Động lực để Chương Trạch Tịch ấp trứng là lạc thú của việc này. Giống khi cậu còn nhỏ, bất luận là trứng cá, trứng chim, trứng gà hay trứng vịt, cậu đều sẽ không nhịn được mà thu thập một ít tới quan sát. Đương nhiên, cuối cùng cậu vẫn không thể thành công phá xác ra bất luận con gì, nhưng cậu vẫn có thể làm không biết mệt.
Quá trình chăm sóc trứng bạch tuộc của cậu tương đối đơn giản, sẽ không giống giống cái bạch tuộc – cả ngày ở cạnh trứng bạch tuộc. Trừ bỏ việc rửa sạch và phun nước cho trứng, phần lớn thời gian cậu đều ra ngoài điều tra địa hình. Càng hiểu biết về đáy biển, khả năng rời đi của cậu càng lớn.
Tiểu bạch tuộc bên trong trứng đã dần dần thành hình, xuyên qua vỏ ngoài nửa trong suốt, còn có thể nhìn đến tiểu bạch tuộc màu cam bên trong, màu sắc nhạt hơn một chút so với cậu, nhưng cũng rất xinh đẹp.
Nhìn đến màu cam quen thuộc, lại nhớ tới đám bạch tuộc ở cách đó không xa, cậu suy đoán trứng bạch tuộc hẳn là cùng chủng loại với mình, hoặc ít ra cũng là họ hàng gần.
Tiểu bạch tuộc thành hình làm tâm lý Chương Trạch Tịch có một cổ cảm giác thành tựu, chiếu cố chúng cũng càng tận tâm, nhưng rốt cuộc cậu cũng không phải mụ mụ ruột của chúng, nên vẫn duy trí thói quen loài người, tỷ như ba bữa một ngày. Việc ra ngoài kiếm ăn chú định cậu không có khả năng vẫn luôn sát bên tiểu bạch tuộc.
Rặng san hô mà cậu cư trú có không ít sinh vật sinh hoạt, nhưng tới gần hang động của cậu cũng không nhiều lắm, nên bình thường cậu sẽ đi săn xa một chút.
Vì không tạo ảnh hưởng quá lớn với hoàn cảnh sinh thái xung quanh, thực đơn của cậu gồm rất nhiều chủng loại, cá, tôm, cua, còn có các loại sò hến, Chương Trạch Tịch còn nếm thử một loại rong biển chất thịt đầy đặn, vị cũng không tồi, chỉ là rong biển không tính là đồ ăn của bạch tuộc, cậu không dám ăn nhiều, chỉ sợ khiến thân thể chịu tổn thương.
Trong rặng san hô này, sinh vật có thể chống lại Chương Trạch Tịch không nhiều, cậu ở trong rặng san hộ như đi trong hậu hoa viên nhà mình. Bất quá trong quá trình kiếm ăn không phải là không gặp được những nguy hiểm khác. Làm cậu đau đầu nhất chính là cá mập pyjama.
Đám bạch tuộc ở phụ cận, tự nhiên cũng sẽ nằm trong thực đơn của loại cá mập pyjama.
Hình thể cá mập pyjama không tính quá lớn, đa số chỉ dài tầm 1 mét, khi đối mặt chúng nó, Chương Trạch Tịch không luống cuống tay chân như lần đầu tiên, dù không thể phản sát, cậu cũng có thể thuận lợi đào tẩu khỏi đuổi gϊếŧ của đối phương.
Nhưng chỉ giới hạn khi số lượng đối thủ nhỏ hơn ba, nếu gặp phải quần công, cậu phỏng chừng rất khó thoát.
Sau mấy ngày ấp trứng trong hang động, cậu định đi một chuyến xa nhà.
