Sau khi hai người đến hiện trường, nơi này đã bị khóa kín, từ cổng nhìn vào bên trong thấy lá cây rơi đầy khắp nơi, mấy khóm hoa trong sân không được ai tưới cũng trở nên tiêu điều khô héo.
Nhân Đức hơi cau mày, cứ nghĩ Trần Đức Viên sẽ cho người dọn dẹp, hoặc ít nhất để người nào đó trông coi căn nhà, không ngờ sau cú sốc vừa rồi, ông ta lại chẳng thiết tha gì đến nơi này nữa.
Anh lần tìm điện thoại, định gọi cho đội phó Minh để xin lệnh khám xét khẩn cấp, nhưng Như Ý vừa liếc đã biết anh muốn làm gì, liền kéo tay anh:
“Ở đây trèo vào được mà”.
“Như Ý, vào nhà người khác chưa được cho phép là phạm pháp”. Nhân Đức nghiêm giọng nói.
“Chúng ta đang tìm chân tướng vụ án, đưa mọi thứ ra ánh sáng đấy chứ?”. Cô trước nay chưa từng bận tâm đến cái gì mà phép tắc hay lễ nghĩa, trừ khi thực sự nghiêm túc với công việc pháp y. Việc trèo tường vào hiện trường này là manh mối để tìm ra sự thật, hơn nữa Như Ý lại rất nôn nóng, không muốn chờ đến lúc đội phó Minh viết báo cáo lên cấp trên xin khám xét, rồi lại chờ duyệt, rồi cuối cùng mới mang một đội đến đây mở cửa cho cô vào.
Như Ý ngẩng lên nhìn cửa trên tầng 2, cảm thấy đây là con đường nhanh nhất, liền quay sang nói với Nhân Đức: “Chúng ta trèo tường vào kiểm tra thôi, không làm xáo trộn hiện trường, không động vào tài sản của họ”. Cô rút ra hai chiếc găng tay: “Em còn mang sẵn găng tay đây này, đảm bảo không lưu lại dấu vân tay, không làm ảnh hưởng đến công tác khám nghiệm sau này”.
Nhân Đức nhìn đôi găng tay mới tinh rồi lại nhìn sắc mặt sốt ruột của cô: “Lúc nào em cũng mang sẵn găng tay trong người thế này à?”
“Bệnh nghề nghiệp mà”. Như Ý cười tít mắt, đem một đôi nhét vào tay anh: “Chúng ta phải nhanh lên, nhỡ cô ta bẻ sim rồi vứt ra ngoài trời, tối nay chỉ cần đổ một cơn mưa là hỏng bét”.
Nhân Đức vẫn không hề suy chuyển: “Không được”.
“Anh không vào thì em vào vậy”. Cô nhanh chóng cởi giày, đi chân trần thằng vào cổng: “Anh ở đây trông đồ cho em nhé, em trèo vào một tý rồi ra ngay thôi”.
Vừa nói, Như Ý vừa bám lấy một điểm tựa trên cánh cửa cổng, đu người bắt đầu trèo lên trên. Cánh cổng của biệt thự 35F rất bề thế, xung quanh lại trồng rất nhiều hoa hồng leo có gai, tuy nhiên, những thứ đó không thể làm khó được Như Ý, bởi vì ngày nhỏ cô thường xuyên trèo tường trốn mẹ đi chơi nên chẳng xa lạ gì mấy trò vặt vãnh này.
Chỉ là lâu ngày không hoạt động gân cốt nên tay chân hơi có hơi chậm chạp chút mà thôi.
Nhân Đức đứng ở phía sau nhìn cô đi chân trần cheo leo trên cánh cửa, đột nhiên trong đầu lại xuất hiện hình ảnh của nhiều năm về trước. Khi đó, trong một giờ học, Nhân Đức đang chăm chú nghe giảng thì đột nhiên thấy cậu bạn bên cạnh huých tay mình: “Này, nhìn ra cửa sổ mà xem bạn gái mày kia”.
Nhân Đức lúc đó không có bạn gái, nhưng theo phản xạ vẫn liếc sang, thấy Như Ý đang ngồi vắt vẻo trên cành cây gặm xoài. Khi bắt gặp ánh mắt anh hướng đến, cô liền chìa quả xoài ra rồi cười toét miệng, dùng khẩu hình nói với anh: “Anh đẹp trai, muốn ra ngoài này chơi không?”.
