Sau Khi Biến Thành Một Con Bạch Tuộc

Chương 5

Chương Trạch Tịch còn chưa suy sút được bao lâu, trực giác có nguy hiểm khiến toàn thân cậu tê dại, làm cậu lập tức thanh tỉnh lại, đó là ánh mắt bị săn thực giả theo dõi.

Chương Trạch Tịch chưa từng nhạy bến với nguy hiểm đến như vậy, dòng nước xung quanh cậu mới dao động một chút, cậu đã giống như một tên mập mạp linh hoạt, dựa vào thể quản phun ra dòng nước đẩy bản thân di chuyển, nháy mắt rời khỏi chỗ cũ.

Mà vị trí vừa rồi của cậu là một đầu lưỡi đỏ tươi thon dài. Mắt thấy mục tiêu thất bại, đầu lưỡi lại thu trở về.

‘Nước mũi quái’ không biết khi nào đã yên lặng tới sau lưng cậu, chỉ cách xa mấy mét. Ngay trước khi đối phương lộ ác ý, Chương Trạch Tịch hoàn toàn không có bất cứ phát hiện nào.

Chương Trạch Tịch lòng còn sợ hãi, nhìn cách đó không xa đang tới gần một đám ‘nước mũi quái’, lòng bàn chân như bôi dầu mà chạy trốn. Hiện tại cậu nào còn tâm trí xuân thu buồn phiền, toàn bộ đầu óc cậu bây giờ đều là làm sao để chạy thoát.

Chương Trạch Tịch phát hiện ‘nước mũi quái’ cũng không đuổi kịp, nhưng cậu phát hiện được đặc điểm của ‘nước mũi quái’.

Tốc độ hành động của ‘nước mũi quái’ không nhanh, nhưng nó rất có thể ẩn nấp, đầu lưỡi cũng rất linh hoạt, thường thường sẽ di chuyển đến gần khi sinh vật khác bất tri bất giác, một đầu lưỡi đem con mồi bắt về, gai ngược nơi đầu lưỡi có thể cố định con mồi chặt chẽ, mà đặc tính thân thể chúng nó khiến bụng chúng nó có thể chứa con mồi to gấp đôi mình. Thân thể ‘nước mũi quái’ sẽ bị đồ ăn căng lớn, chờ khi tiêu hóa hết đồ ăn, hình dạng thân thể mới có thể khôi phục bình thường.

Chương Trạch Tịch bị đuổi đến mức không ngừng chạy quanh, loại ‘nước mũi quái’ này không biết có phải trời sinh có kỹ năng làm sinh vật khác phớt lờ mình không, mặc kệ cậu tự nhắc nhở bản thân phải cẩn thận đám thợ săn này, nhưng lại vẫn không tự chủ mà bỏ qua đám ‘nước mũi quái’ bên đường. Chờ cậu phát hiện ra điều này, toàn bộ bạch tuộc đã rơi vào vòng vây ‘nước mũi quái’, phạm vi trong vòng trăm mét, đã trải rộng mấy chục con ‘nước mũi quái’ lớn nhỏ không đồng nhất.

Chương Trạch Tịch không thể không dừng lại.

Cơ hồ ngay khi cậu dừng lại, một cái đầu lưỡi liền phóng tới.

Cậu trốn!

Lại một cái đầu lưỡi phóng tới.

Cậu lại trốn!

Càng ngày càng nhiều đầu lưỡi tập kích mà đến, Chương Trạch Tịch căn bản không có chỗ để trốn, dưới tình thế cấp bách, một cổ mực nước tanh tưởi phun ra, thân thể cậu bị cổ xung lực này kéo hướng về phía trước vài mét. Tất cả đám ‘nước mũi quái’ đang phát động tấn công đều lưu lại mực nước đen ngòm trên đầu lưỡi.

Phần lớn đầu lưỡi đυ.ng tới mực nước đều nhanh chóng lùi về, chỉ có hai cái đầu lưỡi không cẩn thận đυ.ng vào nhau. Bởi vì trên lưỡi có gai ngược để bắt lấy con mồi, khiến hai đầu lưỡi dây dưa cùng nhau, nhất thời không thể tách ra. Hai cái đầu lưỡi giãy dụa trong mực nước ba giây đồng hồ mới có thể tách ra.

