Tình Yêu Là Chặng Đường Trở Về

Chương 12

Như Ý nhìn nụ cười dịu dàng trên môi Thanh Mai, cũng lịch sự nở nụ cười đáp lại:

“Cảm ơn Mai nhé, em chu đáo quá”.

“Có gì đâu ạ, sáng tiện đường nên em mua mà. Em đoán chị thích sữa đậu nành”.

“Ừ, mùi vị sữa đậu nành rất ngon. Vừa béo nhưng lại vừa thanh”.

“Vâng, đúng rồi ạ. Uống mát cũng ngon nữa. Nhưng mà trời vẫn còn lạnh, chị uống ấm thôi nhé”.

Như Ý cười cười, gật đầu tỏ ý đã biết, sau đó nói với Thanh Mai vài câu nữa rồi xách đồ đi thẳng.

Thanh Mai nhìn theo bóng lưng cô, thấy Như Ý vui vẻ nhận túi đồ ăn kia, trong lòng liền có cảm giác rất quái đản. Cô ta cứ đứng đó chờ cho đến tận khi Như Ý đi khuất mới lẳng lặng xoay người mở cánh cửa bên cạnh, là căn phòng của tổ tư vấn tâm lý.

Nhân Đức không ở bên trong, chỉ có bàn làm việc sạch sẽ của anh lặng im trong nắng sớm. Thanh Mai biết bây giờ anh đang họp ở đội 2, không có mặt ở đây, cho nên tranh thủ cắm một bình hoa hướng dương vàng rộm rồi đặt lên bàn của anh.

Ánh nắng bên ngoài vừa vặn chạm đến những cánh hoa hướng dương đó, càng làm sắc hoa thêm rực rỡ, bàn làm việc đơn điệu của Nhân Đức cũng trở nên có sức sống hơn. Mềm dại, dịu dàng, ấm áp, khiến người ta có cảm giác gần gũi hơn thường ngày rất nhiều.

Thanh Mai mỉm cười ngắm bình hoa mình cắm rồi lại tưởng tượng ra lúc Nhân Đức ngồi ở sau bàn làm việc, khi cúi đầu, mái tóc ngắn của anh hơi rũ xuống trán, những ngón tay đẹp đẽ cầm bút viết lách, ngay cả một cái chớp mắt hay nhíu mày cũng quyến rũ đến say đắm lòng người. Thỉnh thoảng anh nghỉ tay, chậm rãi ngước lên rồi ánh mắt lại dừng ở bình hoa kia, chắc hẳn tâm trạng sẽ rất thư thái.

Nghĩ đến đây, Thanh Mai liền khẽ cười một mình, cô ta định xoay lưng về bàn làm việc của mình, nhưng tầm mắt lại vô tình thấy một cuốn sổ nhỏ để tận trong góc, ngay sát chỗ đặt máy tình của Nhân Đức.

Thanh Mai biết đây là sổ cá nhân của anh, nhưng vẫn không nhịn được tò mò. Cô ta ngẩng đầu nhìn ra cửa chính, hành lang không một tiếng động. Thanh Mai nhanh chóng đi lại gần rồi mở cuốn sổ đó ra, bên trong đều là những ghi chép của Nhân Đức về các vụ án, nhưng có một trang giấy được giở đi giở lại đến mức phần đó tạo thành nếp. Và ở đó có một dòng được khoanh tròn bằng bút đỏ: Ngày 26/03/20xx, Như Ý bị bắt cóc không thành.

Thanh Mai im lặng nhìn dòng chữ ấy thật lâu, sau cùng ngón tay mới nặng nề giở tiếp, ở trang cuối có một bản ghi chép về quá trình khám nghiệm t.ử t.h.i, dòng đầu tiên có ghi: Bác sĩ pháp y Như Ý khám nghiệm t.h.i t.hể nạn nhân, kết luận sơ bộ như sau…”

Hai chữ “Như Ý” đập vào mắt Thanh Mai, khiến cô ta có cảm giác đau nhói từ đồng tử lan đến tận trái tim, lòng như bị đeo gông xiềng không thể tháo gỡ nổi. Nhưng đây chẳng phải là những thứ cô ta đã biết trước trong nhiều năm nay sao? Ai bảo người cô ta yêu là Nhân Đức, ai bảo 10 năm trước người mà cô ta thích lại yêu say đắm một Như Ý không biết trời cao đất dày, vừa ngông cuồng vừa tự cao tự đại?

Cô ta chỉ là kẻ đến sau, không có tư cách can thiệp đến quá khứ của anh, nhưng không hiểu sao lòng vẫn đố kị nhiều đến vậy.

