Tình Yêu Là Chặng Đường Trở Về

Chương 14

Trong lúc chờ kết quả DNA từ bác sĩ Phương, Như Ý lên mạng đọc tất cả các bình luận từ những bài viết bênh vực Lê Thuỳ Dung, càng đọc càng thấy mấy người Fan cô ta đúng là mù quáng, bênh vực thần tượng bất chấp đúng sai, bất chấp lý lẽ.

Từ khi nào g.iế.t người lại được ủng hộ và tung hô như vậy? Dù là tự vệ hay không thì cũng không ai có quyền tước đoạt sinh mạng của người khác. Vụ án còn chưa được làm sáng tỏ mà rất nhiều người đã bình luận rủa Trần Đức Quang đáng c.hế.t, có người còn ác miệng mắng anh ta c.hế.t sớm đi cho đỡ chật đất, xã hội này không cần những người mọi rợ đến mức muốn c.ư.ỡng bức cả mẹ kế của mình như vậy.

Khoan đã… đọc đến đây, Như Ý lập tức nhíu mày!

Thông tin vụ án này được bảo mật rất kỹ, tin tức lọt ra ngoài chỉ là Lê Thuỳ Dung s.á.t hại nạn nhân trong lúc tự vệ, tại sao dư luận lại biết được cả chuyện Trần Đức Quang có ý đồ c.ư.ỡng b.ức cô ta?

Ngón tay cô nhanh chóng kéo xuống thời gian đăng bài của những tài khoản trên diễn đàn, phát hiện tất cả chỉ mới đăng gần đây, chính xác hơn là từ sau khi Lê Thuỳ Dung được tại ngoại thì dư luận mới trở nên sôi sục một cách bất thường.

Như vậy nghĩa là cô ta cố ý truyền những tin tức đó ra bên ngoài để tranh thủ sự cảm thông của dư luận, hay là có ý đồ gì khác?

Về suy luận tâm lý tội phạm, Như Ý không giỏi như Nhân Đức, cô muốn tham khảo ý kiến của anh về chuyện này nên đành đứng dậy sang phòng bên cạnh tìm anh. Tuy nhiên, lúc sang đến nơi chỉ thấy một mình Thanh Mai ở bên trong, trên bàn làm việc của Nhân Đức là một bó hoa hồng bạch, Như Ý chỉ cần liếc màu cánh hoa cũng đủ biết đây là loại nhập khẩu, một bông cũng rất đắt tiền.

Thanh Mai thấy cô, liền nở một nụ cười dịu dàng: “Chị tìm anh Đức ạ?”

“Ừ, anh ấy không có ở đây à?”.

“Không ạ, anh ấy đi ra ngoài rồi. Chị có cần gấp không? Để em gọi điện thoại thông báo với anh ấy?”.

Như Ý chẳng bận tâm đến cô ta: “Không cần, tôi cũng có số điện thoại của anh ấy mà”.

Thấy cô trả lời như vậy, vẻ mặt cô ta lập tức thoáng qua vẻ ngạc nhiên và ngượng ngùng. Có điều, Thanh Mai cũng không lúng túng lâu, chỉ ít giây sau đã khôi phục bình tĩnh: “À đúng rồi, hình như ngày trước chị học cùng trường với anh Đức phải không ạ?”

“Ừ, học khoá trên khoá dưới. Có quen biết nhau”. Sau khi biết Thanh Mai và Nhân Đức không có mối quan hệ gì quá đặc biệt, Như Ý chẳng kiêng dè gì.

“Ồ, thế thì có duyên quá. Em cũng học cùng trường với anh ấy, nhưng là ở bên Mỹ. Du học sinh ở nước ngoài, xa nhà nên nhanh kết bạn rồi cũng nhanh thân lắm. Anh Đức cũng hay kể cho em nghe về lúc anh ấy còn ở Việt Nam, nhưng không nhắc đến chị nên em không biết”. Thanh Mai chớp chớp mắt, tỏ vẻ vô cùng chân thật: “Mãi gần đây thấy anh Dương nói ngày trước anh chị cùng học Đại học Y nên em mới biết đấy”.

Như Ý không để ý đến việc Thanh Mai nghĩ gì về mối quan hệ của mình và Nhân Đức, chuyện quá khứ giữa hai người là một giấc mộng đẹp, cũng là một vết sẹo rất sâu trong lòng cô. Chỉ có cô và anh mới có quyền đánh giá, người ngoài như Thanh Mai không có tư cách để được biết.

Cho nên, cô trực tiếp bỏ qua vấn đề này, chuyển sang chuyện khác: “Em mới vào cục cảnh sát mà biết được nhiều chuyện thế. Anh Dương kể cả chuyện của chị cho em nghe luôn hả?”.