Nhân Đức lập tức lạnh mặt quay đi, vô cùng dứt khoát, không thèm bận tâm đến cô. Tuy nhiên, cũng bắt đầu từ lúc ấy anh thực sự không thể tập trung nghe giảng được nữa, trong đầu cứ luẩn quẩn hình ảnh cây xoài cô đang ngồi, cành lớn nhất của nó ở tầng 2, vừa vặn song song với lớp học của anh. Nếu từ nơi này rơi xuống, với độ cao hơn 2 mét như thế, nếu bị rơi xuống đất nhẹ thì gãy xương, nặng cũng có thể mất mạng.
Như Ý ngông cuồng không biết sợ trời sợ đất như vậy, lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao đây?
Nghĩ đến đó, Nhân Đức liền đứng bật dậy, quên cả xin phép giảng viên mà chạy luôn ra ngoài. Giảng viên bộ môn Lâm sàng lần đầu tiên thấy sinh viên xuất sắc của mình bỏ ra ngoài giữa giờ như vậy, ngoài ngạc nhiên ra cũng không bực tức hay nghi ngờ gì, giảng viên chỉ ngẩn ra nhìn theo bóng Nhân Đức giây lát rồi hắng giọng: “Chắc bạn ấy có việc gấp. Chúng ta tiếp tục…”
Hẳn từ cửa sổ bàn của giảng viên sẽ không thể nhìn thấy được cây xoài bên ngoài, nơi mà “việc gấp” của sinh viên xuất sắc kia đang nhàn nhã đung đưa đôi chân nhỏ, lẩm bẩm hát mấy câu chẳng thuộc về bài hát gì.
Lúc Nhân Đức ra đến nơi, thấy Như Ý vẫn thoải mái gặm xoài trên cành cây, anh mới nghiêm mặt nói: “Trèo cây là vi phạm nội quy của trường”.
“Không sao. Tuần này em đã bị cảnh cáo mấy lần rồi, kiểu gì đến thứ 7 cũng bị gửi thông báo đến nhà. Đằng nào cũng là phạm tội, ít nhiều cũng có khác gì nhau đâu”. Cô rung chân trên nhánh cây, cười tít mắt: “Chà, anh đẹp trai khoá trên, anh lo cho em nên mới ra đây đấy à?”.
“Như Ý, không muốn gãy chân thì mau trèo xuống”.
“Em không trèo, em cứ ngồi ở đây ngắm anh”.
“Nếu em không xuống, tôi sẽ không để ý đến em nữa”.
Như Ý không hề phiền lòng, ném vυ't hạt xoài đi, lại lau tay vào cành cây gần đó: “Bình thường anh cũng đâu có để ý đến em”.
Nhân Đức chẳng thể theo kịp suy nghĩ của cô, đành làm mặt lạnh xoay người bỏ đi. Như Ý tưởng anh đi thật, sợ anh không thèm để ý đến mình nữa, liền nhanh chóng gọi với theo: “Đừng đi mà. Chỉ cần anh đồng ý làm bạn trai em, em sẽ trèo xuống ngay. Em sẽ không bám theo anh mỗi ngày nữa”.
Nhân Đức dừng bước, quay đầu nhìn cô: “Nếu không thì sao?”.
“Thì ngày nào em cũng trèo lên cây xoài ngắm anh. Ngày nào cũng lẽo đẽo theo anh đi học về nhà”. Cô vênh mặt, vỗ ngực đầy tự tin: “Mặt em tuy dày nhưng lòng dạ em chân thành. Em thích anh thật mà, dù sao anh cũng chưa thích ai, hay là thử làm bạn trai em đi”.
Nói đến đây, lại sợ anh vẫn từ chối nên cô lại bổ sung thêm: “Nếu không hợp thì còn có thể chia tay mà”.
Nhân Đức nhìn cô, nhất thời không biết phải trả lời thế nào mới phải.
Anh không thể phủ nhận được rằng, Như Ý tuy rất ngông cuồng, rất xốc nổi, lại vô cùng phóng khoáng, nhưng cô sự nhiệt huyết của cô đã thành công thu hút sự chú ý của anh. Nhân Đức là kiểu người tĩnh lặng, từ nhỏ đến lớn chỉ quen sống trong thế giới nội tâm của chính mình, còn Như Ý, cô là một cô gái rực rỡ thanh xuân, tự tin, phóng khoáng, cô mang đến cho anh rất nhiều năng lượng tích cực, khiến anh cảm thấy cuộc đời này có nhiều điều thú vị hơn, tươi đẹp hơn.
