng đi.

Bình thường cá hề không ra ngoài nhiều, nhưng cũng hiểu rõ tình hình phụ cận, rất nhanh đã mang theo Chương Trạch Tịch đi qua rặng san hô đi tới khu rong biển.

Hai bạch tuộc một cá đi vào phụ cận động thạch, từ xa xa Chương Trạch Tịch đã thấy được động thạch bị vây quanh trong rong biển.

Từ xa nhìn, động thạch như từng ngọn núi giả, phía trên mọc ra nhiều chủng loại rong biển. Cậu vừa đến gần liền thấy ở động thạch phân bố lỗ thủng lớn lớn bé bé, có cấu tạo rất giống đá Thái Hồ, chẳng những có hang động, còn có mỹ quan.

Nhưng không phải tất cả động thạch đều thích hợp để ở, số lượng động thạch rất nhiều, Chương Trạch Tịch xem đến hoa mắt, nhất thời không thể lựa chọn, chỉ có thể đem chuyện này gác lại. Cậu tính đi đào rong biển và hà biển trước, ngày mai lại rối rắm chuyện chọn động thạch đi.