Thanh Mai không bắt kịp suy nghĩ của cô, liền ngẩn ra. Cô ta không dám nói mình đã tò mò hỏi Đăng Dương về Như Ý và Nhân Đức, chỉ bảo: “À… mấy hôm em mang đồ ăn đến, thấy mọi người đang nói tới vụ án vừa rồi, xong rồi nói qua việc chị với anh Đức đến hiện trường vụ án tìm được chiếc sim kia. Anh Dương bảo hai người học cùng trường nên tác nghiệp ăn ý”.

“Vậy sao?”. Như Ý nhếch môi cười nhạt.

“Vâng. À phải rồi, em nghe nói chị đã đang đưa cho phòng hoá sinh xét nghiệm tìm DNA của nghi phạm trên thi thể của nạn nhân ạ?”.

“Ừ, còn sót lại mỗi việc này là chưa thử nên tôi làm nốt cho yên tâm”.

“Tại sao chị lại nghĩ cô ca sĩ đó có quan hệ với nạn nhân?”.

“Không biết, suy nghĩ thế thôi, không biết đúng hay không”

“Nếu đúng mà nạn nhân có sử dụng bαo ©αo sυ thì cũng rất khó để thu được DNA trên bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© chị ạ”.

“Không sao”. Như Ý không hề dao động, giọng nói nhẹ tênh như gió: “Nếu thế thì tôi sẽ tìm cách khác để Lê Thuỳ Dung phải nhận tội cố ý g.iế.t người”.

Nói xong, cô cầm tập tài liệu bỏ đi. Thanh Mai nhìn theo bóng dáng của Như Ý, ánh mắt dịu dàng ban đầu dần dần phai đi, cuối cùng trở nên sâu thẳm.

Về đến phòng, nhìn đồng hồ mới chỉ 5 giờ chiều, vẫn còn rất nhiều thời gian nữa mới hết 24h. Như Ý lấy điện thoại ra định gọi cho Nhân Đức, nhưng điện thoại của anh lại không liên lạc được. Cô chán nản chẳng biết làm gì, đành gọi điện thoại cho Lam Quỳnh.

Lam Quỳnh vừa mới tan làm xong, đang ở bãi đỗ xe, thấy điện thoại của Như Ý liền nhanh chóng nhấc máy:

“Gì thế bác sĩ pháp y Như Ý? Lại nhớ tao nữa à?”.

“Ừ, nhớ mày quá nên gọi điện tâm sự”.

“Tâm sự cái con khỉ”. Lam Quỳnh bĩu môi: “Muốn nhờ vả gì nói mau”.

Như Ý bật cười: “Không nhờ vả gì thật, tao chỉ muốn tâm sự thôi”.

Lam Quỳnh mở cửa ngồi lên xe, nhét tai nghe vào tai, vừa lái xe vừa nói chuyện: “Mày tự nhiên nổi hứng tâm sự chắc ngày mai kiểu gì trời cũng nổi mưa giông đấy. Nói đi, cần gì để tao làm quân sư cho mày”.

“Dạo này mày có nghe tin tức về vụ án ca sĩ Lê Thuỳ Dung không?”

“Có, rầm rộ ầm ỹ thế sao mà không nghe. Giờ ngày nào lên cơ quan cũng thấy mọi người đang xôn xao vụ đó. Đến cả bệnh nhân đang mổ cũng thò đầu lên hỏi: Cô có tin ca sĩ Dung g.iế.t người không? Mẹ k.iế.p, chẳng lẽ tao lại cho luôn liều thuốc mê”.

“Haha”. Như Ý đổi tay cầm điện thoại, đi ra cửa sổ nói chuyện: “Mày nghĩ sao?”.

“Tao phải hỏi mày mới đúng. Bác sĩ pháp y Như Ý, mày đang làm vụ này có đúng không?”.

“Thông minh”.

“Muốn nghe chiều hướng dư luận à?”.

“Không thể tiết lộ vụ án nhưng vẫn phải hóng hớt dư luận mà”

“Có mà sợ bị dân chúng ném cà chua thối vào mặt thì có”. Lam Quỳnh bĩu môi: “Tao thấy dân chúng đều theo phe ca sĩ đó, vì nghe phong phanh đâu đó, đứa con trai kia là loại tra nam đấy”.

“Mày đọc ngôn tình ít thôi”.

“Thật. Ăn chơi đàn đúm, hút chích, chơi gái, phóng đãng, dám gạ gẫm cả mẹ kế, không phải tra nam thì là gì? Cô ta lại đang mang thai nữa, hắn biết mẹ kế đang mang thai em trai ruột mình mà vẫn đòi c.ư.ỡ.ng bức cô ta, nếu là sự thật, hắn đúng là …”.