Chỉ là… anh sợ cô sẽ mau thay đổi, sẽ mau thích rồi cũng mau quên, nên anh mới chùn bước…
Như Ý thấy anh cứ mãi lặng thinh, lại sốt ruột nói: “Anh đồng ý đi, chỉ cần anh đồng ý thì em sẽ trèo xuống. Từ sau ngoan ngoãn làm bạn gái anh, nghe lời anh”.
Nhân Đức thầm nhủ: Cô chịu nghe lời anh mới lạ.
Sau cùng, anh đành hắng giọng một tiếng: “Trèo xuống đi”
“Không được, anh phải đồng ý làm bạn trai em cơ”
“Chỉ cần em không nghịch ngợm nữa, không lẽo đẽo theo sau tôi, tôi có thể nói với mọi người em là bạn gái tôi”.
“Yeah”. Như Ý khoái chí đến nỗi suýt nữa buông cả hai tay ra, sau đó bắt gặp ánh mắt lạnh đi của Nhân Đức, cô liền vội vã thu tay về, bám chặt vào cành cây.
Cô cười hì hì, nhất quyết không nói cho anh biết cô không phải cố ý trèo lên đây hái xoài trêu chọc anh, mà chỉ là cô muốn hái cặp lá non nhất của cành cây to kia về làm bài phân tích môn sinh học tế bào mà thôi:
“Em xuống đây, xuống đây. Bạn trai, cứ yên tâm ở đó chờ em nhé”.
Nhân Đức không đáp nữa, nhưng anh thực sự đã đứng bên dưới chờ cô, lo lắng Như Ý trèo xuống bị trượt ngã nên ánh mắt không rời khỏi cô dù chỉ là một khắc.
Hai người chính thức yêu nhau từ ngày hôm đó…!
Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm mấy cánh hoa hồng trên khung cửa cổng rơi rụng xuống mái tóc đen nhánh của Như Ý. Những chuyện cũ vẫn được cất giấu ở một góc riêng trong lòng Nhân Đức, hôm nay lại vì nhìn thấy một hình ảnh quen thuộc trong quá khứ mà đột nhiên lại trở nên xáo động trong anh.
Sau cùng, Nhân Đức nhận ra một điều rất buồn cười, dù là nhiều năm trước hay đến tận bây giờ, anh vẫn luôn bất lực trước cô như vậy.
Như Ý trèo gần đến trên nóc cổng thì Nhân Đức đi lại gần, anh bấm vài con số trên ổ khoá điện tử, ban đầu, cửa báo mật mã nhập không thành công, nhưng qua đến lần thứ 3 thì vang lên mấy tiếng “tít… tít… tít”. Hai cánh cổng lớn từ từ mở ra, Như Ý đang cheo leo trên đó cũng bị đu theo.
Cô không chờ đến khi cửa dừng hẳn đã nhảy phắt xuống, chạy lại phía anh. Như Ý không tốn thời gian hỏi mấy câu như “sao anh biết mở cửa”, hoặc “anh có mật mã à?”. Mà chỉ dùng mấy lời của anh lúc trước để trêu chọc anh:
“Tiến sĩ Hoàng Nhân Đức, vào nhà người khác khi chưa có sự cho phép là phạm pháp đấy”.
Anh hờ hững trả lời lại cô: “Tôi chỉ vào kiểm tra, không làm xáo trộn hiện trường, không động đến tài sản nhà họ. Tôi còn có găng tay, không lưu lại dấu vết làm ảnh hưởng đến quá trình điều tra sau này”.
Anh cũng dùng lời nói của chính cô để phản bác lại, Như Ý bị gậy ông đập lưng ông, không tức mà còn bật cười. Cô chạy bên ngoài nhặt dép rồi lại chạy qua Nhân Đức, lại liếc thấy trời đã bắt đầu kéo mây đen đến nên vội vàng nói với anh: “Trời sắp mưa rồi, chúng ta vào bên trong thôi”.