Thanh Mai miết chặt bìa cuốn sổ, sau đó hít thật sâu một hơi, cuối cùng mới lặng lẽ đóng lại rồi trở về bàn làm việc. Ở trên đó có một tập tài liệu mà bên đội hình sự mới chuyển tới, chuyên án mới thành lập AX20015 của đội 1.

Trong khi đó, Như Ý đi hết hành lang cũng không bước vào phòng lab mà đến phòng sinh hoạt chung của đội 1. Mấy người nhóm Đăng Dương đang ở đó, tay làm việc, miệng ai cũng nhồm nhoàm ăn bánh mì, trên bàn mỗi người là một cốc cafe.

“Chào các anh”. Giọng Như Ý tràn đầy sức sống: “Mọi người đang ăn sáng hả?”.

“Ơ, Như Ý, em dậy rồi à?”.

“Vâng, vừa ngủ được một giấc, tinh thần hơi bị sảng khoái”. Cô nói đùa.

“Bọn anh cũng được ngủ nửa tiếng, đang buồn ngủ sắp c.hế.t đây”. Đăng Dương nhìn túi đựng đồ ăn trên tay cô: “Em ăn sáng chưa?”.

“Em ăn rồi, Mai mua cho em cái này nhưng em no quá, không ăn được nữa”. Ban đầu Như Ý định đem vứt đi, nhưng lại nhớ đến lời Nhân Đức, anh nói không được phí phạm đồ ăn, cho nên cô mới mang đến đây.

“Ừ, Mai cũng mua bánh mì với cafe cho bọn anh. Đang ăn đây rồi. Em ăn gì thế?”.

“Em ăn mì tôm”.

“Con gái ăn nhiều mì tôm dễ bị mọc mụn lắm đấy nhé”.

“Da mặt em dày lắm, mụn không trồi nổi đâu. Muốn mọc trên mặt em chắc là đầu mụn phải có đinh”.

Mọi người trong đội cười ồ lên, Như Ý cũng cười. Ánh mắt cô hướng đến túi giấy mà mọi người đang dùng để bọc bánh mì, đó là túi giấy của một thương hiệu bánh mì rất nổi tiếng, cafe cũng của Highlands, vậy mà đồ ăn sáng của cô chỉ là sữa đậu nành bình thường, ngay cả đồ đựng bánh bao cũng chỉ là một mảnh lá chuối nhỏ.

Hai phong cách đồ ăn sáng rất khác nhau, là vì Thanh Mai cố ý mua đồ khác cho cô ăn, hay là những đồ này không cùng một người mua?

Như Ý đứng nói chuyện với mọi người một lúc thì Văn Chung sấp ngửa chạy đến, vừa hay anh ta không có đồ ăn sáng nên Như Ý nhường đồ của mình cho Văn Chung. Cậu ta nhận lấy, thấy bánh bao và sữa đậu nành thì mắt lập tức sáng lên:

“Ôi Như Ý, sao em biết anh thích sữa đậu nành thế?”.

Cô chưa kịp nói, Đăng Dương đã lên tiếng trước: “Cậu thì chỉ trừ lá xoan là không thích thôi”.

Văn Chung giơ nắm đấm về phía anh ta: “Sữa đậu nành ngon thật mà, anh chả biết gì cả, ngày nhỏ mẹ em làm sữa đậu nành bán, hương vị tuổi thơ em vẫn nhớ đến tận bây giờ đấy”. Cậu ta nháy mắt nhìn Như Ý: “Nhưng mà quan trọng là đồ của Như Ý cho nên em lại càng thích hơn”.

“Chà, có cần công khai tán tỉnh nhau thế không hả? Như Ý lúc nãy cho tôi nhưng tôi chưa kịp cầm đấy”.

“Anh im đi, đây là đồ của em”.

“Mang trả lại đây”.

“Còn lâu, các người đừng có mơ lấy đồ Như Ý cho em”.

Như Ý bật cười, cô vỗ vỗ vào cánh tay Văn Chung: “Anh mau chạy trốn đi, một mình anh không đánh lại được mấy anh ấy đâu. Để em ở đây cản đường cho anh chạy”.

Văn Chung nhìn cô: “Sao có thể như thế được chứ? Để anh vừa ăn vừa bảo vệ em. Anh hùng phải bảo vệ mỹ nhân”.

Tất cả mọi người đều phì cười, không khí mệt mỏi trong buổi sáng lập tức biến mất không còn dấu vết, sinh khí tràn ngập khắp nơi.