Lam Quỳnh định nói hai từ “cầm thú”, nhưng nghĩ lại, dù sao Trần Đức Quang cũng đã c.hế.t, mắng anh ta cũng chẳng có tác dụng gì.

“Có phải cô ta mang thai em trai ruột của Trần Đức Quang hay không, phải kiểm tra nước ối mới biết được”.

“Hả?”. Lam Quỳnh gần như hét lên, khiến Như Ý suýt điếc cả tai.

Như Ý vội vàng sửa lại: “Cái này là thủ tục xét nghiệm phải làm của bọn tao thôi”.

“Mày làm tao hết hồn. Cứ tưởng cô ta mang thai của con chồng chứ”. Lam Quỳnh nói xong, lại cảm thấy mấy lời của mình vô cùng quái đản. Gì mà mang thai con của con chồng, thế không phải là lσạи ɭυâи hay sao?

Lam Quỳnh vuốt ngực, thở hắt ra vài cái: “Mà mày với anh Đức sao rồi? Có tiến triển gì chưa?”

“Tạm thời vẫn dậm chân tại chỗ, nhưng tao phát hiện ra một chuyện”.

“Chuyện gì?”

“Anh ấy chưa có người yêu. À không, anh ấy không có quan hệ gì với con bé mà mình gặp ở lần ở quán lẩu hôm vừa rồi mới đúng. Hai người chỉ học cùng trường bên Mỹ thôi”.

“Ngon, sao mày biết, lão Đức kể cho mày nghe hả?”.

Như Ý vô cùng đắc ý: “Không, tao tự điều tra. Con bé ấy giờ làm cùng cục cảnh sát với tao”.

“F.uc.k”. Lam Quỳnh buột miệng chửi bậy một tiếng: “Tình tay ba đấy à? Sao tao nghe cứ thấy giống tình huống máu c.hó thế?”

“Tao cũng thấy thế”.

“Như Ý, mày hãy mau diệt sạch trà xanh đi”. Nhắc đến lần trước, Lam Quỳnh vẫn cảm thấy buồn thay cho Như Ý, trong lòng ấm ức không thôi: “Người như anh Đức của mày, chỉ cần để xổng ra là mất ngay đấy”.

“Tất nhiên. Tao chờ đến khi anh ấy bước qua được chuyện quá khứ, chờ đến khi anh ấy tin tưởng vào tao, lúc đó, tao sẽ c.ư.ỡ.ng b.ức anh ấy, ép anh ấy phải quay lại với tao”.

Lam Quỳnh phì cười: “Thế mới là Như Ý chứ”.

“…”.

“Như Ý, khó khăn lắm anh ấy mới quay về, lần này, nhớ đừng để người đàn ông mày yêu chạy thoát”.

Sau khi cúp điện thoại, Như Ý lặng lẽ đưa tay mở cửa sổ, gió từ bên ngoài thổi đến làm bay bay mấy lọn tóc dài của cô. Tóc cọ vào cánh mũi làm cô ngưa ngứa, ở trong lòng cũng ngưa ngứa theo.

Tâm trạng của Như Ý không được tốt lắm, có lẽ đã bị xáo trộn bởi vì mấy lời vừa rồi của Thanh Mai, và cả câu “khó khăn lắm anh ấy mới quay về” của Lam Quỳnh, cho nên đột nhiên lại cứ lo được lo mất rất nhiều chuyện, và cũng nghĩ đến rất nhiều chuyện.

Ánh tịch dương chiều tà đỏ rực, giống hệt như buổi chiều năm đó!

Cô vẫn chưa thể nào quên được ngày hôm ấy, khi đang ở tiệm cafe đợi Nhân Đức làm việc thì nhận được điện thoại của mẹ. Nhìn thời gian mới nhớ, hôm nay là ngày cô có hẹn đi xem mắt một người con của bạn bà.

Như Ý uể oải nhấc máy: “Mẹ, con đây”.

“Mấy giờ rồi mà còn chưa về hả? Đã hẹn đi uống trà chiều, 3h rồi vẫn chưa thấy mặt con đâu”. Bà tức giận nói: “Như Ý, con lại định trốn xem mắt đấy phải không?”

Mẹ không muốn Như Ý giao du với đám bạn xấu, càng không muốn cô yêu một người không có một chút gia thế như Nhân Đức. Bà nói anh là trẻ mồ côi, không có chỗ dựa, không có tương lai, không phù hợp với một thiên kim nhà giàu như con gái bà, cho nên luôn tìm cách ép Như Ý phải chia tay anh.