Nhân Đức sải bước đi theo cô, gót chân Như Ý dẫm lên mấy chiếc lá khô dưới đất, vang lên những tiếng xào xạc rất lạ tai. Chẳng mấy chốc, cô đã vào được đến cửa chính, nhưng lần này Như Ý không tốn công tìm cách ‘đột nhập’ mà quay đầu nói với Nhân Đức:
“Em tin vào suy luận mật mã mở cửa của anh”.
Nhân Đức nhún vai: “Tôi chỉ đoán bừa thôi”.
“9 con số tương đương với cả nghìn cách đặt mật mã, xác suất đoán bừa của anh đạt tỉ lệ cao như vậy thì cũng nên thử lắm”. Như Ý tràn đầy kiên định nhìn anh: “Tiến sĩ Đức, em tin vào khả năng của anh”.
Nhân Đức vẻ mặt nham nhở của cô, biết sẽ không cãi được nên không tốn thời gian nữa, đành giơ tay lên, chạm vào 9 con số trên mật mã. Anh âm thầm tính toán lượng dầu và độ mài mòn trên từng con số, sau đó suy luận và chọn lọc ra mấy dãy số khác nhau, cuối cùng, khi anh đưa tay thử 4 số đầu tiên, mật mã không chờ nhập đến lần thứ 2 đã nhanh chóng chấp nhận.
Như Ý nhìn cửa mở ra, hai mắt sáng lấp lánh: “Sau này em thất nghiệp thì anh dạy em nghề này nhé? Kiếm cơm ăn qua ngày”.
“Chỉ cần làm một lần thôi”. Nhân Đức lạnh lùng nói: “Trại giam sẽ nuôi em vài năm”.
Như Ý trừng mắt lườm anh. Đây là lời tiến sĩ tâm lý học tội phạm nên nói đấy à?
Khi hai người vào bên trong căn nhà, mọi dấu vết hỗn loạn ở đây đã được dọn dẹp sạch sẽ, tuy nhiên, trong không khí vẫn phảng phất mùi m.á.u rất gay mũi, Như Ý có khứu giác rất tốt, chỉ cần ngửi thấy loại mùi này liền nhíu mày.
Tầng 1 đã kiểm tra kỹ, vả lại cũng không phải là hiện trường vụ án nên hai người quyết định đi thẳng lên tầng 2. Phòng ngủ chính đã khoá, chỉ có phòng ngủ phụ vẫn còn đang mở cửa.
Nhân Đức đi vào nhìn quanh một vòng: “Trong báo cáo khám nghiện hiện trường, phòng ngủ phụ chỉ có một số đồ dùng bình thường, ngoài con d.a.o của nạn nhân ra, không còn đồ vật gì có giá trị đối với vụ án”.
“Tức là thứ dùng để liên lạc không ở trong này nên đội khám nghiệm mới không phát hiện ra”.
Nhân Đức gật đầu, ánh mắt hướng ra ban công của phòng ngủ phụ, ở đó có mấy chậu hoa nhỏ treo ở lan can. Như Ý cũng nhìn theo hướng ánh mắt anh: “Chúng ta ra đó thử xem”.
Sau hôm xảy ra á.n mạng, trời không mưa, ngược lại còn vừa hanh vừa nắng nên mấy loại hoa đắt tiền này đã khô quắt queo. Như Ý nhìn một vòng quanh gốc những chậu hoa đó, không phát hiện ra đất có dấu hiệu bị xới lên, chứng tỏ Lê Thuỳ Dung không hề chôn thứ gì khả nghi ở nơi này.
Cô loay hoay tìm một hồi, cùng lúc này, mây đen và gió bắt đầu kéo tới vần vũ trên bầu trời, chắc chẳng mấy chốc nữa sẽ đổ mưa to. Như Ý sốt ruột quay đầu nhìn Nhân Đức: “Sắp mưa rồi, phải làm sao bây giờ?”.
Anh đáp một cách rất ung dung: “Bình tĩnh”.
Cô thực sự không thể bình tĩnh, bởi vì nếu sim điện thoại vứt ra ngoài trời và gặp mưa, việc khôi phục dữ liệu khó còn hơn lên trời. Khi đó, việc chứng minh Lê Thuỳ Dung gọi Trần Đức Quang đến để s.á.t hại cũng sẽ trở nên rất gian nan.