Như Ý nói thêm vài câu rồi trở về phòng lab làm việc, cô đã bắt đầu quen với các thiết bị tiên tiến ở đây nên thao tác rất nhanh. Như Ý thay một bộ đồ bảo hộ ở phòng ngăn bên ngoài, sau đó mới vào bên trong kéo t.hi t.hể ra, bật máy thu âm và camera:

“Tôi, bác sĩ pháp y Đặng Như Ý, vào lúc 8h10 phút ngày xx tháng xx năm xxx bắt đầu mổ tử t.hi Trần Đức Quang để khám nghiệm, tìm nguyên nhân cái c.hế.t của nạn nhân. Xin thề sẽ luôn minh bạch, công bằng, khách quan, tận tâm, tỉ mỉ, hoàn thành chức trách được giao trong quá trình phá án”.

Sau đó, cô cúi đầu nói với t.hi t.hể cậu thanh niên kia vài câu, xong xuôi mới bắt đầu dùng dao rạch xuống, mổ t.ử t.hi. Khi phát hiện ra một vài chi tiết đáng giá, đôi lông mày cong cong của Như Ý khẽ động vài cái, trong lòng tự lẩm bẩm: Không tồi.

***

Ở bệnh viện thành phố, đội phó Minh đến bệnh viện thẩm vấn Trần Đức Viên, là chồng của ca sĩ Lê Thuỳ Dung, cũng là cha của Trần Đức Quang.

Mới chỉ qua một đêm mà ông ta trông già đi hơn hẳn mấy tuổi, gương mặt tiều tuỵ, sắc mặt tái nhợt. Bác sĩ nói tình hình ông ta đã tạm thời ổn định, nhưng không chịu được kích động, dặn dò Đức Minh nên tự tiết chế, tránh làm ảnh hưởng đến tinh thần và tính mạng của bệnh nhân.

Đội phó Minh gật đầu rồi đi vào bên trong. Trần Đức Viên nhìn thấy bóng cảnh sát, ánh mắt u ám liền trở nên sâu thẳm.

Không đợi anh ta mở miệng, Trần Phương Viên đã lên tiếng trước: “Anh công an, hai người họ thế nào rồi?”.

Đức Minh hiểu “hai người họ” ở đây một là con trai ông ta, hai là vợ ông ta, nhưng bây giờ người này tàn s.á.t người kia, Trần Đức Viên chẳng có cách nào đọc vai vế, đành dùng câu ‘hai người họ’.

Đội phó Minh nói: “Chuyện về con trai ông, chúng tôi rất tiếc”.

“Cái thằng nghịch tử này ấy à”. Ông ta thở dài: “Tôi nghe vợ tôi nói nó đã nhìn trộm cô ấy mấy lần rồi, nhưng không ngờ có ngày nó dám làm ra chuyện như thế. Nó ở bên ngoài nghịch ngợm phá phách, quen lối sống ngỗ ngược, không biết phép tắc trên dưới gì. Giờ hậu quả do nó tự chịu”.

Mặc dù miệng nói những lời này, nhưng viền mắt của Trần Đức Viên lại đỏ lên, âm thanh trong cổ họng run run. Xem ra ông ta đang vô cùng đau lòng.

Đội phó Minh cũng rất thông cảm với người cha vừa mất con, cũng hiểu được tâm trạng của Trần Đức Viên khi có đứa con trai khó dạy bảo để rồi xảy ra chuyện tày trời như vậy.

Hồ sơ của Trần Đức Quang đã được tổng hợp và gửi đến tay Đức Minh sáng nay, trong đó có ghi rõ cậu ta là một công tử suốt ngày lêu lổng đàn đúm cùng đám bạn xấu, từ nhỏ Quang đã được gia đình chiều chuộng như trứng vàng, sau này khi cha mẹ ly hôn, bố cậu ta được quyền nuôi dưỡng, nhưng Trần Đức Viên bận rộn kinh doanh nên không có thời gian quan tâm đến con trai, đành phải gửi về nhờ bố mẹ mình nuôi.

Ông bà nội của cậu ta thương cháu trai phải chịu cảnh cha mẹ ly hôn từ sớm nên càng cưng chiều Quang hết mực, kết quả là cậu ta lớn lên càng ngỗ ngược, trò xấu nào cũng chơi, tiêu tiền như rác, không coi ai ra gì. Ông Viên lúc này đã có sự nghiệp vững chắc, muốn quay lại dạy dỗ con trai nhưng cũng bất lực, không thể nói nổi cậu ta nữa. Cuối cùng, cách đây hơn một năm thì ông ta quyết định lấy vợ, cũng là ca sĩ Lê Thùy Dung.

