Sau Khi Biến Thành Một Con Bạch Tuộc

Chương 4

Thành phố Trị Văn.

Ngoài cửa truyền đến âm thanh ổ khóa chuyển động, Chương Duệ mở ra cánh cửa, gọi: “Trạch Tịch”.

Trong nhà một mảnh yên lặng, không hề có tiếng đáp lại.

Chương Duệ nhíu mày, lấy di động ra gọi điện thoại, đã hai ngày ông không liên lạc với con trai. Ông lo lắng Chương Trạch Tịch giận dỗi vì ông không đón sinh nhật với cậu, nên đã cố gắng về nhà sớm, nhưng lúc này lại không thấy cậu đâu.

Trên màn hình thông báo đang kết nối, trong nhà liền truyền đến tiếng chuông di động.

Chương Duệ nương theo tiếng chuông, bước tới phòng ngủ của Chương Trạch Tịch, nhưng trong phòng lại không bóng người, chiếc di động trên tủ đầu giường vẫn không ngừng vang lên.

Chương Duệ ngắt kết nối, nhìn di động của Chương Trạch Tịch liền phát hiện phía trên hiển thị mười mấy cuộc gọi nhỡ.

Ông đặt di động về chỗ cũ, đi khắp phòng tìm kiếm, cuối cùng bước tới phòng tắm.

Chương Duệ mở cửa phòng tắm, phát hiện bên trong không có ai. Vốn dĩ ông đã định rời khỏi, nhưng lại chú ý thấy đôi dép lê đặt trước bồn tắm.

Bước chân của ông ngừng một chút, nhấc chân đi vào.

Khi tới gần bồn tắm, ông ngửi thấy mùi tanh của hải sản, mùi này rất nhạy, nếu không phải khứu giác ông rất nhạy bén, thì chút mùi này có thể bị xem nhẹ. Điều này làm biểu tình trên mặt ông ngưng trọng vài phần.

Tiếng chuông di động lại lần nữa vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của ông.

Sau khi đi vào phòng ngủ, Chương Duệ trực tiếp nghe điện thoại.

“Trạch Tịch, không phải đã hẹn hôm nay ra ngoài chơi sao? Sao cậu không nghe điện thoại của tôi?”Đầu dây bên kia là bạn của Chương Trạch Tịch, thỉnh thoảng sẽ hẹn cậu ra ngoài chơi.

“Ta là phụ thân của Trạch Tịch”. Người gọi đến như bị nghẹn, qua vài giây mới phản ứng lại, có chút sợ hãi, ấp a ấp úng nói, “Xin … xin chào chú Chương. Trạch Tịch có ở đó không ạ, hôm nay bọn cháu hẹn đi đồ… thư viện.”

Chương Duệ ngữ khí nhàn nhạt, nói, “Xin lỗi, hôm nay Trạch Tịch không thể ra ngoài được, thân thể nó có chút vấn đề, cần chạy chữa thời gian dài, hiện tại chúng ta đang ở bệnh viện nước ngoài, trong ngắn hạn sẽ không thể về nước.”

“Cái gì?”. Người kia thập phần khϊếp sợ, “Không phải hôm trước cậu ấy còn rất khỏe mạnh sao? Sao lại tới mức độ phải nằm viện được? Rất nghiêm trọng ạ? Bác sĩ có nói khi nào mới có thể chữa khỏi không ạ?”

“Là tai nạn xe, vết thương trên người không phải rất nghiêm trọng, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng não bộ lại bị thương nặng, trong ngắn hạn không thể tỉnh dậy, khoảng thời gian này chỉ sợ không thể liên lạc với các cháu, phiền cháu chuyển lời cho bạn bè của Trạch Tịch, nói mọi người không cần lo lắng, bác sĩ sẽ tận lực trị liệu…”



Chương Trạch Tịch thấy đất rung núi chuyển còn tưởng là động đất, nhìn lại mới phát hiện bản thân đang ở trong một không gian nhỏ hẹp, tăm tối.

Cậu còn chưa thoát ra khỏi giấc mộng hồi nãy, một hồi lâu mới lấy lại tinh thần.

Hình như cậu mơ thấy ba ba, baba về nhà không tìm được cậu, baba nói với bạn bè của cậu rằng cậu bị tai nạn xe, trở thành người thực vật.

Giấc mộng này có chút thái quá, baba cậu sao có thể nói vậy được? Nhưng nếu cậu vẫn không xuất hiện, baba chắc chắn sẽ rất sốt ruột.

Hôm nay cũng phải ra ngoài tìm đường lên bờ, trong lúc miên man suy nghĩ, ‘phòng ở’ mà cậu ‘cư trú’ lại lăn lộn một vòng.

Chương Trạch Tịch ổn định thân thể, trong lòng hoài nghi, không phải con cá mập pyjama hôm qua trở lại báo thù đi!

Cậu thật cẩn thận đem vỏ ốc kéo ra một chút, nhìn mấy cái ‘móng vuốt’ đang trêu trọc ‘phòng ở’ của mình, lăn qua lộn lại.

