Chương Trạch Tịch dùng hai căn xúc tua giống chân người chạy vội, mấy căn xúc tua còn lại gắt gao hút lấy hà biển còn nặng hơn trọng lượng của cậu, thỉnh thoảng phun chút nước đẩy nhanh tốc độ.
Khi tới là một thân nhẹ nhàng, nhưng bởi vì muốn quan sát hoàn cảnh bốn phía, ghi nhớ phân bố của các loại sinh vật biển nên tốn thời gian hơi dài.
Khi về tuy trên người treo đồ vật trọng lượng không hề nhẹ, lại một lòng lên đường, tốc độ cũng càng mau, hơn nữa không biết có phải do ăn no hay không, cậu cảm giác trên người có cổ sức lực dùng không xong.
Cậu một đường hướng về nhà, tới cửa sào huyệt mới thực sự yên tâm, cảm giác quỷ dị ở núi hà biển còn chưa hoàn toàn biến mất, nên trong thời gian ngắn cậu không dám tiếp tục tới đó.
Cậu chất hà biển ở cửa sào huyệt, bản thân thì chui vào trong động xem xét trứng bạch tuộc, phun phun nước cho chúng nó, cung cấp oxy, thuận tiện tắm rửa một cái, lúc này mới ra tới cửa động.
Không gian trong động hữu hạn, số lượng hà biển chú định không thể dọn hết vào trong hang, nhưng tùy tiện chất động ngoài này cũng không an toàn, cần phải tìm một chỗ cất giữ.
Cậu xem xét xung quanh một hồi, khe hở nham thạch xung quanh đây rất nhiều, có lớn có bé, Chương Trạch Tịch dọn mấy tảng đá trở về, đem hà biển nhét vào khe hở bên cạnh sào huyệt, lại dùng đá lấp kín khe hở, tuy như vậy không phải rất an toàn, nhưng cậu ở ngay bên cạnh, một khi bên ngoài có bất kì động tĩnh gì, cậu cũng có thể lập tức ra ngoài xem xét. Như vậy, có thể ngăn chặn khả năng sinh vật khác cướp đi đồ ăn của cậu.
Chờ cậu giấu xong hà biển, ánh sáng nơi đáy biển cũng dần tối lại.
Ngày thứ hai đáy biển bị ánh đèn của cá Monkfish chiếu sáng, Chương Trạch Tịch bò ra khỏi hang động, kiểm tra đồ ăn của mình. Khe hở bên ngoài không có dấu vết bị phá hư, cậu dọn cục đá chắn khe hở ra ngoài, lay ra mấy viên hà biển, nhét vào sào huyệt của mình, sau đó lần nữa dùng cục đá lấp kín khe hở.
Lấy ra hà biển, đây chính là đồ ăn hôm nay của cậu. Thường xuyên dọn cục đá lấy hà biển có chút phiền phức, một lần lấy luôn đồ ăn cho một ngày vừa đỡ phiền, vừa có thể giảm khả năng khiến các sinh vật khác chú ý.
Sau khi ăn no cậu đi xung quanh một chút, cũng không rời đi quá xa, chỉ là kiếm một chút đồ ăn bên ngoài mang về.
Hai ngày đi dạo làm cậu phát hiến có vài đàn cá mập pyjama luôn tụ bên nhau, quần thể cá mập số lượng khoảng từ 8 đến 30 con, có mấy lần Chương Trạch Tịch suýt bị đuổi theo. Cũng không biết vì sao chúng nó lại tụ tập một chỗ, sau khi trở về cậu quyết định vẫn là tạm thời lảng tránh một chút.
…
Dưới tình huống cá mập pyjama thường xuyên hoạt động, đã ba ngày Chương Trạch Tịch không ra cửa.
Phụ cận tụ tập cá mập pyjama ngày càng nhiều, cũng không biết tộc đàn này có phải sắp tới có hoạt động tập thể gì không, tỷ như tụ tập sinh sản.