Việc mẹ kế chỉ hơn con trai chồng 1 tuổi chắc chắn sẽ khiến mối quan hệ trong gia đình nảy sinh nhiều phức tạp, đỉnh điểm là chỉ ba tháng sau khi cưới vợ, Quang đã dọn đến ở một căn biệt thự khác sinh sống. Đội 1 cũng đã đặt ra giả thiết rằng Trần Đức Quang đã có hành động gì đó sai trái với mẹ kế nên mới phải như vậy, bây giờ nghe cha cậu ta nói lại mới có thể khẳng định.

“Bình thường con trai ông có hay về nhà không?”. Đội phó Minh hỏi.

“Từ sau khi tôi bắt gặp nó vào phòng vợ tôi lúc cô ấy đang tắm, tôi đã đuổi nó ra ngoài ở, dặn nó chỉ khi nào tôi ở nhà thì nó mới được về”. Ông Viên dùng tay xoa xoa mặt, cố làm cho mình bình tĩnh lại: “Ngày hôm qua theo lịch thì tôi sẽ đi họp ở Singapore, đến thứ 4 mới về, nhưng vì một số lý do nên cuộc họp bị hoãn lại nên tôi về nhà. Thằng Quang chỉ biết tôi đi chứ không biết tôi về bất ngờ”.

“Ý ông là con trai ông cố ý đến khi ông vắng nhà?”.

“Vâng”.

“Tại sao ông và vợ lại ngủ riêng?”

“Vợ tôi đang bầu bí, những tháng đầu này hơi nhạy cảm, cô ấy hay bị mất ngủ nên chúng tôi mới ngủ riêng”.

“Bình thường phòng ngủ của hai người ở bên trái hay bên phải?”.

“Bên phải”.

Bởi vì tinh thần của Trần Đức Viên không tốt lắm nên đội phó Minh không hỏi quá nhiều, chỉ nói thêm mấy câu nữa rồi định rời đi. Trần Đức Viên thấy vậy, cuối cùng mới mở miệng:

“Anh công an, mọi chuyện dù sao cũng đã rồi. Tôi làm cha, thấy con trai mình c.hế.t như vậy cũng rất đau lòng. Nhưng tôi còn một đứa con nữa trong bụng của vợ tôi, đứa bé còn rất nhỏ, tôi thật sự không muốn xảy ra chuyện gì với vợ và con tôi”. Nói đến đây, ông ta lấy ra từ dưới gối ra một xấp tiền đô la rất dày, nhét vào tay đội phó Minh: “Không phải tôi muốn chạy án, mà là chỉ muốn giữ đứa con của tôi. Tôi gần 50 tuổi rồi, một đứa đã mất, giờ chỉ còn đứa bé trong bụng vợ tôi thôi. Tất cả tôi nhờ vào các anh”.

Đức Minh nhìn xấp tiền trong tay mình, cảm thấy sau tất cả, có lẽ bi thương nhất là người cha này. Con trai mình bị s.á.t hại, vậy mà đau lòng còn chưa hết đã phải nghĩ cách lo cho người đã s.á.t hại con mình. Đằng nào cũng đều là giày vò với ông ta cả.

“Ông đừng lo”. Đội phó Minh đặt tiền trở lại tay Trần Đức Viên: “Vợ của ông đang mang thai, có thể áp dụng các biện pháp bảo lãnh để được tại ngoại. Tất nhiên, vẫn sẽ bị công an giám sát chặt chẽ, nhưng ở nhà dưỡng thai vẫn tốt. Ông giữ lại khoản tiền này để mời bác sĩ đến chăm sóc vợ mình đi”.

Sau khi trở về đội 1, Đức Minh lập tức đến tổ tư vấn tâm lý tìm gặp Nhân Đức. Lúc này anh đang làm một bản phân tích tâm lý hung thủ của vụ án cho đội 2, thấy Đức Minh đi vào, Nhân Đức không quá ngạc nhiên, chỉ đưa tay chỉ về bàn trà trong phòng, khẽ nói:

“Đợi tôi một chút, sắp xong rồi”.

Đức Minh liếc qua phòng làm việc của tổ tâm lý, lại nhìn thấy Thanh Mai đang đứng dậy đi về phía mình định rót nước, đành gật đầu một cái.

Phòng làm việc của tổ tâm lý rất giống với tưởng tượng của anh ta, sạch sẽ, gọn gàng, nhất là góc làm việc của Nhân Đức, ngăn nắp đến mức đơn điệu. Nhưng bình hoa vàng rực đặt ở gần máy tính kia lại khiến mọi thứ như tương phản.