Có hai nguyên nhân chính, thứ nhất là trong khoảng thời gian này, cá mập pyjama tập trung có chút nhiều, thời điểm Chương Trạch Tịch kiếm ăn sẽ gặp phải một đám cá mập kết bè kết phái, tình huống này rất dễ gặp nạn, cho nên cậu tính tìm một chút sò hến chứa đựng trong hang động, tạm thời tránh đầu ngọn sóng.
Nguyên nhân thứ hai là dã tâm của Chương Trạch Tịch không đơn giản là sinh hoạt nơi đáy biển, cậu muốn về đất liền. Cho nên phạm vi hoạt động của cậu không có khả năng giới hạn ở phụ cận, cậu muốn tìm hiểu địa hình và chỗ đặc biệt của cân bằng hải vực, chỉ như vậy cậu mới có thể tìm được cơ hội rời đi.
Trước khi ra ngoài, Chương Trạch Tịch dùng một vò sò lớn che lấp một nửa cửa động, lưu lại một nửa khe hở làm nước biển trong và ngoài động có thể lưu thông, lại có thể ngăn chạn khả năng có bạch tuộc khác nhân lúc cậu không ở mà bá chiếm hang động.
Xử lý xong việc hang động, Chương Trạch Tịch lựa chọn một phương hướng chưa bao giờ đi, nhanh chóng di chuyển.
Dọc theo đường đi, cậu sẽ quan sát những điểm sò hến phân phối tương đối dày đặc, để đường về có thể dễ dàng thu thập đồ ăn.
Trong quá trình lên đường, cậu thăm dò tuyến đường và nơi phân bố sinh vật biển.
Trong lúc bất tri bất giác, cậu đã bơi được một khoảng cách rất dài, cậu không có công cụ đo lường thời gian, chỉ có thể tính đại khái một chút, từ sào huyệt đến đây, ước chừng đã qua hai giờ.
Thời gian không sai biệt lắm, nếu còn không có phát hiện nào mới, vài phút sau cậu sẽ quay về.
Còn chưa đến thời gian quay về đã xác định, cậu liền nghe thấy một thanh âm chói tai, có chút giống với âm thanh con dao sét dỉ xẹt qua một cái, sau khi vang lên liền chưa từng dừng lại.
Chương Trạch Tịch nghe đến khó chịu, muốn tìm nơi thanh âm phát ra, khi cẩn thận nghe lại không phân biệt được phương hướng, giống như có người quét đi rỉ sét trong óc mình, khó có thể chịu đựng.
Tuy có thể lập tức rời đi, nhưng cậu vẫn muốn tìm ngọn nguồn của thanh âm.
Dưới tình huống vô pháp phân biệt phương hướng, cậu chỉ có thể quan sát xung quanh xem xét nguyên nhân, vừa nghĩ như vậy, thanh âm chói tai càng rõ ràng hơn, thanh âm này có chút khác biệt với lần trước. Thanh âm lần này rõ phương hướng hơn nhiều. Cậu nương theo thanh âm mà đi theo tìm kiếm nguyên nhân ngọn nguồn.
Xuyên qua một mảnh san hô, cậu trực tiếp đi vào một ngọn núi cách vách.
Đúng lúc này, thanh âm chói tai biến mất, Chương Trạch Tịch cũng chỉ có thể lựa chọn nơi này làm chung điểm.
Ngọn núi là như một sườn núi nhỏ, có phần tương tự với đống đất tạo thành phần mộ, chỉ là thể tích khác biệt một trời một vực.
Hấp dẫn tròng mắt nhất chính là phía chân núi là một mảnh hà biển và rong biển rậm rạp.Thật ra Chương Trạch Tịch cũng không có biện pháp phán đoán những cái đó có phải rong biển hay không, hình dạng thứ này tương tự hình thoi, có bốn mặt, nhưng bốn đỉnh nhọn lại được khéo léo thay thế bằng độ cung, hai đầu trên dưới là nhọn, ở giữa rộng như cái chai, cùng màu với rong biển màu lục đậm.