Sau khi hai con ‘nước mũi quái’ được hưởng thụ mùi vị mực nước của Chương Trạch Tịch, thân thể chúng nó đột nhiên vặn vẹo giãy giụa y như bánh quai chèo, như thể đã chịu công kích cực lớn.

Liền ở khi Chương Trạch Tịch hoài nghi mực nước của mình có phải có độc hay không, hai con ‘nước mũi quái’ này lại quay cuồng vặn vẹo bắt đầu nôn mửa, một ít cá tôm đang được tiêu hóa dở tràn ra từ miệng chúng nó. Nếu không biết nguyên nhân, cậu sẽ cho rằng chúng ăn phải phân nên mới có thể nôn thành như vậy.

Mực nước của cậu hẳn là không có độc, khả năng cũng chỉ có chút thối mà thôi…

Vị giác ‘nước mũi quái’ hẳn rất nhạy bén, hoặc là chúng nó là chán ghét, ghê tởm mực nước của bạch tuộc, nhưng điều này đã đủ để Chương Trạch Tịch bắt được nhược điểm của chúng nó, hơn nữa có thể lợi dụng nhược điểm này thoát ly nơi này.

Kỳ thật lúc này Chương Trạch Tịch cũng không hề dễ chịu, tuy rằng sinh vật trong biển ăn uống tiêu tiểu đều ở trong biển, cậu tới hai ngày cũng nên quen điều này, nhưng chỉ cần nghĩ đến tất cả vật bài tiết của các loài sinh vật đều ở trong biển, những vật chất đó tán ở trong nước biển, sau đó đi theo nước biển vờn quanh thân người cậu, cậu liền có cảm giác chính mình đang tắm rửa trong ao phân ……

Nghĩ đến đây, cậu lập tức đình chỉ cái suy nghĩ nguy hiểm này, đem tâm tư một lần nữa đặt tới việc phá vây, đầu tiên cậu cần xác định một tuyến đường an toàn để lui lại.

Tỷ như mặc dù phía trước có số lượng ‘nước mũi quái’ ít nhất, hình thể cũng không phải rất lớn, thoạt nhìn như một đám dễ khi dễ nhất, nhưng cậu đã thấy được tuyến đường đằng sau đám ‘nước mũi quái’ này, phía đó đều là loại sâu bobbit thỉnh thoảng vươn đầu đi săn.

Nếu đám sâu đó có số lượng không nhiều lắm, cậu cũng dám xông pha một lần, vấn đề là một mảnh hải giường, cả tảng lớn đều là sâu Bobbit. Chương Trạch Tịch thấy được một đám cá con vừa đi ngang qua đã bị sâu bobbit ẩn nấp ở cát bắt giữ. Nếu bị kéo vào cát sẽ có thể mất đi mạng sống, vì an toàn tính mạng, cậu vẫn nên cẩn thận một ít thì hơn.

Chương Trạch Tịch cũng không biết tại sao mình sẽ chạy về hướng nội vây, có lẽ bởi vì trong lòng hy vọng lên bờ nên đã không tự giác mà chọn con đường có khả năng lên bờ nhất đi.

Hiện tại cậu coi như hiểu, khả năng càng đi liền càng nguy hiểm. Cậu không do dự lâu, cuối cùng lựa chọn quay về đường cũ, đến nỗi làm sao để lên bờ, làm sao để về nhà, chỉ có thể bàn bạc kĩ hơn.

Đưa ra quyết định, cậu liền chọn hướng cũ làm nơi đột phá, một đường phun mực nước đi về phía trước.

Nơi mực nước đi qua, không một con ‘nước mũi quái’ nào là không thoái nhượng, cư nhiên tránh ra một con đường cho cậu thoát ra ngoài.

Phương pháp này xác thật không tồi, nhưng là có chút lãng phí mực nước. Phun đến cuối cùng, thân thẻ cậu đều không thể tự chủ mà run nhè nhẹ, xúc tua có chút nhũn ra, cũng may có thể an toàn thoát khỏi vòng vây của ‘nước mũi quái’.

Hư, cậu thật sự phun đến một giọt mực nước cũng không còn…..