Dưới con mắt hình sự của Đức Minh, anh ta đủ sức hiểu, bình hoa này do ai mang tới.

Thanh Mai rót ra một ly trà, cười nói: “Mời anh Minh dùng trà”.

“Mai đã quen với công việc ở đây chưa?”.

“Dạ, cũng đang bắt đầu làm quen ạ. May mà có anh Đức chỉ bảo nên em cũng đỡ bỡ ngỡ nhiều”.

“Chuyên án AX20015 lần này chắc em được tham gia chứ?”

“Vâng, hôm qua anh Đức chia cho em một bộ tài liệu rồi ạ”. Nói đến đây, cô ta hơi xấu hổ cụp mi xuống: “Bởi vì anh Đức còn bận các vụ án ở đội 2 và đội 4 nên không thể xoay sở kịp, chia ra để em nghiên cứu dần, tiện học hỏi luôn ạ”.

“Ừ, cấp trên mới có thông báo xuống, tổ tâm lý có thể hỗ trợ cho các đội phá án, có thể lấy manh mối từ vụ án của đội này với đội kia, quá trình nghiên cứu hồ sơ không cần phải giữ bí mật giữa các đội nữa. Anh thấy cách này rất hay, các đội dễ làm việc với nhau hơn”.

“Vâng ạ”.

Hai người vừa nói đến đây thì Nhân Đức đứng dậy đi lại, Thanh Mai lập tức châm thêm một ly trà nóng, đặt ở trước mặt anh.

Nhân Đức lịch sự gật đầu nói ‘cảm ơn’ cô ta, sau đó mới ngẩng lên hỏi đội phó Minh: “Anh thu được kết quả rồi à?”.

“Ừ, ông Viên nói con trai mình rất ngỗ ngược, trước kia cũng từng nhìn trộm vợ ông ta nhiều lần. Vì không thể dạy được con trai nên ông ấy mới đuổi Quang ra khỏi nhà, tách riêng cuộc sống của đôi bên”.

Đức Minh nói sơ qua lại quá trình, khi Nhân Đức nhắc đến con d.a.o, anh ta mới “à” lên một tiếng: “Ông ấy nói trước có mấy lần Dung mơ thấy ác mộng, cứ nói là có người đuổi theo cô ấy, nên mới để một con d.a.o gọt trái cây ở đầu giường để yên tâm ngủ”.

Theo quan niệm dân gian, ngủ mơ ác mộng hay để dao ở đầu giường, chi tiết này không có gì sai. Tuy nhiên, Đức Minh vẫn cẩn thận nói:

“Phải thẩm vấn cô ta lại lần nữa xem lời khai có mâu thuẫn không. Nhưng ca sĩ Lê Thùy Dung đang mang thai, tinh thần lại kích động, tôi không giỏi về tâm lý lắm, việc này giao cho cậu nhé?”.

Nhân Đức khẽ mỉm cười, anh đã sớm biết đội phó Minh đến đây vì lý do gì nên không bất ngờ: “Vâng, nhưng tôi muốn yêu cầu một số việc”.

“Cậu nói đi”.

“Chuyển cô ta đến phòng giam A7, đợi khi có kết quả báo cáo pháp y của Như Ý hãy đưa cô ấy đến phòng thẩm vấn”.

Phòng giam A7 là một phòng giam biệt lập, rất rộng rãi, nhưng cũng rất trống trải, phòng giam rộng khoảng 40 mét vuông nhưng không có bất kỳ nghi phạm nào. Cách đó hai bức tường dày là một nhà trẻ tư nhân, có thể nghe được tiếng trẻ con khóc.

Đức Minh không hiểu Nhân Đức muốn làm gì, tuy nhiên vẫn đồng ý với yêu cầu của anh. Sau khi anh ta rời khỏi, Thanh Mai mới ngồi xuống bên cạnh Nhân Đức, khẽ nói:

“Anh muốn chuyển cô ta đến phòng A7 là để cô ta nghe tiếng khóc của trẻ con, từ đó trỗi dậy tình mẫu tử rồi buộc phải cố gắng hết sức để không ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng phải không?”.

“Ừ”. Nhân Đức gật đầu, sau đó đứng dậy, vòng qua bàn trà bên kia rồi đi về bàn làm việc. Anh nói một câu lấp lửng: “Dù bất ổn tâm lý vì bất kỳ lý do gì, đứa trẻ cũng cần được bảo vệ”.

