Giam Cầm: Độc Chiếm Đến Điên Rồi

Chương 10

Nhìn thấy anh đứng im không bảo gì. Miên Miễu Miễu đưa tay kéo ba mình lại, cô bảo:" Ba…con đã mang thai rồi."

Nghe cô nói, khi này ông mới quay lại, nhìn xuống bụng đã lớn kia của cô.

Ông bất động. Không nghĩ mọi chuyện sẽ ra như hôm nay.



Sau khi thăm ba cô xong, đến chiều anh và cô trở về. Thấy cô ngồi trên xe ủ rủ.

" Muốn trở về?." Lập Thường Phong hỏi.

Cô quay sang nhìn anh, lắc đầu.

" Có muốn cũng không về được. Ông ấy quả thật đã bán tôi cho anh, cho dù có làm trâu làm ngựa ba đời, nhà họ Miên chúng tôi cũng không trả hết số tiền anh đưa ra." Cô bảo.

" Vả lại, đứa nhỏ này cần ba hơn, anh có tiền đồ, còn tôi thì không."

Miên Miễu Miễu không phải kẻ ngốc. Cô biết sức mình đến đâu, chống đối anh, chạy trốn khỏi anh cũng không phải là cách.

Xã hội bây giờ đặt chữ tiền lên đầu, cô cho dù có thoát khỏi, e rằng có cố gắng đến đâu cũng không nuôi dưỡng tốt đứa bé.

Lập Thường Phong không ngờ cô hiểu tình hình chính mình bây giờ đến vậy.

" Em cũng thông minh đấy." Anh bảo.

Miên Miễu Miễu nhìn anh:" Học vấn của tôi đúng là không cao, nhưng tôi còn cái não để suy nghĩ đâu cần làm, đâu không cần làm."

Nhìn cô, anh mỉm cười, không nói gì nữa.

Với sự nhanh nhẹn của Miên Miễu Miễu, giữ lại bên cạnh cũng quả là giúp ích.



Xe dừng lại ở Lập gia, về đến nhà cô đã ngủ say rồi.

Anh đưa tay đánh thức cô dậy. Miên Miễu Miễu mở mắt ra, lắc lắc đầu vài cái để tỉnh táo.

Trước khi xuống xe, anh bảo:" Tôi đã cho người chăm sóc ba em rồi, em yên tâm."



Ngồi ở bàn ăn. Gương mặt Miên Miễu Miễu chứa đầy sự mệt mỏi, đi quãng đường xa như vậy, cô lại mang thai, không đờ người mới lạ luôn.

Anh thì gắp thức ăn cho cô. Miên Miễu Miễu mệt thì mệt chứ không dám bỏ bữa, cố gắng ăn để cho đứa bé trong bụng không đói.

Ăn xong, cô cũng lết cái thân mình về phòng, ngồi đọc sách một chút thì đã ngủ quên mất.

Lập Thường Phong loay hoay dưới nhà một chốc đi lên đã thấy cô ngủ ngon lành. Anh lắc đầu, đi đến lấy cuốn sách bỏ lên bàn, chỉnh người cô lại rồi đắp mền lên cho Miên Miễu Miễu.

Cô bỗng dưng ôm lấy tay anh, xem nó như gấu bông.

" Mẹ ơi…"

Cô nói mớ.

Lập Thường Phong ngồi bất động. Cô gái nhỏ với cái miệng đanh đá thế này, lúc ngủ mới chịu bộc lộ vẻ ngoài yếu đuối sao?

" Ngủ ngon."



Lập Thường Phong ngồi ở Lập thị. Anh mãi mê làm việc, không chú ý mọi thứ xung quanh.

Cửa phòng làm việc được đẩy ra. Anh cứ nghĩ là thư kí vào nên cũng không rời mắt khỏi máy tính.

" Thư kí à? Để tài liệu ở đó đi…"

" Lập Thường Phong…"

Giọng nói của một cô gái vang lên.

Anh nghe mà bất ngờ. Ngẩn đầu lên, nhìn thấy…

Ngọc Dung!

Có chút đơ ra, anh không tin vào mắt mình lẫn sự thật.

" Em về rồi." Ngọc Dung nhìn anh, mỉm cười bảo.

Lúc này điện thoại anh vang lên, là số của Miên Miễu Miễu gọi đến. Anh đã mua cho cô điện thoại, lúc nào cần hãy gọi anh.

Lập Thường Phong cầm điện thoại lên bắt máy. Không quan tâm đến người tên Ngọc Dung kia.

" Có việc gì sao?." Anh hỏi.

[ Có chút việc muốn nhờ anh…]

" Chuyện gì?." Anh hỏi.

[ Tôi muốn ăn bánh ngọt, anh có thể mua cho tôi lúc tan làm không? ]

" Được. "

[ Hì hì, cảm ơn anh. Anh làm việc tiếp đi ]

Nói xong, Miên Miễu Miễu cũng cúp máy không làm phiền đến anh.

Ngọc Dung đứng nắm chặt tay anh. Có chút không vui, không ngờ người đàn ông từng yêu cô đến bán sống bán chết lại nhìn thấy cô biến mất sau bao năm bình thản đến vậy.

Anh ngẩn đầu nhìn Ngọc Dung lần nữa. Gương mặt khi này chẳng biểu hiện hay cảm xúc gì.

" Thường Phong…em…" Ngọc Dung lên tiếng bảo.

Anh đưa tay lấy điện thoại bàn, anh nhấc máy lên:" Gọi bảo vệ đưa kẻ lạ ra ngoài, Lập thị không phải cái chợ muốn ra là ra muốn vào là vào."