Cậu còn chưa từng gặp qua loại rong biển như vậy. Nếu nơi đây thật sự là cân bằng hải vực mà loài người đang thăm dò, vậy thấy giống loài mới cũng không có gì kì quái. Từ mấy năm trước đã có thiết bị dò xét quay chụp được hình ảnh giống loài mới ở cân bằng hải vực.
Ở chỗ này, khiến Chương Trạch Tịch chú ý nhất vẫn là hà biển và rong biển. Ánh mắt cậu bị hà biển hấp dẫn.
Đó là một loại cảm giác khó có thể hình dung, nói theo cách khác, giống như là một món ăn mới ra nồi tỏa ra mùi hương, làm từng tế bào trên người Chương Trạch Tịch đều kêu gào ‘ăn luôn nó’.
Hà biển dưới chân núi chiếm cứ hơn phân nửa diện tích núi, rong biển hình thoi cũng chiếm một phần diện tích, chỉnh thể nhìn qua có chút rậm rạp, nếu có hội chứng sợ hãi mật độ cao, chỉ sợ khó có thể tiếp thu.
Chúng nó lớn nhỏ không đồng nhất, thường thấy nhất cư nhiên đều đã trưởng thành, hà biển giống như miệng ưng mở ra xếp thành cái võng, sinh vật phù du trong nước khi nước biển lưu thông trở thành đồ ăn trong miệng chúng nó.
Nếu Chương Trạch Tịch đem sự vật nơi này nói ra bên ngoài, mười người chỉ sợ chín người cảm thấy cậu khoác lac, một người còn lại khả năng muốn đem cậu vào bệnh viện tâm thần.
Hà biển rậm rạp tuy rằng có chút khủng bố, nhưng không thể không thừa nhận hương vị của nó thật tốt, Chương Trạch Tịch không dám thả phanh ăn uống hà biển, từ việc chúng nó thu hút, làm tăng ham muốn ăn đã đủ để Chương Trạch Tịch cảm thấy khả nghi, càng không dám ăn một cách tự do.
Nhưng, thực mau liền có dũng sĩ thay cậu chứng minh hà biển không có độc.
Một con cua bùn múa may càng cua của nó, hung tợn kẹp ở xác ngoài của hà biển, rất nhanh hà biển đã bị toác ra một khe hở, cua bùn trực tiếp ăn thịt bên trong.
Chương Trạch Tịch nhìn cua bùn ăn cơm mà chảy nước biển, một nửa do hà biển, một nửa do cua bùn.
Chương Trạch Tịch hạ quyết tâm trong lòng, nhưng hiện tại thu thập đồ ăn quan trọng hơn. Vì thế cậu buông tha cho mấy con cua nhỏ, về việc có người nói cậu nhìn thấy sức mạnh càng cua, trong lòng sợ hãi không dám tiến lên? Ai dám vu hãm Chương Trạch Tịch chính trực dũng cảm? Đứng ra nhìn một cái!
Còn có rong biển hình thoi, cũng là mỹ thực đối với một số loại cá, Chương Trạch Tịch ghé vào nếm thử hương vị một chút, cảm giác còn có thể, hơn nữa cũng có thể bổ sung năng lượng cho cơ thể.
Bởi vì cậu không chắc loại rong biển này có hại với thân thể hay không nên không dám ăn nhiều.
Ánh mắt cậu lại lần nữa đặt vào hà biển, một căn xúc tua cuốn lên một viên hà biển, lay động trái phải, lúc này mới rút được một viên hà biển, sau khi viên hà biển bị nhổ ra, phía dưới cục đá cư nhiên để lại một khe lóm, giống như cái hố lưu lại sau khi nhổ củ cải.
Bề ngoài hà biển giống măng, dưới to trên nhọn, che phần thịt mềm mại kín kẽ.
Chương Trạch Tịch chộp viên hà biển trong xúc tua, nó đã hoàn toàn phong bế chính mình, cũng không dám lộ thịt ra ngoài.