Nếu đám cá mập này vẫn luôn không rời đi, khả năng Chương Trạch Tịch sẽ phải chuyển nhà.
Trong khoảng thời gian này, Chương Trạch Tịch đã thăm dò được quy luật sáng lên của cá Monkfish.
Bóng đèn lớn trên đỉnh đầu cá Monkfish có thể sáng lên thời gian dài, nhưng cũng có cực hạn, ở đáy biển cậu không có phương pháp tính thời gian, chỉ có thể dựa theo thời gian buồn ngủ của mình để phán đoán. Mỗi lần bóng đèn cá Monkfish sáng lên đại khái khoảng 8 – 10 giờ, thời gian không phát sáng càng dài một chút, nếu cẩn thận tính, thời gian sáng và tối đại khái không sai biệt lắm với 1 ngày.
Phạm vi hoạt động của cá Monkfish cũng không phải cố định, thường nó sẽ ở hải giường phía trên, ngẫu nhiên cũng bơi xuống. Có một lần cậu còn thấy được bóng dáng nó đi ngang qua đỉnh đầu mình.
Đến nay mới thôi, cậu chưa bao giờ gặp được ‘mặt trời’ thứ hai, điều này chứng minh khả năng nơi này chỉ có một con Monkfish, cho nên cậu nghĩ loại cá Monkfish này là sinh vật sống một mình.
Nếu nơi khác dưới đáy biển cũng có ánh sáng, vậy có thể là mỗi con Monkfish đều có địa bàn của riêng mình, ngày thường chỉ hoạt động trong địa bàn của mình. Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng chúng nó hoạt động thay phiên, có lẽ có một con Monkfish ở phụ cận, chỉ là hai con thay phiên nhau sáng lên mà thôi.
Chương Trạch Tịch không miệt mài theo đuổi tập tính sinh hoạt của Monkfish, cậu suy tính là để dùng ánh đèn sáng tối của nó để xác định thời gian nơi đáy biển mà thôi.
Nếu tính như vậy, hôm nay đã là ngày thứ mười cậu ở đáy biển .
Chương Trạch Tịch có chút cố sức mà chui từ trong động ra. Từ khi cậu ăn thịt hà biển và rong biển hình thoi, hình thể liền bắt đầu bành trướng, thể tích hiện tại ít nhất gấp đôi so với khi vừa xuống đáy biển.
chSau khi ăn thịt hà biển, sẽ cảm giác cả người có lực, trong khi đồ ăn khác chỉ có thể làm no bụng.
Điều này đối với Chương Trạch Tịch là chuyện tốt, vì rèn luyện lực lượng, mỗi ngày cậu tuy rằng không đi quá xa, nhưng cũng đi phụ cận nhặt đá, dùng xúc tua giơ lên tảng đá như tập cử tạ, dùng hoạt động này để rèn luyện lực lượng bản thân, chờ cậu tích tụ đủ sức mạnh, đánh văng cá mập hay ‘nước mũi quái’ không phải nói chơi. Chương Trạch Tịch nâng cục đá, càng nghĩ càng đắc ý.
Song hành với ưu thế còn có phiền não, thân thể lớn lên, làm mỗi ngày Chương Trạch Tịch ra vào hang động đều cảm thấy có chút chen chúc, xét thấy thân thể cậu đủ mềm, tạm thời vấn đề không lớn, nhưng nếu hình thể cậu còn tiếp tục tăng trưởng, vậy không bao lâu cậu sẽ phải chuyển nhà.Trứng bạch tuộc trong sào huyệt lúc này đã biến thành màu cam tươi đẹp, xuyên thấu qua lớp vỏ mỏng đã có thể nhìn ra hình dạng bạch tuộc, không bao lâu nữa, tiểu bạch tuộc sẽ có thể phá xác. Ở đây có tới vạn quả trứng, đến lúc đó cảnh tượng hàng vạn tiểu bạch tuộc phá xác nhất định sẽ rất đồ sộ, đáng tiếc, dựa theo tập tính của bạch tuộc, những vật nhỏ này đại khái vừa sinh ra liền sẽ rời đi.