Thanh Mai nhìn chỗ ngồi trống trơn bên cạnh mình, lòng cảm thấy vô cùng hụt hẫng. Nhưng ngoài mặt, cô ta vẫn mỉm cười: “Vâng, cảm ơn anh. Em lại học thêm được một điều mới rồi”.

Cả ngày hôm ấy, Như Ý ở lì trong phòng lab kiểm tra t.ử t.hi, từ sáng đến chiều không ăn gì vào bụng cũng quên béng mất, mãi đến khi xong xuôi, cô mới phát hiện ra hai đầu gối đã bắt đầu run cầm cập vì đói.

Như Ý quyết định về nhà tắm rửa rồi ngủ một giấc, khi đi qua tổ tư vấn tâm lý, thấy cửa mở, Nhân Đức không có mặt bên trong nhưng trên bàn anh có một bình hoa hướng dương.

Cô biết là ai mang đến nhưng cũng không muốn bận tâm, chỉ là trong lòng hơi phiền muộn một chút. Thời gian này quá bận, cô không rảnh rỗi để tìm hiểu về mối quan hệ của Nhân Đức và Thanh Mai, cũng không có cơ hội để thăm dò xem thái độ của anh với cô ta là thế nào, đành phải tạm thời phải để anh ‘lêu lổng’ một chút vậy.

Dù sao thì phá án vẫn gấp rút hơn yêu đương!

Như Ý không về nhà chính mà tới chung cư vừa mua, mấy ngày vừa rồi, cô đã nhờ anh hai thuê người đến thiết kế và bày biện nội thất, cũng chưa có thời gian nên chẳng biết Nam Khánh đã sắp xếp thế nào. Tuy nhiên, có một điều mà Như Ý hiểu rất rõ, bất kể không hài lòng về cô đến bao nhiêu, Nam Khánh vẫn sẽ làm theo ý cô, anh luôn dành những điều tốt đẹp nhất cho em gái mình.

Như Ý rẽ vào siêu thị mua một ít đồ ăn nhanh, trong lúc chọn đồ, cô nghe thấy những người bên cạnh đều đang xôn xao nói đến vụ án của ca sĩ Lê Thuỳ Dung. Người thì nói “đứa con trai riêng kia đáng c.hế.t, người thì bảo chỉ cần đ.â.m một cái là được rồi, đâu nhất thiết phải g.iế.t người. Có người lại bảo chắc gì Lê Thuỳ Dung đã không dụ dỗ người con trai riêng kia”. Mặc dù có rất nhiều ý kiến khác nhau, nhưng phần lớn đều thương cảm cho Lê Thuỳ Dung, đứng về phía cô ta.

Trên các trang mạng truyền thông thì khỏi bàn, tờ báo nào cũng giật tit vô cùng ác liệt về vụ án đó. Mặc dù bên phía cảnh sát đã hạn chế tối đa tin tức rồi, nhưng bởi vì vụ án xảy ra ở khu dân cư, muốn thông tin tuyệt đối không lọt ra ngoài là điều không thể.

Như Ý thở dài, ngày đêm đều đã mệt mỏi với vụ án đó rồi nên không muốn nghe nữa. Cô trốn ra một góc không người, mở điện thoại lên mới thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ. Cô lướt qua toàn bộ những số điện thoại khác, chỉ gọi lại mỗi cho Nam Khánh.

Đầu dây bên kia vừa nghe máy đã mắng cô: “Còn biết gọi điện thoại cho anh hả?”.

“Em vừa từ phòng lab đi ra, mệt sắp c.hế.t đây này anh hai. Đừng mắng em nữa mà. Bây giờ mới được cầm điện thoại đây này”.

“Mẹ nói đêm qua em khám nghiệm vụ án mạng ở căn 35F à?”.

“Vâng. Tối qua anh không xem hả?”.

“Không, không có hứng thú với mấy vụ án g.iế.t người. Nhưng nếu biết cả em và cậu ta cùng tham gia, chắc chắn anh sẽ ra để thử cảm giác của mẹ”.

“Xì, bọn em trong sáng”. Như Ý nhặt một gói mì trên quầy, bỏ vào giỏ: “Anh nói với mẹ giúp em đi. Đây là công việc của em, anh ấy là đồng nghiệp của em, làm việc với nhau là chuyện đương nhiên”.

“Như Ý”. Nam Khánh thở dài: “Là phụ nữ, em không cần bảo vệ cậu ta. Hãy để cậu ta bảo vệ em”.