Nhìn thấy ‘móng vuốt’ cậu liền biết không phải con cá pyjama hôm qua, cậu lại kéo vỏ ốc ra một chút nữa mới nhìn thấy gương mặt thật của gia hỏa kia.

Cư nhiên lại là một con ốc mượn hồn giấu trong xác ốc màu lam, điểm bất thường duy nhất là nó lớn nhiều so với ốc mượn hồn bình thường.

Con ốc mượn hồn trước mắt có cái càng rất lớn, hoang toàn có thể che khuất miệng ốc, nhìn bên ngoài, gia hỏa này có chút tương tự với loài ngạnh xác ốc mượn hồn, chỉ là kích thước quá lớn.

Xác con ốc mượn hồn này lớn hơn một vòng so với xác ốc của Chương Trạch Tịch, phía trên còn dính một ít rong biển và hoa con hải quỳ đỏ.

Nhìn còn rất thú vị, nhưng nếu nó có thể không đem cậu lăn qua lộn lại thì càng tốt hơn.

Ốc mượn hồn hiển nhiên không ngờ trong ốc xác còn có sinh vật khác, nó liên tục lùi về sau vài bước.

Chương Trạch Tịch thấy đối phương thức thời, liền nghĩ không thèm so đo việc nó mạo phạm mình nữa.

Ai ngờ con ốc mượn hồn này chính là loại bắt nạt kẻ yếu, nhìn bên trong xác ốc lộ ra xúc tua bạch tuộc, dũng khí của nó liền dâng cao, càng cua vung lên diễu võ dương oai, ý đồ đuổi Chương Trạch Tịch khỏi ‘phòng ở mỹ lệ’.

Chương Trạch Tịch nổi giận, đúng là con cua nhỏ không biết sống chết, không phải nó cho rằng cậu là động vật thân mềm thì dễ bắt nạt đi!

Chương Trạch Tịch phát huy đặc tính hung ác của bạch tuộc, vươn mấy xúc tua, thiếu chút nữa đã có thể kéo ốc mượn hồn ra khỏi xác ốc làm bữa sáng!

Nhưng ốc mượn hồn xác thật là chỉ dám bắt nạt kẻ yếu, Chương Trạch Tịch còn không dùng ra 1 phần 10 bản lĩnh, ốc mượn hồn đã nhanh như chớp mà chạy trốn.

Chương Trạch Tịch cũng ghét bỏ nó ít thịt, lười đuổi theo. Cậu tìm một nơi bắt hai con cá. Chương Trạch Tịch kéo ‘phòng ở’ đi trên đường, xác ốc biển sau lưng mang lại cho cậu cảm giác an toàn. Nhưng đến khi cậu nhận ra việc mang theo xác ốc sẽ làm thể lực cậu tiêu hao cực nhanh, cậu chỉ có thể vứt bỏ ốc biển xác mà mình đã vất vả bảo vệ, trần trụi thân mình lên đường.

Cậu mới cởi bỏ xác ốc không lâu, con ốc mượn hồn bắt nạt kẻ yếu sáng nay lại chạy tới, đem thân thể của mình di chuyển sang xác ốc bị Chương Trạch Tịch vứt bỏ.

Chương Trạch Tịch ở xa xa nhìn thấy cảnh đó, tức giận muốn chết, nhưng cũng tính đuổi theo con ốc mượn hồn kia, chỉ có thể nhịn xuống khẩu ác khí rồi tiếp tục kế hoạch của mình.

Mục tiêu của cậu vẫn là lên bờ, ngọn núi này giống như một cái cầu thang vậy, cậu mới bò từ dưới ‘vực sâu’ lên, nhanh như vậy lại phải bò lên trên.

Nghỉ ngơi cả đêm, Chương Trạch Tịch một lần nữa khôi phục tinh thần, tiếp tục bò lên trên. Lần này tốc độ của cậu nhanh hơn nhiều, hơn nữa từ nơi này bò lên trên, đều không xảy ra tình trạng thiếu đồ ăn. Chỉ là có chút sinh vật biển hơi hung tàn, tỷ như một đoàn cá đuối đang vồ mồi.

Lúc này Chương Trạch Tịch đã xuất hiện ở một ‘bậc thang’ giường nước khác, thầm hy vọng khi đám cá đuối kia vồ mồi đừng thuận tiện mang cậu đi luôn.

Khi Chương Trạch Tịch cho rằng khoảng cách của mình và mặt biển đã càng gần, lại thấy được mấy con cá mặt trăng dài ba bốn mét bơi qua bơi lại trước mặt mình.

Một con bạch tuộc có xúc tua dài năm sáu mét ở ngay trước mặt cậu ăn luôn một con cá mập không biết thuộc chủng loại gì, dài tới ba mét.

Một đống chất lỏng trong suất không rõ là gì xuất hiện nơi cách cậu khoảng 50 mét. Thứ này có bộ dạng xấu như sâu biển, sền sệt giống như nước mũi, nơi hoạt động sát trên ‘mặt đất’, thỉnh thoảng vươn ra đầu lưỡi bắt giữ cá biển bơi qua.