Theo tập tính sinh sản của bạch tuộc, sau khi tiểu bạch tuộc sinh ra giống cái bạch tuộc sẽ chết đi, nên sẽ không có khả năng tiểu bạch tuộc đi theo mụ mụ.
Chương Trạch Tịch không phải một con bạch tuộc thuần túy, cậu không sinh ra trứng bạch tuộc, cũng không có đói bụng, chỉ đơn giản là hỗ trợ ấp trứng. Cho đến lúc này, cậu đã chuẩn bị tâm lý hài tử vừa sinh ra liền rời đi.
Ở ngày thứ 15 ánh đèn Monkfish sáng lên, đám cá mập pyjama luôn du đãng ở phụ cận rút cuộc rời đi.
Hôm nay đại khái là một ngày không quá bình thường. Hôm nay tốc độ nước chảy rất lớn, thường thường cuốn lên một tầng bùn cát ở hải giường, phiến hải giường này đều ở trạng thái vẩn đυ.c, rất nhiều sinh vật sẽ tạm thời tránh né, cũng có sinh vật thừa cơ bơi theo hải lưu, theo hải lưu chảy đi xa, Chương Trạch Tịch tận mắt nhìn thấy một ít cá mập pyjama tiến vào phạm vi hải lưu, thuận theo đi đến phương xa.
Nếu ở trên đất bằng, dòng nước này tương đương với lốc xoáy đi, Chương Trạch Tịch cũng không thể ra cửa dưới tình huống nguy hiểm như vậy.
Hiện tượng dòng nước dồn dập giằng co một ngày, thẳng đến khi sắc trời tối sầm cũng không ngừng lại.
Có sinh vật theo hải lưu đi xa, cũng có sinh vật theo hải lưu đi vào nơi này.
Chương Trạch Tịch đứng nơi cửa động, nhìn ra bên ngoài, nơi xa như có một đám ngôi sao đang dần tới gần, ‘ngôi sao’ di động này có màu cam, phát ra màu cam vàng ấm áp.
Ánh sáng của những ‘ngôi sao’ này điểm xuyết trên tấm thảm đáy biển đen tối, hình thành một mảnh sao trời.
Cảnh sắc sao trời nơi đáy biển làm Chương Trạch Tịch có chút say mê, có thể ở đáy biển nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cũng không tính đến đây vô ích.
Chỉ là nhóm dân cư ở phụ cận tựa hồ đã quen với cảnh đẹp này, chỉ có người mới tới như cậu đại kinh tiểu quái, một khắc này, cậu cảm thấy thật cô độc.
Từ khi biến thành một con bạch tuộc, trừ bỏ tra xét hoàn cảnh, tránh né nguy hiểm và thu thập đồ ăn, cậu không giao lưu cùng bất cứ sinh vật nào, đối với một con bạch tuộc có linh hồn loài người như cậu, không thể nghi ngờ đây là một loại dày vò.
Trong lúc Chương Trạch Tịch khó chịu trong lòng, ‘ngôi sao’ đã đến gần rồi.
Tới khoảng cách nhất định, diện mạo chân thật của vật sáng lộ ra, đây là một loại sứa phát ra ánh sáng cam vàng.
Chương Trạch Tịch không thể đoán ra đây là chủng loại sứa nào, có lẽ đây là một loại sứa chưa bị loài người phát hiện ra.
Nửa người loại sứa này như một viên nấm tròn vo, no đủ, phía dưới sinh ra những căn xúc tua dài, khi bơi có thể mở ra, căng thành một chiếc ô màu cam, xúc tua theo dòng nước đong đưa, như những ống nhỏ cột vào chuông gió.
Cả đàn sứa theo dòng nước đến đây, lại không thể dừng lại lâu, một lát sau lại bơi theo dòng nước đi đến nơi khác.
