Giam Cầm: Độc Chiếm Đến Điên Rồi

Chương 11

Ngọc Dung quả là bị anh chọc tức. Bảo vệ được gọi lên rất nhanh, cô ta thấy liền chống cự.

" Thường Phong, là em mà. Em về rồi đây. " Cô ta cố chấp, đứng đó nhìn anh bảo.

Anh ngẩn đầu nhìn cô ta, cái liếc mắt không mấy vui vẻ. Chỉ nói một chữ tặng cho cô ta:" Cút "

Sau đó, liền bị bảo vệ lôi ra ngoài, mặc cho cô ta la hét đến chói tai. Anh cũng không quan tâm đến, về thì về, cô ta bỏ anh đi bây giờ tìm về? Lập Thường Phong ngồi được chức Lập tổng đến hôm nay cũng đâu có ngu đến mức bỏ cái não dưới gầm giường.

Ngọc Dung đúng là lúc vào hết mình lúc ra hết hồn. Khi vào cô ta rất sang chảnh, kiêu ngạo với nhân viên ở đại sảnh, cuối cùng bị lôi ra còn la hét như một mụ điên, không khác gì một cú tát tát vào mặt cô ta cái thật mạnh, còn mất mặt đến có chục cái hố đào sẵn cũng không chui vào kịp để trốn.



Lập gia.

Trở về trên tay với một phần bánh ngọt, nhìn thấy anh, Miên Miễu Miễu vui vẻ ra mặt hẵn. Cô và anh cũng không biết từ lúc nào mối qua hệ cả hai cũng tốt hơn không còn như nước với lửa như trước nữa.

Nhìn cô ăn bánh ngọt, anh chống cằm ngẩn ngơ người ra nhìn lấy.

" Sao hôm nay lại có hứng thú ăn bánh ngọt vậy? " Anh hỏi.

" Không, không có gì đâu. Tôi chỉ thèm thôi. " Cô bảo.

Thật ra hôm nay là sinh nhật cô, trước giờ cũng không ai nhớ đến, cô chỉ muốn ăn một chút bánh ngọt, coi như chúc mừng bản thân đã có thêm tuổi mới.

Nhìn cô tránh né, anh nhận ra cô đang nói dối. Nhưng cô không muốn nói, anh cũng không ép.



Buổi tối, anh để cô nghỉ ngơi trước. Bản thân cũng không muốn ảnh hưởng đến việc cô ngủ, nên đã mang laptop sang thư phòng.

Loay hoay tìm tài liệu, anh vô tình làm rơi mớ tài liệu khác trên bàn xuống. Cúi xuống nhặt lên, anh vô tình nhìn thấy mớ tài liệu về lí lịch của cô.

Trước, anh đã điều tra về cô sau khi đưa cô về Lập gia, không ngờ chưa xem rõ lại bỏ đây.

Anh cầm lên, có chút tò mò hơn mặc dù cả hai cũng hiểu rõ nhau một chút. Nhìn ngày tháng năm sinh của cô, anh ngớ ra.

Là ngày hôm nay?

Vậy hôm nay là sinh nhật cô sao?

Lập Thường Phong lấy điện thoại ra xem ngày, đúng là hôm nay. Vì thế cô mới muốn ăn bánh ngọt sao?

Nhìn đồng hồ thấy cũng đã trễ, cô lại đang mang thai, anh không thể náo động mọi thứ lên.

" Ngày mai vậy. " Anh bỏ lí lịch của cô vào hộc tủ, sau đó đứng dậy về phòng.

Ngày mai anh sẽ làm cho cô một sinh nhật thật đáng nhớ.



Hôm sau, Lập Thường Phong không đến công ty, anh ghé vào một tiệm bánh.

" Lập tổng? " Chủ tiệm thấy anh bất ngờ, anh cũng là khách quen ở đây, thường là sinh nhật của ba mẹ anh đều đến, hôm nay đâu phải.

" Tôi muốn làm bánh kem sinh nhật. " Anh bảo.

" Ngài muốn tự tay làm? " Người đàn ông kia hỏi lại, ông cứ ngỡ mình nghe lầm.

Anh gật đầu.

" Bánh sinh nhật cho một người quan trọng. " Anh bảo.



Miên Miễu Miễu thì như mọi ngày ở nhà, anh vừa mới đem về vài chú cún con, cô có thể chơi đùa cùng chúng,

Quản gia nhìn cô ngồi ở sân vườn, ông quay sang nhìn giúp việc:" Chúng ta hành động thôi. "



Miên Miễu Miễu ở ngoài vườn lúc lâu, cô hơi mệt nên về phòng ngủ, giúp việc trong nhà có cơ hội hơn, cùng nhau làm việc nhanh tay hơn mọi ngày để kế hoạch đúng như anh đưa ra.

Còn cô, không biết gì cả, chỉ an phận ngủ trên giường như heo con, mà một khi cô đã ngủ là đến tối, bà bầu mà…thất thường lắm.



Lập Thường Phong đứng nhìn thành quả của mình cũng như mớ chiến trường mình gây ra, anh đã làm tới 5 lần mới thành công. Nhìn chiếc bánh kem tuy trang trí không đẹp, nhưng anh vui vẻ cầm lên, cô sẽ rất thích cho xem.

Mọi người ở đây thấy anh thành cô cũng vui, nói chứ anh không làm được bánh chắc bọn họ phải loay hoay cùng anh đến sáng hôm sau mất.

Cẩn thận gói chiếc bánh kem kia lại, anh về Lập gia cho cô sự bất ngờ.



Lập gia.

Miên Miễu Miễu ngồi dậy, cô nhìn ra cửa sổ thấy đã tối, giờ này chắc anh cũng đã về. Cô lắc đầu mạnh cho tỉnh táo rồi xuống giường, xuống phòng khách đợi anh.

Cơ mà hôm nay trong nhà hơi tối, cũng không ai chịu bật đèn, cũng may cô đi cũng không vấp ngã, đến lúc tìm thấy công tắc bật đèn lên.

Bùm

" Chúc mừng sinh nhật "

Mọi người trong nhà hô to, cô đơ người ra nhìn tất cả. Lập Thường Phong tay cầm bánh kem đi đến chỗ cô, đã thắp nến sẵn.

" Sinh nhật vui vẻ, Miễu Miễu. " Anh bảo.

Còn con người kia thì vẫn chưa hiểu ra vấn đề gì, xúc động đến bất cmn động rồi. Cô nhìn anh, nhìn chiếc bánh kem có vẻ hơi " lỗi " kia.

" Cái này…" Cô chỉ vào chiếc bánh kem, nhìn anh.

" Là tôi làm đó, em không thích sao? " Anh nói.

" Em không thích cũng phải thích, tôi vì em loay hoay cả ngày nay làm tới 5 lần mới được đó. "

Lần đầu thì cháy bánh.

Lần hai thì anh cầm nhầm bịch muối.

Lần ba thì trang trí làm hư bánh.

Lần bốn và năm anh chả nhớ rõ nữa. Chuyện bếp núc, anh thấy mình không có duyên với nó tẹo nào. Chỉ tổ phá hoại thôi.