Như Ý nôn nóng vạch hết tán hoa này đến tán hoa khác, cuối cùng, khi có một cơn gió mang theo hơi nước ẩm ướt xộc tới, mấy cánh hoa hồng leo bên trên đã đến lúc úa tàn, rơi xuống lả tả. Một vật sáng loáng lập tức sượt qua mắt Như Ý.
Cô giật thót mình, vội vã ngước lên trên, liền thấy một chiếc sim điện thoại được nhét giữa những cánh hoa hồng đó.
Khốn k.iế.p, cô ta đúng là giấu nó ở nơi mà không ai có thể ngờ tới!
Như Ý reo lên: “Tìm thấy rồi”. Cô nhanh tay lấy chiếc sim kia khỏi cánh hoa, giơ lên cao ngắm nghía: “Chính là nó. Cô ta đã giấu nó trong cánh hoa hồng nên chúng ta mới không phát hiện ra”.
Nhân Đức nhìn chiếc sim nhỏ bằng một viên thuốc trên tay Như Ý, khẽ nói: “Chuẩn bị công phu, có kế hoạch rõ ràng, có thời gian giấu tang vật chứng”.
Cô tiếp lời anh: “Gọi nạn nhân đến tận nơi, rắp tâm s.á.t hại. Gi.ế.t người có chủ đích”.
Như Ý cười tít mắt: “Vụ án này….”.
Ba chữ “coi như được phá” thì đột nhiên mũi cô ngửi thấy một mùi khét, từ chiếc sim vang lên mấy tiếng ‘lách… tách’ rất nhỏ. Nhân Đức lập tức quát to: “Như Ý, mau ném chiếc sim đi”.
Như Ý trợn tròn mắt, sau đó ngay lập tức quăng chiếc sim kia đi, khi nó vừa bay khỏi tay cô thì lập tức phát nổ. Âm thanh và độ sát thương không lớn lắm, nhưng sức tàn phá lại rất mạnh, chiếc sim vỡ nát thành những mảnh vụn nhỏ như hạt cát. Ban nãy, nếu không vứt kịp, chắc chắn tay cô cũng sẽ bị thủng một lỗ.
Cùng lúc này, Nhân Đức đưa tay kéo cô vào bên trong: “Không sao chứ?”.
Như Ý ngẩn ra một giây rồi ngây ngốc lắc đầu: “Em không sao”. Cô nhìn chiếc sim đã tan thành những mảnh vụn nhỏ li ti rồi nhanh chóng rơi xuống bên dưới: “Tại sao nó lại phát nổ?”.
Anh không trả lời cô, chỉ nói: “Đi thôi”.
“Em không đi”. Như Ý cố chấp không nghe lời anh: “Chiếc sim đó có khả năng chứng minh cô ta gọi nạn nhân đến để s.á.t hại, giờ nó phát nổ, bằng chứng không còn, cô ta chỉ cần chối tội là vụ án sẽ trở thành tự vệ nên mới lỡ tay g.iế.t người. Không được, em phải xuống tìm mảnh sim còn sót lại”.
Ngoài trời lúc này đã lác đác những hạt mưa rơi xuống, ban đầu chỉ là những hạt mưa to rời rạc, sau đó rất nhanh đổ mưa ầm ầm, mưa trắng xoá cả đất trời. Như Ý chạy như bay xuống tầng 1, muốn tìm những mảnh sim đó, nhưng mưa to đã xoá dấu vết rất nhanh, những mảnh sim kia lại quá nhỏ, cô có căng mắt ra cũng không thể nào tìm thấy được nữa.
Nhân Đức thấy cô cả người ướt rượt liền lôi cô trú vào mái hiên bên trong. Như Ý không nghe, cứng đầu vùng vẫy: “Anh bỏ em ra, em phải tìm mảnh sim mang về, bỏ em ra”.
“Nước mưa có thể rửa trôi Kaliclorat, Natri BenZoat, Lưu huỳnh. Em có tìm thấy cũng không có tác dụng gì”.
Mảnh sim vỡ vốn vô cùng nhỏ, trên đó lại bôi một lượng Kaliclorat, Natri BenZoat và lưu huỳnh, khi ma sát sẽ tự phát nổ. Sau khi bị nước mưa rửa trôi, Như Ý có tìm thấy một mảnh sim đó cũng không có tác dụng gì hết.