Tất nhiên, Như Ý bản tính cứng đầu, không dễ dàng nghe theo sự sắp đặt của người khác. Nhưng mẹ nói đến mức cô cảm thấy phát phiền, bà còn nói nếu cô không nghe lời thì sẽ đích thân đến tìm gặp Nhân Đức. Như Ý không muốn gia đình mình làm ảnh hưởng đến anh, càng không muốn anh phải chịu tổn thương bởi những lời cay nghiệt của người lớn, cho nên quyết định nhượng bộ.

Cô khẽ thở dài một tiếng: “Con biết rồi, bây giờ con đến ngay”.

“Đến cái gì? Con đang ở đâu, mẹ bảo lái xe đến đón con”.

“Mẹ, con tự đi được mà”.

“Tự đi?”. Mẹ cô nhớ đến lần xem mắt trước, Như Ý cũng bảo tự đến, rút cuộc cô không những đến muộn mà còn ăn mặc kinh khủng đến mức bà không biết phải giấu mặt đi đâu: “Để rồi con lại đến trong bộ dạng người không giống người, quỷ không giống quỷ à?”.

Như Ý liếc thấy bóng Nhân Đức đang bê khay cafe đi ra, cũng không muốn cãi nhau với mẹ nữa, đành nói: “Con sẽ về nhà để trang điểm ngay bây giờ, mẹ muốn gì con mặc đó. Được chưa ạ? Giờ con về đây. Con cúp máy nhé”.

Nói xong, cô không đợi mẹ trả lời đã ngay lập tức cúp điện thoại, nhét thẳng vào túi quần.

Như Ý đợi Nhân Đức bưng xong khay cafe đó mới đứng lên chạy theo anh. Cô rút giấy, lau đi mấy giọt mồ hôi lấm tấm trên trán anh: “Bây giờ em phải đến nhà Quỳnh để lấy bài tập, lát nữa quay về đón anh được không?”

Nhân Đức không né tránh cánh tay cô: “Không cần quay lại đâu”. Anh khẽ cười: “Lát nữa khi nào anh về nhà sẽ gọi cho em”.

“Sao em để anh đi về một mình được chứ? Lỡ có ai bắt cóc anh thì sao?”. Như Ý chu môi, lắc lắc đầu: “Không được, bạn trai em đẹp trai thế này, em phải giữ cho chắc mới được”.

Nhân Đức đã quen với mấy câu nói đùa này của cô, chỉ đáp: “Như Ý, chạy đi chạy lại rất mệt. Lấy bài tập xong thì về nhà đợi anh, đừng chạy lung tung”.

“Em đâu có chạy lung tung”. Cô kiên quyết không nghe: “Anh nhớ đợi em đấy, em đã bảo đón anh về thì sẽ đón anh về”.

Cô chạy ra khỏi cửa, trước lúc bỏ đi còn không quên gửi đến anh một cái hôn gió: “Bác sĩ Đức, mau chăm chỉ kiếm tiền sau này còn nuôi em đấy”.

Anh khẽ cười, không đáp, nhưng ánh mắt ngời sáng, cô đọc được trong đó mấy từ rất rõ ràng: Sẽ cố gắng nuôi em.

Như Ý trên đường về nhà cũng tủm tỉm cười một mình như điên: Bác sĩ Đức, em ăn nhiều như heo, anh nhớ phải nuôi được em đấy nhé. Em tin tưởng vào anh đấy!

Buổi chiều, Như Ý bị mẹ ép mặc từ đầu đến chân toàn hàng hiệu, trang điểm tỉ mỉ ra khỏi nhà. Lúc gặp con của người bạn kia, cô và anh ta chỉ nhàm chán uống mấy ly trà, nói vài câu chuyện đơn điệu, gắng gượng mãi mới xong, anh ta lại mời cô đi xem phim.

Tất nhiên Như Ý ngay lập tức từ chối, cô nôn nóng nhìn đồng hồ, thấy đã sắp đến giờ Nhân Đức tan làm nên chỉ muốn chạy như bay đến tiệm cafe kia chờ anh. Giang Nam cũng không ép cô, chỉ thoải mái chìa tay ra, nói: “Như Ý, anh rất thích em. Nếu em không chê, chúng ta bắt đầu từ bạn bè trước nhé”.

“Aiz… làm bạn bè thì được”. Cô xách váy bước ra khỏi cửa, mặt mũi nhăn nhó vì phải đi giày cao gót: “Chúng ta cũng chỉ có thể làm bạn bè thôi, em có đối tượng mình thích rồi”.

“Không sao. Anh có thể chờ em”.

Như Ý không bận tâm nhiều đến mấy lời này, chỉ vội vàng chạy đi, nhưng vô tình lại bị vấp ngay ở cửa. Giang Nam ngay lập tức tiến về phía trước, nắm lấy tay và eo cô, giữ cho Như Ý khỏi ngã.