Nhưng Chương Trạch Tịch chính là có được trí tuệ loài người, cậu đem hà biển đập vào một hòn đá, vỏ ngoài hà biển khá cứng, đập nhẹ không vỡ, đập mạnh quá lại bị đập thành thịt nát, Chương Trạch Tịch tăng thêm chút lực, cuối cùng cũng đập nứt hà biển, bẻ ra xác ngoài, lộ ra thịt mềm, màu sắc như màu thịt quả vải.
Nếm một ngụm, thịt mang theo vị mặn của nước biển còn có vị tươi thơm ngon của hải sản, Chương Trạch Tịch hưởng thụ híp híp mắt. Dùng hà biển làm lương thực dự trữ là một ý tưởng không tồi. Cậu còn phát hiện loại hà biển này rất đặc biệt, ăn xong hà biển, dường như cả người đều xảy ra một chút biến hóa, tỷ như hồi nãy cậu còn đang trong trạng thái mỏi mệt, ăn xong thịt hà biển liền cảm thấy sức lực được khôi phục.
Chương Trạch Tịch ăn liên tiếp ba viên hà biển mới no bụng, tiếp tục động tác ‘rút củ cải’ mà rút một đám hà biển, cậu đều chọn những viên hà biển to mập, rất nhanh đã xếp thành một ngọn núi nhỏ.
Một con cua bùn lặng lẽ đi tới, nó tới gần ‘núi’ hà biển của cậu, Chương Trạch Tịch đang tập trung rút hà biển, vừa không chú ý, con cua bùn đáng chết này liền kéo đi một viên hà biển trong ‘núi’ hà biển của cậu.
Tới khi Chương Trạch Tịch nhận ra, cua bùn đã sớm mang theo chiến lợi phẩm bỏ trốn mất dạng. Cậu đào một viên cũng không dễ dàng, cư nhiên lại bị con cua chết dẫm kia đoạt!
Chương Trạch Tịch tức chết đi được, khắp nơi nhìn xung quanh muốn tìm đồ vật chứa hà biển, đều do cậu không chuẩn bị trước khi tới, lúc này không tìm thấy vật chứa thích hợp. Cuối cùng cậu chỉ có thể dùng xúc tua, đem hà biển đều dính vào giác hút dưới xúc tua, che che giấu giấu mà quay về nhà.
Lần này có thể tìm được hà biển và rong biển là niềm vui ngoài ý muốn, chuyến đi này không phải đi vô ích.
Liền trong nháy mắt cậu xoay người, mặt đất đã xảy ra chấn động rất nhỏ, ngọn núi mà Chương Trạch Tịch vừa rút hà biển nứt ra hai khe hở, từ giữa lộ ra quang mang màu đỏ. Vết nứt cố sức mà căng ra, cuối cùng lộ thành hình trứng, hồng quang ánh đỏ xúc tua của Chương Trạch Tịch.
Chương Trạch Tịch run một cái, lúc này đã không cảm giác được chấn động dưới chân, nhưng lại có cảm giác bị người rình trộm, cậu lấy hết can đảm chậm rãi chuyển động thân thể, định tìm hiểu rõ là ai.
Nhưng mà phía sau cái gì cũng không có, núi hà biển bình tĩnh y như trước khi cậu đi, phảng phất hồng quang chiếu rõi trên người cậu hồi nãy là ảo giác.
Chương Trạch Tịch an tâm hơn, mặc kệ nơi này có bí ẩn gì, nhanh chóng tời đi mới là biện pháp an toàn nhất.
Chờ thân ảnh Chương Trạch Tịch hoàn toàn biến mất trước núi hà biển, hồng quang lại lần nữa sáng lên.
Con ngươi màu đỏ tươi lại lần nữa xuất hiện giữa thân núi, chuyển động trái phải, động đậy hai cái rồi nhắm lại, thế giới lần nữa bình tĩnh trở lại.