Chương Trạch Tịch đứng bên cạnh một mảnh hải giường, quay đầu nhìn đám ‘hung thú’ biển chém gϊếŧ thành một đoàn phía sau, cậu kéo thân thể run rẩy từ bên cạnh nhảy xuống, nương theo sức nổi nước biển làm giảm xóc, thỉnh thoảng động động xúc tua để điều chỉnh phương hướng, tránh cho bản thân đâm vào tảng đá nào đó mà bị thương.Đường trở về nhanh hơn lúc bò lên nhiều, còn ít phải dùng sức, nếu cảm thấy tốc độ quá nhanh, cậu sẽ mở ra xúc tua, biến bản thân thành hình cái ô giúp cậu vững vàng mà rớt xuống.

Chờ cậu đáp xuống tầng hải giường tiếp theo, ánh sáng nơi đáy biển đã vô cùng mỏng manh, Chương Trạch Tịch tính toán tìm một nơi làm tổ.

Địa điểm cậu rớt xuống cũng không phải nơi cậu bắt đầu bò lên trên, chỉ là cùng thuộc một tầng hải giường mà thôi, nguy cơ của tầng hải giường này ít hơn rất nhiều so với tầng trên, ít nhất với mức độ hung tàn của cậu, hoàn toàn có thể ở chỗ này làm thợ săn mà không phải con mồi.

Trừ phi cậu có thể trở thành một con bạch tuộc khổng lồ dài bốn năm mét, nếu không khả năng cậu sẽ không có ý niệm lên trên mạo hiểm.

Địa điểm cậu rớt xuống có chút vi diệu, nơi này có không ít bạch tuộc cư trú.

Chương Trạch Tịch không thấy toàn cảnh bản thân mình, nên vô pháp phán đoán cậu và đám bạch tuộc đó có phải cùng tộc hay không. Nhan sắc chúng nó khác nhau, bởi vì bạch tuộc có năng lực biến sắc.

Đối với Chương Trạch Tịch, việc phân biệt đây có phải tộc đàn của cậu hay không cũng không quan trọng, bởi vì dù cậu là cùng loại với bọn nó, bọn cậu cũng vô pháp yêu thương lẫn nhau. Bạch tuộc có ăn đồng loại, tuy dưới điều kiện đồ ăn sung túc, xác suất ăn đồng loại không lớn, nhưng cậu cũng không dám bảo đảm bản thân sẽ không gặp tình trạng này, rốt cuộc có đôi khi quá đói, bạch tuộc còn tự ăn chính mình!

Chương Trạch Tịch yên lặng rời đi khu vực đông đảo bạch tuộc này, đi tới rặng san hô cách vách.

Hoàn cảnh nơi này không tồi, chủng loại đồ ăn phong phú, còn tính an toàn, quan trọng nhất chính là, thuận tiện cho việc ra cửa đi săn.

Chương Trạch Tịch không phải không muốn lên bờ, nhưng điều kiện để cậu có thể bơi lên trên là đi dạo một vòng trước mặt đám sinh vật hung tàn nơi đáy biển.

Nếu cậu có thể trưởng thành thành hải quái Na Uy như trong truyền thuyết thì ….

Tấm tắc, vậy vô địch.

Đáng tiếc, tất cả điều này chỉ là ảo tưởng của thiếu niên tuổi dậy thì. Hiện tại điều mà cậu phải làm là tìm một nơi yên ổn xuống dưới, rồi mới có thể tìm biện pháp rời đi.

Lắc lư xung quanh một vòng, trước khi ánh sáng hoàn toàn tắt lịm, Chương Trạch Tịch tìm thấy một cái hang động thoạt nhìn có chút ẩn nấp.

Cửa hang động không quá lớn, nhưng xuyên qua lỗ thủng có thể nhìn ra không gian bên trong không hề nhỏ.

Cậu xuyên qua lỗ thủng mà nhìn xung quanh, bên trong cũng không có người cư trú nào cả, trong phạm vi tầm mắt chỉ có rải rác mấy vỏ sò và vài con ốc biển, còn có một ít đồ vật treo trên đỉnh hang động, ánh sáng có chút không đủ, cậu không thể nhìn rõ đó là gì.