Chương Trạch Tịch thưởng thức cảnh đẹp đáy biển một hồi còn không biết dòng nước trước mắt cũng đem theo sự kiện nào đó liên quan đến tương lai của cậu. Khi những loài sinh vật kiếm ăn ban đêm ra tới, cậu đã ngủ.
Khi ánh đèn Monkfish sáng lên, ngày mới bắt đầu, dòng nước bên ngoài đã yên ổn rất nhiều, trứng bạch tuộc Chương Trạch Tịch ấp hơn mười ngày cuối cùng cũng có phản ứng.
Trứng trong hang động thật sự quá nhiều, Chương Trạch Tịch không có khả năng thời thời khắc khắc quan sát hết, cho nên, chờ đến khi cậu phát hiện mấy viên trứng bạch tuộc chỉ còn vỏ rỗng, mấy con tiểu bạch tuộc mới phá xác đã ở hang động bơi lội hồi lâu.
Nếu không phải cơm trưa của cậu hấp dẫn mấy chỉ vật nhỏ mới sinh ra, chỉ sợ Chương Trạch Tịch còn chưa biết nhi tử mình ấp hồi lâu đã phá xác.
Một mạt điểm nhỏ bơi qua trước mặt Chương Trạch Tịch, sau đó dừng ở thịt hà biển cậu đang ăn dở. Nhìn đến mấy điểm cam vàng khác với màu của hà biển, cậu mới bừng tỉnh hồi thần.
Vật nhỏ nho nhỏ, tròn tròn giống tiểu đoàn tử màu cam vàng này thật quá đáng yêu. Đặc biệt là tiểu xúc tua thịt thịt ngắn ngủn bơi lội trong nước, làm tâm Chương Trạch Tịch đều bị manh hóa (dễ thương), vì thế liền cống hiến ra một nửa cơm trưa của mình.
Muốn nói những tiểu bạch tuộc này có khuyết điểm gì? Vậy chính là lớn lên không giống cậu, nhưng cũng không thể so đo quá nhiều, dù sao này đều là trứng bạch tuộc nhà người khác.
Sau khi tiểu bạch tuộc phá xác, Chương Trạch Tịch đem càng nhiều lực chú ý đặt lên những trứng bạch tuộc còn lại, cậu quan sát rất kĩ, cuối cùng cũng có thể quan sát toàn bộ quá trình bạch tuộc phá xác.
Trước khi phá xác, trứng sẽ run rẩy một chút, là tiểu bạch tuộc dùng sức phá vỡ vỏ trứng, chờ phá vỡ tầng phòng hộ thứ nhất, phía đáy dò ra một mạt màu cam, tiểu bạch tuộc run rẩy từ giữa đẩy ra cái đầu, tiếp theo mới là toàn thân đột phá trói buộc, đi vào ôm ấp của biển rộng.
Tiểu bạch tuộc mới sinh ra có khác biệt rất lớn với Chương Trạch Tịch. Xúc tua Chương Trạch Tịch rất dài, che kín giác hút.
Xúc tua của tiểu bạch tuộc lại rất ngắn, có giác hút hay không với thị lực của Chương Trạch Tịch cũng không thể thấy rõ.
Xúc tua thịt thịt, ngắn ngắn, nhỏ nhỏ, lại tinh xảo thật sự làm người ta đặc biệt muốn xoa bóp, cảm thụ cảm giác thịt hô hô này.
Đáng tiếc tiểu bạch tuộc quá nhỏ, mới sinh ra còn vô cùng yếu ớt, một động tác tùy ý đều có thể khiến tiểu bạch tuộc mất đi sinh mạng.
Yếu ớt, ngắn nhỏ, vô lực tiểu bạch tuộc thật sự khác biệt một trời một vực với Chương Trạch Tịch.
Nhưng bề ngoài màu cam của tiểu bạch tuộc lại rất giống với màu sắc thực sự của Chương Trạch Tịch, cùng màu như vậy, nói không phải ruột thịt có ai tin chứ!