Như Ý không khách sáo cảm ơn anh, sau đó hai người chia nhau đi mỗi người mỗi ngả. Mẹ của cô đứng cách đó không xa, đợi đến khi xe của Giang Nam đi khuất mới hài lòng nói:

“Đấy, người phù hợp với con là phải thế. Đàn ông phải phong độ, cư xử lịch thiệp, từ đầu đến chân toát ra khí thế của người thành đạt như thế mới đáng để dựa dẫm”.

Như Ý không đáp, bà lại kéo tay cô: “Nhanh chia tay với cái thằng sinh viên nghèo kiết xác kia đi, người như nó chỉ quen con để lợi dụng thôi. Vừa không có tiền, vừa không có gia thế, lại là trẻ mồ côi, một đứa như thế thì mang lại gì có ích cho con chứ? Có khi lại là đứa đào mỏ”.

“Mẹ…”

“Mẹ gì mà mẹ, hôm nay mẹ thấy thằng Nam cũng có vẻ rất thích con. Con sớm chia tay thằng sinh viên kia, đính hôn trước Nam, vài năm nữa ra trường thì làm đám cưới sau”.

Như Ý chẳng biết nói sao, cô rất sốt ruột về sớm, sợ Nhân Đức phải chờ mình, sợ cả việc mẹ làm phiền anh nên đành nói dối qua loa: “Con biết rồi”

“Biết rồi thì thế nào?”. Mẹ cô nhất quyết không chịu thôi.

“Con sẽ chia tay anh Đức. Con sẽ không lấy người không lo nổi cuộc sống cho con. Con chỉ yêu anh ấy cho vui thế thôi. Người con lấy phải là người phù hợp với con”. Cô máy móc nói lại mấy lời mà mẹ thường nói với cô.

Mẹ Như Ý giơ ngón cái ấn vào trán cô: “Con đấy, con gái con lứa, cả ngày chỉ biết nghịch ngợm, làm gì cũng không suy nghĩ. Phụ nữ yêu đương vớ vẩn chỉ thiệt thòi. Mẹ nói rồi đấy, nhanh chia tay đi”.

“Vâng”

“Nhớ đấy, mẹ đi uống trà với bạn, con ở đây, lái xe đang đến rồi, chờ về với chú ấy”.

“Vâng, con biết rồi mà. Mẹ cứ đi đi”.

Mẹ Như Ý bước lên xe, lúc ngồi yên vị rồi vẫn không quên kéo kính xuống nhắc nhở: “Thằng Nam vài tháng nữa là tốt nghiệp rồi. Đừng để đến lúc nhà người ta biết được con vẫn qua lại với thằng sinh viên kia. Cho con thời hạn một tuần, hết một tuần mà không rõ ràng, mẹ…”

Bà chưa nói hết câu, Như Ý đã ngắt lời: “Không cần đến một tuần, tý nữa con gặp anh ấy rồi nói chia tay ngay, mẹ đi đi. Con gái mẹ tự biết lựa chọn người phù hợp với mình, sẽ không lấy người không tương xứng, thế đã được chưa ạ?”

Nói đến như vậy, mẹ cô mới hài lòng, quay đầu bảo lái xe nổ máy rời đi. Như Ý nhìn đến khi chiếc xe của mẹ đi khỏi mới hậm hực đá mấy viên sỏi dưới đất, trong lòng lẩm bẩm: Phiền c.hế.t, ai thèm lấy cái tên công tử bột cả người bóng lộn kia chứ, soái ca của cô vẫn hơn. Dù Nhân Đức là sinh viên nghèo cũng chẳng sao cả, cô yêu anh là đủ rồi. Anh không có tiền lo cho cuộc sống của cô cũng chẳng sao cả, cô có thể tự kiếm tiền, cô cũng tin một người xuất sắc như anh rồi sẽ có một tương lai vô cùng sáng lạn.

Nếu gia đình cô nhất quyết không đồng ý, cô cũng chẳng bận tâm, đợi đến khi tốt nghiệp xong, cô cùng anh bỏ trốn là được.

Như Ý đã nghĩ rất nhiều, rất nhiều về tương lai của hai người. Chỉ cần nghĩ đến Nhân Đức, tâm trạng ảm đạm của cô liền vui vẻ trở lại, nhưng vừa mới xoay người thì lại toàn thân cô như bị sét đánh. Bóng hình quen thuộc mà cô vừa nhớ tới đứng ở sau lưng từ lúc nào mà cô không hề hay biết.