Nếu không có nguy hiểm, nơi này có thể sẽ trở thành nơi cư trú trong thời gian sắp tới của cậu.

Đầu tiên, cậu dùng hai căn xúc tua tham nhập vào trong hang động, tiện cho việc làm ra phản ứng kịp thời nếu gặp được nguy hiểm, sau đó mới thò đầu vào.

Tình huống bên trong cùng với những gì cậu mới nhìn qua lỗ thủng không sai biệt lắm, trong động chất một ít vỏ sò và ốc biển, có thể do thời gian quá dài, phía trên vỏ sò, ốc biển đều đã bám vào một tầng rong biển.

Trên đỉnh hang động rũ xuống từng dây vật chất trong suốt như giọt nước bị dính vào nhau, giống như quả nho thu nhỏ, mỗi ‘quả nho nhỏ’ đều có hai điểm đen đối xứng.

Chương Trạch Tịch tuy là học sinh cấp ba mới tốt nghiệp, nhưng phụ thân cậu lại là giáo sư nổi tiếng về sinh vật biển, cậu cũng xem qua kha khá tư liệu về sinh vật biển. Những giọt nước dạng hạt này, hẳn là trứng bạch tuộc chưa phá xác, đến nỗi đây là chủng loại bạch tuộc gì, cậu cũng không thể phân biệt dựa trên bề ngoài của trứng.

Như thế xem ra, cậu vào phải sào huyệt của một con bạch tuộc nào đó, phía ngoài trứng bạch tuộc đã bị bao phủ bởi một tầng dơ bẩn màu xám trắng và loại rong biển nhỏ màu lục đậm. Con bạch tuộc cái kia khả năng đã có một thời gian không về nhà, nếu giống cái bạch tuộc còn ở, sẽ không để trứng bị rong biển bám vào như vậy.

Giống cái bạch tuộc sau khi đẻ trứng sẽ không rời khỏi hang động, nếu hang động đã không có giống cái bạch tuộc, điều này cho thấy có thể nó đã bỏ mạng.

Chương Trạch Tịch không hề có cảm xúc mâu thuẫn mà bá chiếm sào huyệt vô chủ này. Thừa dịp đáy biển còn chưa hoàn toàn tối đen, cậu bắt đầu rửa sạch rác rưởi, dọn vỏ sò ăn thừa và xương cá trong hang động.

Cuối cùng chỉ còn lại trứng bạch tuộc treo trên đỉnh hang động, kế hoạch ban đầu của Chương Trạch Tịch là dọn đám trứng này ra ngoài luôn.

Xúc tua bạch tuộc thậm chí đã duỗi tới chỗ nối giữa đỉnh hang động và trứng bạch tuộc, nhưng cậu lại nương theo ánh sáng mỏng manh, thấy được con mắt nhỏ giữa trứng bạch tuộc.

Giờ khắc này, cậu mềm lòng.

Nếu trứng bạch tuộc này có thể phá xác, vậy sẽ là mấy vạn sinh mệnh, cậu thật sự không thể coi những sinh mệnh này như rác rưởi mà dọn ra ngoài.

Cuối cùng, cậu vẫn hạ xúc tua của mình xuống, sau khi tiểu bạch tuộc phá xác ra liền sẽ rời đi, việc của cậu chỉ là chờ một thời gian mà thôi.

Nếu để trứng bạch tuộc ở lại, vậy bước tiếp theo tất nhiên là đợi trứng bạch tuộc phá xác ra tiểu bạch tuộc.

Từ lúc này, trừ bỏ ba bữa một ngày, Chương Trạch Tịch bắt đầu sinh hoat ngày ngày ấp trứng.

Chương Trạch Tịch sẽ dùng xúc tua loại bỏ rong biển cùng dơ bẩn bên ngoài trứng bạch tuộc, thường thường cậu sẽ phun ra cột nước, nhằm bảo trì độ sạch sẽ của nước.

Con người thích giúp những loài sinh vật khác ấp trứng là chuyện thường, Chương Trạch Tịch có được linh hồn của con người cũng say mê trò chơi ấp trứng, trước khi nghĩ ra biện pháp lên bờ, việc ấp trứng cũng coi như một biện pháp xả stress.