“Hả?”. Như Ý ngẩn ra mấy giây, sau đó mới nhớ đến lúc khi cô suýt nữa va vào mấy nhánh gai, Nhân Đức đã kéo cô lại. Đương nhiên, chi tiết này chắc chắn mẹ cô sẽ không bao giờ kể lại cho Nam Khánh nghe, bởi vì bà không thích Nhân Đức. Cho nên chỉ có thể là anh hai cô tận mắt chứng kiến mà thôi.

Cô bĩu môi: “Hóa ra anh cũng đứng xem, còn nói dối hả?”.

Nam Khánh bật cười: “Đúng là chuyển sang đội hình sự làm có khác, bắt đầu có con mắt phán đoán rồi đấy”.

“Em đã nói làm việc này vì nước vì dân mà”.

Nam Khánh không thèm chấp cô, tiếp tục chủ đề vừa nãy: “Cậu ta trông cũng được đấy”. Anh nói: “Nếu không phải một người chú ý đến mọi thứ xung quanh em, sẽ không phát hiện ra một cành gai bé tý thế trước mặt em đâu”.

“Anh chưa gặp anh ấy thôi, anh ấy có con mắt tinh tường lắm. Không gì qua mắt được anh ấy”. Nói mới phát hiện ra, ngay cả hành động cô bảo vệ anh lúc đó, có lẽ Nhân Đức cũng phát hiện ra rồi.

Như Ý bất mãn ôm đầu, không muốn nói đến vấn đề này nữa: “Anh hai, nhà của em đã sửa xong chưa?”.

“Xong rồi, tất cả đồ đã mua đủ hết rồi. Nhưng anh nói cho em biết, dù ở ngoài thì một tuần vẫn phải về nhà chính đều đặn 3 lần. Nếu không, anh sẽ thuê người hàn kín cửa nhà em lại, không cho em vào trong nữa”.

Tất nhiên, Như Ý không dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ giới hạn của anh hai, cười toe cười toét gật đầu: “Em biết rồi, em sẽ cố gắng, cảm ơn anh hai”.

***

Ngày hôm sau, Như Ý đến cục cảnh sát từ rất sớm, cô hoàn thành xong báo cáo khám nghiệm trước 8h sáng, sau đó mang sang phòng bên cạnh, định đưa cho Nhân Đức.

Tuy nhiên, trong phòng chỉ có một mình Thanh Mai đang làm việc, chỗ ngồi của Nhân Đức trống trơn, trên bàn của anh là một bình hoa cát tường, thế chỗ cho bình hướng dương hôm qua.

Thanh Mai thấy cô đứng ở cửa liền vội vã đứng dậy:

“Em chào chị. Chị cần tìm anh Đức à?”.

Như Ý lắc đầu: “Không, tôi nghe nói chuyên án AX20015 giao cho tổ tư vấn tâm lý thẩm vấn nghi phạm nên mang báo cáo khám nghiệm qua”.

“À”. Thanh Mai ngượng ngùng vuốt thẳng lại tà váy, bẽn lẽn nói với cô: “Em là nhân viên tổ tư vấn tâm lý thế thôi nhưng thực ra cũng chỉ là đang học việc. Phụ trách chính vẫn là anh Đức ạ. Bây giờ anh ấy đang họp cùng đội 4, chị cứ để tài liệu ở đây, lát nữa anh ấy về em sẽ đưa cho anh ấy ngay ạ”.

“Cảm ơn Mai nhé”. Như Ý đưa tài liệu cho cô ta, sau đó liếc nhìn bình hoa trên bàn Nhân Đức một lần nữa rồi mới xoay người rời khỏi.

Sau khi có kết quả khám nghiệm t.ử t.h.i từ Như Ý, Nhân Đức đã nghiên cứu bản báo cáo này rất lâu. Hôm đó, anh cố ý về muộn nhất, chờ đến khi Như Ý từ phòng lab đi ra thì cũng mới ra về.

Cô nghe tiếng khoá cửa ở phía sau mới quay đầu lại, thấy Nhân Đức liền khẽ cười: “Giờ này anh cũng mới về à?”

“Ừ”. Anh đáp: “Mới vừa đọc xong báo cáo khám nghiệm t.ử th.i của em”.

“Anh cảm thấy có sai sót chỗ nào không? Hoặc có chi tiết nào em bỏ quên?”

“Không, tất cả đầy đủ hết rồi”. Nhân Đức cất chìa khoá vào túi, đi về phía cô: “Trong báo cáo, em viết hướng đâm và lực đâm của cả 3 vết thương đều như nhau. Chiều sâu từ cán da.o đến mũi d.ao bằng chiều sâu vết thương trên người nạn nhân?”