Gió thu thổi tới, mang theo hơi nước ẩm ướt của trận mưa vừa rồi, có vài cánh hoa hoàng yến rơi xuống, lả tả, phảng phất mùi vị đau thương.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản đứng ở bậc thềm nhìn cô, gương mặt bình thản như nước, đẹp trai đến chói chang, nhưng ánh mắt lại lạnh đến cực điểm.

Nhân Đức chưa bao giờ dùng ánh mắt đó để nhìn ai, anh lúc nào cũng ôn hòa với tất cả, trừ giờ khắc đó!

Như Ý thoáng chốc run rẩy, cố gắng mấp máy môi: “Anh… sao anh… lại ở đây?”.

Nhân Đức nhìn cô, không nổi giận, không náo loạn, vẫn nhẹ nhàng đến mức khiến người ta đau lòng. Anh nói: “Như Ý, chúng ta chia tay đi”.

Sau đó, anh xoay người đi về phía bến xe bus, chân anh bước rất dài, Như Ý không kịp đuổi theo, càng không thể leo lên chiếc xe anh vừa bước lên, cuối cùng, chỉ có thể nhìn Nhân Đức rời đi, muốn khóc, nhưng lại không có đủ can đảm để khóc.

Ngay cả lúc ấy, cô cũng sợ nước mắt của mình lại làm anh thêm đau lòng.

Sau đó Nhân Đức không gặp cô nữa, anh lạnh lùng quyết tuyệt đến mức cô không có cơ hội để giải thích hay xin lỗi. Như Ý đến tiệm cafe tìm anh, chủ quán nói anh đã nghỉ việc rồi, ông ấy còn cười bảo cô: “Hôm cậu ấy xin nghỉ việc, tôi hỏi cậu ấy sao lại nghỉ, cậu ấy nói đã gom đủ tiền rồi, một phần lương sẽ để dành để đi thực tập, một phần để dành mua quà cho cô. Tuy tôi không biết món quà đó là gì, nhưng cô bé, nếu sau khi vất vả kiếm được một số tiền, người đầu tiên cậu ấy nghĩ đến là cô, chứng tỏ cô rất quan trọng với cậu ấy đấy”.

“Cậu ấy là cậu thanh niên ngoan nhất tôi từng gặp. Rất thông minh. Nghe nói ra trường sẽ là bác sĩ”.

“Cậu ấy làm thêm ở đây đã 3 năm, nhiều con gái theo đuổi lắm. Nhưng người cậu ấy chịu nói chuyện, chỉ có một mình cô đấy”.

“Cô bé, cậu ấy là một chàng trai tốt”.

Như Ý nghe xong, cảm thấy vô cùng đau lòng. Cô biết Nhân Đức của cô là chàng trai thuần khiết và tốt bụng nhất trên đời, cô không nỡ làm tổn thương anh, nhưng cuối cùng vẫn khiến anh phải chịu ấm ức nhiều đến thế.

Như Ý lau nước mắt, vội vã chạy đến nhà tìm anh, nhưng được nửa đường thì bị mẹ bắt gặp và lôi về. Hôm đó, bà đã cho cô mấy cái tát bỏng rát khắp mặt, hết đánh rồi lại mắng:

“Mày đúng là hết thuốc chữa, mày không nhìn xem mày là ai, mày là ai mà phải vứt hết cả tự trọng chạy theo một thằng khố rách áo ôm thế hả? Mày không biết xấu hổ à?”

“Con không xấu hổ, còn mẹ thì sao? Chính mẹ đã bảo anh ấy đến để chứng kiến con xem mắt với người khác phải không? Mẹ đã nhìn thấy anh ấy đứng ở gần đó nên mới cố ý nói những lời như vậy đúng không?”.

“Mày sớm muộn cũng phải chia tay nó thôi. Chia tay càng sớm càng tốt”.

“Con không chia tay, không chia tay”.

“Như Ý”. Mẹ nhìn cô, kiên quyết nói từng chữ: “Con muốn nghịch ngợm thế nào cũng được, nhưng riêng chuyện này thì không được. Kết hôn, phải – nghe – theo – ý – của – gia đình”.

Sau đó, mẹ không những nhốt cô lại trong nhà mà còn tịch thu của điện thoại của Như Ý. Mặc cô gào khóc thế nào, bà vẫn chỉ ở ngoài cửa nói một câu: “Quên nó đi, rồi con sẽ gặp được người tốt hơn”.

Như Ý không cần gặp được người tốt hơn, cô đáp: “Con chỉ cần một mình anh ấy, mẹ có nhốt con ở đây cả đời, con cũng sẽ ở đây yêu anh ấy cả đời”.

Cuối cùng, cô thắng! Mẹ buộc phải thả cô ra, nhưng khi chạy đi tìm Nhân Đức, Như Ý lại không thể gặp được anh nữa.