Một con cá đuối bay không may rơi vào độc thủ, sau khi giãy dụa vài cái đã bị lũ sinh vật trông như nước mũi này bay vây lại giống như đang làm vằn thắn.

Chương Trạch Tịch xem đến ngây người, cảnh tượng trước mắt có chút vượt qua tưởng tượng của cậu, sinh vật sống ở khu nước cạn đều tụ tập ở khu vực này, không thể phủ nhận rằng nơi này sản vật phong phú, cũng cực kỳ giống một tràng đi săn, mà cậu, chỉ có thể xem như một con mồi trong số đó.

So sánh với nơi này, cá mập pyjama mà cậu từng gặp đều không coi là gì.

Nơi này vừa không giống khu biển sâu, cũng không giống khu nước cạn, rốt cuộc đây là nơi nào? Chương Trạch Tịch nhìn chằm chằm mặt trời trên đầu, có chút hoảng hốt, chỉ cần có mặt trời, mặt biển nhất định cách không xa, từ khi tỉnh lại trong biển, cậu vẫn luôn tin như thế, nhưng hiện tại cậu đã không có tự tin tiếp tục cho là như vậy. Trong khi cậu mờ mịt phát ngốc, ‘mặt trời’ trên đỉnh đầu di chuyển.

Vị trí mặt trời không phải bất biến, đây là thường thức mà con người đều biết, nhưng tốc độ di chuyển của ‘mặt trời’ trước mắt chuyển động quá nhanh. Căn bản không phải mặt trời bình thường mọc đằng đông, lặn đằng tây, ‘mặt trời’ này sẽ chuyển động xung quanh, còn sẽ biến lớn.

Khái niệm biến lớn lại phân ra nhiều loài, trong nhận thức của cậu có hai loại quen thuộc nhất. Một loại là hình thể, thể tích và trọng lượng biến lớn. Một loại là biến lớn theo góc độ thị giác từ xa đến gần.

Trong lúc Chương Trạch Tịch suy nghĩ xem đây là loại biến lớn nào, ‘mặt trời’ này đang di chuyển tới phía cậu.

Trong lòng cậu có chút hốt hoảng, ‘mặt trời’ từ ban đầu lớn bằng quả bóng đá, bây giờ đã lớn thành cái chậu rửa mặt, càng tới gần một chút, đã lớn bằng cái bàn tròn. Ánh sáng phát ra vô cùng chói mắt, mà biến mất dưới ánh sáng mãnh liệt này chính là một thân ảnh nho nhỏ.

Theo nó tới gần, bộ dáng thân ảnh kia dần dần rõ ràng.

Chương Trạch Tịch nhìn rõ liền vô cùng khϊếp sợ.

Con cá monkfish với diện mạo quái dị, đỉnh đầu lớn gấp mười lần thân thể với ‘đèn hình tròn’, giống như có một con cá đang đuổi theo ‘mặt trời’. Nhóm sinh vật biển ưa sáng như thiêu thân lao đầu vào lửa, trong khi đang tới gần giống như bị điện giật cứng đờ, cuối cùng trở thành đồ ăn của monkfish.

Đầu óc cậu thực loạn, bất luận là ‘tràng đi săn’ vừa rồi hay là monkfish, đều không phải sinh vật sinh hoạt phía trên nơi sinh hoạt của cá hề, rồi lại đồng thời xuất hiện ở chỗ này.

Các loài sinh vật vốn nên sinh hoạt ở các hải vực khác nhau, lúc này lại tụ ở một nơi, đủ loại dấu hiệu này, khiến đầu Chương Trạch Tịch chợt hiện lên một cụm từ --- ‘cân bằng hải vực’

Cân bằng hải vực ở đâu?

Căn cứ vào hình ảnh tư liệu về cân bằng hải vực chứng minh, cân bằng hải vực chỉ có thể xuất hiện ở vạn mét dưới biển sâu.

Vạn mét dưới biển sâu, nếu chỉ dựa vào lực lượng của một con bạch tuộc như cậu, làm sao có thể bơi lên đây?

Mặt trời là giả, khả năng cậu đang ở vạn mét dưới biển sâu, thậm chí có thể sẽ phải ở nơi này cả đời, đối với Chương Trạch Tịch – một con người mà nói, thế giới nguyên thủy nơi đáy biển không khác gì một hồi tra tấn.

Khi một người có hy vọng sẽ có tiềm lực vô hạn, cho nên khi nghĩ đến việc có thể lên bờ, cậu nguyện ý vượt qua hết thảy khó khăn để bò lên bờ.

Nhưng một khi hy vọng tan biến, người có nghị lực đến đâu đi chăng nữa cũng sẽ mất hết ý chí, tùy ý địch nhân giẫm đạp mà qua.

Việc lên bờ đã vô vọng, Chương Trạch Tịch thất vọng, trực tiếp ghé vào mặt đất, đem chính mình hòa thành một thể với hoàn cảnh, quanh thân đều lộ ra cảm giác uể oải.