Khốn k.iế.p, cô ta có thể tính đến bước công an khám nghiệm hiện trường thì Như Ý có thể tin, nhưng chẳng lẽ Lê Thuỳ Dung tính được cả việc cô tìm thấy chiếc sim đó và nó phát nổ ngay lúc trời mưa sao?
Không! Cô không tin!
Không đạt được mục đích, còn bị ấm ức một trận nên Như Ý cảm thấy rất buồn bực, suốt cả quãng đường về chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa kính xe, Nhân Đức hiểu được tâm trạng của cô, anh cũng không làm phiền, để mặc Như Ý tự chìm đắm trong suy nghĩ riêng của chính mình.
Có điều, tình hình bắt đầu tệ hơn khi ngay ngày hôm sau Lê Thuỳ Dung đã được bảo lãnh ra ngoài. Cô ta đang mang thai, lại chưa từng vi phạm pháp luật, có nhân thân tốt nên được chấp nhận bảo lãnh để tại ngoại.
Khi Như Ý biết được thông tin này, cô liền tìm đến đội phó Minh. Đức Minh vừa thấy sắc mặt không vui của Như Ý thì biết ngay cô muốn nói gì, anh nhanh chóng lên tiếng trước:
“Như Ý, anh đọc báo cáo khám nghiệm của em rồi”.
“Hôm qua em cũng báo cáo với anh chuyện chiếc sim điện thoại kia rồi”. Như Ý sắc mặt nhợt nhạt nhìn đội phó Minh: “Cô ta chắc chắn g.iế.t nạn nhân có chủ đích, cô ta không phải chỉ tự vệ nên mới s.á.t hại cậu thanh niên kia”.
“Dù em có tìm được chiếc sim đó cũng không thể chứng minh nó là của cô ta, càng không thể tra được cuộc gọi từ nó nữa”. Đội phó Minh thở dài: “Tối qua anh đã đến hiện trường thu thập mảnh sim, nhưng bên viện khoa học nói nó đã vỡ đến mức không thể khôi phục được nữa”.
“Còn điện thoại của Trần Đức Quang thì sao? Hẳn phải có cuộc gọi đến hay phương thức liên lạc gì từ cô ta chứ?”.
Ánh mắt Đức Minh hơi phai đi: “Anh kiểm tra rồi, không có cuộc gọi của cô ta”.
“Vô lý”.
“Như Ý, vụ án này được dư luận rất quan tâm, từ hôm qua đến giờ có mấy tài khoản đăng lên diễn đàn, đòi lại công bằng cho Lê Thuỳ Dung, yêu cầu cho cô ta tại ngoại, bài viết này được rất nhiều người ủng hộ”. Đức Minh đặt điện thoại về phía Như Ý, ở đó đang mở một bài viết về ca sĩ Lê Thuỳ Dung trong một hội nhóm của các bà mẹ bỉm sửa. Như Ý đọc lướt qua thấy rất nhiều bình luận yêu cầu cho Lê Thuỳ Dung được tại ngoại, đòi quyền lợi cho phụ nữ đang mang thai, có người còn viết Trần Đức Quang dám làm mấy trò đồϊ ҍạϊ , bị g.iế.t là đáng, Lê Thuỳ Dung chỉ tự vệ chính đáng, cô ta không làm gì sai.
Đội phó Minh nói: “Như Ý, áp lực dư luận về vụ án của cô ta rất lớn. Hơn nữa cô ta đang mang thai, có nhân thân tốt, đã nộp đủ số tiền bảo lãnh nên có thể được tại ngoại theo quy định. Nếu chúng ta không tìm ra bằng chứng chứng minh Lê Thuỳ Dung g.iế.t người có chủ đích, chúng ta không thể giữ cô ta”.
Như Ý hiểu rất rõ nhưng điều này, nhưng vẫn không tránh nổi thất vọng. Lần đầu tiên, cô thấy một sự thật rõ ràng ở trước mắt nhưng lại không thể làm được gì, nạn nhân còn nằm lạnh lẽo trong phòng lab kia, cậu ta c.hế.t không minh bạch, cô vui vẻ làm sao nổi chứ?
Như Ý mím môi một lúc rồi thở hắt ra một tiếng: “Em hiểu rồi”.
“Như Ý…”.