Anh không có người thân, chẳng ai biết anh đi đâu. Anh cũng tốt nghiệp rồi, trường đại học không còn quản anh nữa. Cô không biết phải tìm anh ở hướng nào, cuối cùng đành đến viện pháp y làm việc, ngày ngày ở nơi đó chờ anh, ngày ngày làm một bác sĩ pháp y tiếp xúc với đủ loại thi thể. Như Ý vẫn luôn ở đó vì Nhân Đức trước kia đã nói ước mơ của anh là trở thành bác sĩ pháp y. Cô luôn ở đó chờ ngày anh quay về.

Nhưng rồi hai người có thể trở lại bên nhau được không? Có thể vượt qua được quá khứ đau thương của lúc xưa không? Như Ý thực sự không biết!

***

Ngày hôm sau, 8h sáng Như Ý đã đến phòng hoá sinh chờ kết quả xét nghiệm DNA của bác sĩ Phương. Mặc dù vẫn còn 1 tiếng nữa mới tới giờ hẹn, nhưng cô sốt ruột nên vẫn chạy đến đây, hồi hộp chờ đến khi cánh cửa trắng ở phòng hóa sinh mở.

Đúng 9h, bác sĩ Phương từ bên trong đi ra, trên tay cầm một bản kết quả, nét mặt vô cùng khó coi: “Như Ý, trên mẫu bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của nạn nhân thực sự có DNA của Lê Thuỳ Dung”. Thuỳ Phương đưa kết quả cho cô: “Em đoán đúng rồi”.

Nghĩa là trước khi g.iế.t hại Trần Đức Quang, cô ta đã quan hệ tìиɧ ɖu͙© với cậu ta. Mẹ kế đang mang thai lại quan hệ với con chồng như vậy, thực sự không có từ nào hình dung nổi.

Tin tức này vô cùng chấn động, Như Ý dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng vẫn cảm thấy có chút khó tin. Cô đọc lướt qua một lượt, sau đó lập tức đứng thẳng người: “Cảm ơn chị. Em sẽ mang thứ này báo cáo đội hình sự, lập tức xin lệnh xét nghiệm huyết thống bào thai trong bụng cô ta”.

Thuỳ Phương hiểu Như Ý muốn làm gì, cô ta gật đầu: “Có mẫu hãy mang đến đây, chị sẽ làm sớm nhất giúp em”.

“Vâng ạ”.

Như Ý cầm kết quả trong tay, chạy như bay đến đội 1, khi mọi người biết tin tức này thì ai cũng vô cùng kinh ngạc. Đội phó Minh nhận xét: “Cô ta không khai đã quan hệ tìиɧ ɖu͙© với nạn nhân. Lê Thuỳ Dung đã nói dối”.

“Đúng thế. Nếu cô ta đã chấp nhận quan hệ tìиɧ ɖu͙© với Trần Đức Quang, thì tại sao còn phải g.iế.t cậu ta?”. Đăng Dương quay sang nhìn Như Ý: “Trong báo cáo khám nghiệm của em, trên t.h.i t.hể không có dấu vết của c.ư.ỡn.g bứ.c tìиɧ ɖu͙© đúng không?”.

“Đúng thế”. Như Ý gật đầu: “Trên tay nạn nhân chỉ có vài đường cào nhỏ. Nếu c.ư.ỡ.ng bức, trong quá trình nhất định phải có dấu vết giằng co rõ ràng hơn”.

Văn Chung hỏi: “Có thể đặt ra khả năng cô ta không muốn chống cự, làm ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng”.

“Như vậy càng không đúng”. Đăng Dương lắc đầu: “Nếu cô ta không muốn chống cự thì sau khi quan hệ xong, cô ta càng không nên g.iế.t cậu ta mới đúng. Như Ý, đặt trường hợp là em, em sẽ thế nào?”.

“Em sẽ làm tất cả để bảo vệ đứa bé”.

Câu trả lời này làm đầu mày của ai đó bất chợt cau lại, anh ngẩng đầu nhìn về phía cô, trong đôi đồng tử tĩnh lặng sượt qua một tia phức tạp.

Như Ý không hề nhìn thấy biểu cảm này của Nhân Đức, vẫn chuyên tâm phân tích vụ án: “Sau khi mọi chuyện đã xong xuôi, g.iế.t cậu ta cũng chẳng còn tác dụng gì nữa. Việc quan trọng nhất chính là bảo vệ đứa bé, không phải là hạ s.á.t cậu ta”.

Đội phó Minh nghe xong liền gật đầu, sau đó lại quay sang nhìn Nhân Đức: “Đức, cậu thấy sao?”.

