Giam Cầm: Độc Chiếm Đến Điên Rồi

Chương 9

Lập Thường Phong tay cầm túi to túi nhỏ về nhà. Không thấy cô ngồi ở sofa xem tivi như mọi hôm ,anh liền hỏi quản gia:" Cô ấy ngủ chưa dậy à?."

Quản gia lắc đầu.

Lập Thường Phong thở dài. Anh đem đồ mình mua lên phòng, mở cửa phòng ra đã thấy cô ngồi ở giường, ôm gối.

Anh đặt đồ xuống một bên. Sau đó tiến đến.

Biết được cô đang khóc.

" Làm sao vậy?."

" Sao lại khóc?." Anh ngồi xuống giường, đưa tay vỗ vai cô hỏi.

Miên Miễu Miễu ngẩn đầu nhìn anh, cả gương mặt đều toàn nước mắt.

" Tôi…tôi mập lên rồi…" Cô òa khóc hơn.

Lập Thường Phong không biết biểu hiện gì nữa. Anh vội đưa tay vỗ vỗ nhẹ lưng cô:" Em đang mang thai, mập lên là chuyện bình thường mà?."

" Trước kia khi đưa em về, em gầy đến tôi không tin vào mắt mình."

" Em không có mập, chỉ là đã có da có thịt, trong rất đáng yêu."

Lập Thường Phong vừa nói vừa suy nghĩ. Anh cũng không ngờ mình vừa thốt ra những lời sến súa đến vậy.

Nhưng quả thật, khi cô ở cạnh anh, cô rất gầy. Gầy đến anh không tưởng tượng ra nỗi mà.

" Thật sao?." Miên Miễu Miễu nín khóc, nhìn anh hỏi.

Anh gật đầu.

" Tôi có mua cho em ít quần áo mới kìa."

Miên Miễu Miễu nghe đến đây òa khóc lớn hơn.

" Anh chê tôi mập mới mua quần áo mới cho tôi đúng không? Tôi biết tôi mập rồi mà huhu…" Cô vừa khóc vừa bảo.

" Không có…không có…"

" Em đang mang thai, bụng em đã lớn hơn rồi, mặc đồ cũ sẽ rất khó chịu đó." Lập Thường Phong liền giải thích.

Nghe anh bảo cũng có lí. Cô đưa tay lau nước mắt, nhìn anh với ánh mắt như mèo con.

Lập Thường Phong thở nhẹ ra, anh đứng dậy mang mấy túi đồ qua cho cô xem.

Nhìn thấy tâm tình cô vui hơn một chút, anh mệt muốn truyền thái y.

Phụ nữ mang thai đúng thật rất khó chiều mà.



Qua hôm sau.

Miên Miễu Miễu thấy anh ở nhà, cô liền hỏi:" Anh không đi làm à?."

Anh đang đọc báo, bỏ tờ báo xuống, nhìn cô:" Hôm nay là chủ nhật."

" Ô "

Cô ô lên một tiếng như là đã hiểu ra vấn đề.

" Lập Thường Phong, tôi…tôi có chuyện muốn hỏi anh…" Cô bỗng ngoan ngoãn, ngồi xuống nhỏ giọng hỏi.

" Chuyện gì?." Anh hỏi.

" Trả giấy tờ tùy thân của tôi cho tôi đi." Miên Miễu Miễu đưa tay ra, nhìn anh với ánh mắt trông chờ.

" Không được." Anh đứng dậy, bỏ tờ báo xuống, quay lưng đi.

" Tôi muốn về thăm ba, tôi không có bỏ trốn."

" Anh mua tôi với số tiền lớn như vậy, từ đầu tôi đã phải làm tớ cho anh cả đời rồi." Miên Miễu Miễu bảo.

Lập Thường Phong dừng chân. Anh xoay người lại, nhìn cô với ánh mắt không vui.

Không hiểu sao nghe cô bảo vậy anh quả thật không thấy vui nỗi.

" Chuẩn bị đi, tôi đưa em về thăm ba."

Mặc dù ông chính là người đẩy cô vào tay anh đến bây giờ.



Miên Miễu Miễu được anh đỡ xuống xe. Anh và cô đứng nhìn ngôi nhà nhỏ đơn sơ. Cô tiến vào, anh đi theo sau.

" Khụ…khụ…"

Vừa vào đến cửa cô đã nghe thấy tiếng ho thật lớn , cô vội đi vào trong…

" Ba…"

Ông Miên đang ngồi đó, nhìn thấy đứa con gái chính tay mình bán đi chỉ vì tiền, ông không tin mình có thể gặp lại cô.

" Miễu Miễu…ta đang mơ sao?." Ông đứng dậy, nhìn cô hỏi.

Miên Miễu Miễu lắc đầu.

" Không phải, là con đây, là Miễu Miễu. " Cô vừa nói vừa tiến đến ôm lấy ông.

Đúng thật cô rất giận, rất hận khi ông bán cô đi. Nhưng một thân một mình đã lớn tuổi, cô vẫn lo cho người ba này của mình.

Ông Miên cứ như tưởng mình đang mơ, ông ôm chặt cô trong tay. Đến khi nhìn thấy Lập Thường Phong đang đứng ở cửa. Ông nghĩ đời này quả thật có kì tích.

" Cậu Lập…" Ông buông cô ra, nhìn anh.

" Làm ơn…tôi xin cậu…trả con gái cho tôi…do tôi già, do tôi hồ đồ…"

" Tôi sẽ làm trâu làm ngựa để trả cậu số tiền đó…làm ơn trả con gái cho tôi được không?."

" Tôi biết sai rồi…"