Đội phó Minh định an ủi cô, nhưng Như Ý lại xua tay: “Anh Minh, em sẽ tiếp tục tìm dấu v.ế.t trên t.h.i thể. Em sẽ tìm cách để chứng minh cô ta cố ý g.iế.t người”.
Sau đó, mở cửa đi thẳng về phòng lab.
Như Ý tắt điện thoại, khoá cửa, bật máy quay và thu âm lên rồi mới kéo t.ử t.hi ra lần nữa. Lần này, cô kiểm tra vô cùng kỹ lưỡng, từ chi.ề.u h.ư.ớ.ng của v.ết. đ.â.m đến kích thước và độ sát thương của nó đối với cơ thể nạn nhân, kết quả không có gì khác biệt so với lần đầu tiên.
Như Ý không thu được thông tin mới, lại buồn bực ra bên ngoài, định châm một điếu thuốc hút.
Nhưng lần này cô vừa đưa lên miệng thì đột nhiên lại nhớ đến lời anh khi trước, lúc đó cô cũng đang đau đầu về chuyên án AD20012 kia, Nhân Đức đi ngang qua đã hỏi cô: “Em đã kiểm tra quan hệ của nạn nhân chưa?”.
Cô nói đã kiểm tra rồi, nhưng anh lại nhấn mạnh hai chữ “quan hệ”.
Trong đầu Như Ý chợt nổ ầm một tiếng, cô như bừng tỉnh, vội vàng dập thuốc rồi đi thẳng vào trong phòng lab, lại kéo t.h.i thể nạn nhân ra, lấy mẫu DNA từ bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của cậu ta rồi cấp tốc mang đến phòng hoá nghiệm tìm bác sĩ Phương.
Thuỳ Phương nhìn túi zip trên tay cô, lại thấy bộ dạng thở không ra tiếng của Như Ý liền tốt bụng hỏi: “Sao thế Như Ý? Có chuyện gì cần gấp à?”.
“Chị xét nghiệm giúp em cái này”. Cô đưa túi zip cho bác sĩ Phương: “Đây là mẫu lấy từ bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của nạn nhân”.
“Lần trước em đã lấy rồi mà, không có gì bất thường”.
“Không, lần này em muốn kiểm tra DNA”. Như Ý lại chìa ra một túi zip khác có chứa DNA của Lê Thuỳ Dung, thứ này là nang tóc của cô ta, Như Ý đã lấy ở đội hình sự, hiện trường có thu thập mẫu nang tóc này: “Chị xét nghiệm giúp em có DNA của Lê Thuỳ Dung trong mẫu lấy từ bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của Trần Đức Quang không?”.
Thuỳ Phương há hốc miệng, nhất thời không thể theo kịp suy nghĩ của Như Ý: “Chị nghe nói cô ta là mẹ kế của Trần Đức Quang mà”.
“Không có trường hợp nào không thể xảy ra”. Như Ý không có thời gian giải thích, chỉ nói: “Xét nghiệm này mất bao lâu hả chị?”.
“Nhanh nhất là 24 giờ”.
“Vâng, vậy 24 giờ sau em lại đến”.
Một ngày thực sự vô cùng dài với Như Ý, bởi vì Lê Thuỳ Dung đang tại ngoại, mà một kẻ g.iế.t người đang nhởn nhơ ở bên ngoài như vậy, đương nhiên sẽ là một mối nguy hiểm lớn với người khác.
Trong khi cô đang đứng ngồi không yên thì ở đầu bên kia thành phố, trong một tiệm cafe nhỏ, Nhân Đức đang lặng lẽ ngồi đọc Menu, trước mặt chỉ có một ly nước trong lành và mát rượi.
Anh chờ khá lâu thì một người phụ nữ trung niên trông vô cùng quý phái mới xuất hiện, mẹ của Như Ý vừa liếc một vòng trong quán cafe đã nhìn thấy anh. Nhân Đức cũng nhanh chóng đứng dậy, lịch sự cúi đầu chào một tiếng:
“Cháu chào bác”.
“Tôi sẽ nói ngắn gọn thôi”. Mẹ cô đặt chiếc túi Hermes phiên bản giới hạn lên bàn, bình thản nói: “Chuyện của nhiều năm trước, tôi cứ nghĩ tôi đã nói rõ với cậu rồi. Cậu hiểu ý tôi, phải không?”