“Suy nghĩ của tôi giống bác sĩ Như Ý”. Anh đặt bút xuống bàn, giọng nói đều đều vang lên: “Trên người Lê Thuỳ Dung không có dấu vết chống cự tìиɧ ɖu͙©. Nghĩa là dù bị ép hay không, cô ta cũng đã đồng thuận với hành vi của nạn nhân. Một người đã đồng thuận với hầu hết các giai đoạn của quan hệ tìиɧ ɖu͙©, sẽ không có lý do gì để chống cự ở phút cuối cùng và ra tay g.iế.t hại nạn nhân cả”.

“Đúng vậy”.

“Còn một điểm nữa”. Nhân Đức hơi ngừng lại, chỉ vào một đoạn chữ trên biên bản hỏi cung: “Trong lúc thẩm vấn, tôi đã hỏi cô ta: Khi Quang cầm dao đe doạ, cô ta đã nói gì đầu tiên. Lê Thuỳ Dung trả lời: Trong bụng cô ta có em trai của cậu ta”.

Mọi người vẫn chưa hiểu ý Nhân Đức muốn nói gì, chỉ có Như Ý bừng tỉnh: “Lẽ ra phải nói: Bố của cậu ở ngay phòng bên mới đúng”.

Anh nhìn cô: “Chính xác. Bình thường khi có Trần Đức Viên ở nhà, Quang sẽ không được về. Cho nên chỉ cần Lê Thuỳ Dung nói điều này, cậu ta sẽ sợ hãi và tự tìm cách rút lui”.

“Lê Thuỳ Dung đã sắp đặt tất cả”. Văn Chung cuối cùng cũng phải thốt lên: “Cô ta sợ g.iế.t Quang trong lúc không có ai làm chứng sẽ khó thoát tội, cho nên mới phải sắp đặt dụ cậu ta đến khi Trần Đức Viên có nhà. Để ông ta trở thành nhân chứng cho cô ta”.

Các mắt xích gần như đã được móc nối hoàn chỉnh. Hôm đó, Lê Thuỳ Dung bằng cách nào đó đã gọi Trần Đức Quang đến, sau khi ân ái với bố của anh ta, Lê Thuỳ Dung đã sang phòng bên cạnh, nằm trên giường chờ Trần Đức Quang đến, lại tiếp tục quan hệ tìиɧ ɖu͙© với cậu ta. Cuối cùng, mới g.iế.t cậu ta rồi tạo hiện trường giả là chống cự nên mới lỡ tay g.iế.t người.

Vừa hay, Trần Đức Viên ở phòng bên cạnh lại có thể trở thành nhân chứng, chứng minh cô ta vì tự vệ nên mới lỡ tay g.iế.t con trai mình.

“Cô ta đúng là đã tính toán rất cẩn thận”. Đầu mày Đăng Dương cau chặt: “Nhưng tại sao cô ta lại chấp nhận ân ái với Trần Đức Quang? Tại sao ân ái xong lại muốn g.iế.t cậu ta?”.

“Muốn biết động cơ của cô ta là gì, tôi nghĩ trước tiên nên xét nghiệm ADN của bào thai trong bụng Lê Thuỳ Dung”. Nhân Đức nói: “Trước khi cô ta làm thủ thuật phá thai”.

Lúc này, Đức Minh mới chợt hiểu ra lý do tại sao cách đây vài hôm, Nhân Đức lại yêu cầu chuyển cô ta đến phòng tạm giam A7, nơi có thể nghe được những tiếng trẻ con khóc ở nhà trẻ tư nhân ở cách đó chỉ hai bức tường.

Nhân Đức rõ ràng đã suy luận ra trước được những diễn biến tiếp theo của chuyên án, thậm chí còn đoán được cô ta định làm gì, cho nên mới sắp đặt như vậy để khơi dậy tình mẫu tử trong lòng Lê Thuỳ Dung. Khiến cô ta chần chừ muốn giữ đứa bé lại.

Nghĩ đến đây, Đức Minh không thể không ngả mũ thán phục tiến sĩ tâm lý học tội phạm này. Lại càng cảm thấy tôn trọng Nhân Đức, bởi vì dù tài giỏi và xuất sắc như vậy nhưng anh lại vô cùng khiêm tốn, rõ ràng đã biết trước tất cả nhưng khi họp vẫn nghiêm túc lắng nghe, vẫn tôn trọng từng ý kiến của mọi người, thậm chí còn dùng một câu: Suy nghĩ của tôi giống bác sĩ Như Ý.

Đội phó Minh lập tức đứng dậy, đi đến nơi đặt điện thoại bàn của đội 1: “Tôi sẽ xin lệnh bắt tạm giam cô ta ngay bây giờ”.