Như Ý gật đầu: “Vâng. Với cách thức đâm như vậy, nạn nhân hẳn phải rất bình tĩnh. Không giống như một người muốn tự vệ, mà là muốn hạ s.á.t nạn nhân đến cùng mới thôi. Nếu đ.â.m người khác trong trạng thái hoảng loạn, hẳn sẽ là đâm bừa, không phải nhát nào cũng sâu ngập cán d.a.o và đúng vị trí hiểm như thế”.

Nói đến đây, Như Ý ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Nhân Đức: “Cho nên từ những dấu vết trên t.h.i th.ể nạn nhân, em kết luận cậu ta bị đ.â.m có chủ ý”.

Anh bước song song với cô, khoé miệng khẽ cong lên: “Cảm ơn”.

***

Ngày hôm sau, Lê Thuỳ Dung được đưa tới phòng thẩm vấn. Trải qua hai ngày, tinh thần của cô ta đã khá hơn rất nhiều, không còn run rẩy khóc loạn lên nữa, nhưng sắc mặt vẫn vô cùng nhợt nhạt.

Khi thấy Nhân Đức bước từ bên ngoài vào phòng thẩm vấn, ánh mắt Lê Thuỳ Dung lập tức ngời sáng, giống như nhìn thấy một vị cứu tinh cho mình.

Nhân Đức bình thản như không, anh đến ngồi xuống trước mặt cô ta. Câu đầu tiên anh hỏi: “Hai ngày qua tinh thần cô thế nào? Ổn chứ?”.

“Tôi đỡ hơn rồi. Cảm ơn anh”.

“Vậy tôi bắt đầu hỏi cô một số việc liên quan đến đêm hôm đó nhé?”.

“Vâng”.

Nhân Đức gật đầu, đưa tay ra hiệu cho giám sát viên bên ngoài bật máy thu âm. Khi các thiết bị ghi âm ghi hình đã bật sáng, anh lập tức thẳng lưng, gương mặt tràn đầy cương trực và nghiêm túc:

“Cô và nạn nhân Trần Đức Quang có quan hệ thế nào?”

“Là mẹ kế và con chồng”.

“Trong quá trình chung sống có phát sinh mâu thuẫn gì không?”.

“Có”. Lê Thùy Dung ngượng ngùng cúi đầu: “Từ khi tôi lấy bố cậu ta, cậu ta luôn để ý đến tôi. Lúc không có người thì thường trêu ghẹo tôi, nói mấy câu vô lại. Có lần, cậu ta còn nhìn trộm tôi tắm”.

“Chồng của cô có biết việc này không?”

“Có, anh ấy rất tức giận nên đã đuổi Quang ra khỏi nhà. Không cho phép cậu ta về nhà khi không có mặt anh ấy”.

“Vào đêm ngày 13/5, tại sao cậu ta lại về nhà?”.

Lê Thùy Dung khẽ cau mày một cái, mấy ngón tay vô thức co chặt vào nhau: “Hôm ấy chồng tôi đi vắng, bình thường cậu ta sẽ không được về nhà”. Cô ta nói đến đây lại ngước lên nhìn Nhân Đức, đôi mắt phủ một tầng nước mỏng: “Hôm ấy lịch họp của chồng tôi thay đổi đột ngột, anh ấy ở nhà nhưng Quang không biết. Có lẽ cậu ta nghĩ tôi chỉ có một mình ở nhà nên mới cầm d.a.o đến… định c.ư.ỡng b.ức tôi”.

“Lúc cậu ta đến, cô đang ngủ ở phòng ngủ phụ phải không?”.

Ánh mắt Lê Thùy Dung sượt qua vài tia kinh ngạc, cô ta định lắc đầu, nhưng sau đó lại gật đầu: “Vâng, là phòng ngủ phụ ạ”.

Khi cô ta nói những lời này thì Như Ý từ bên ngoài đi vào, vừa vặn trông thấy Nhân Đức đang hỏi cung Lê Thùy Dung, cũng nghe được câu trả lời của cô ta.

Mấy giám sát viên đã bắt đầu quen với việc bác sĩ pháp y đến học hỏi kinh nghiệm thẩm vấn, cũng chẳng buồn bận tâm đến cô. Như Ý chỉ nhoẻn miệng cười hì hì thay cho lời chào, hai giám sát viên cũng khẽ gật đầu.

Trong phòng thẩm vấn, Nhân Đức tiếp tục hỏi:

“Tại sao hai vợ chồng cô lại ngủ riêng?”.

“Vì tôi đang mang thai, tâm lý thay đổi nên rất khó ngủ, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng làm tôi thức giấc”.

“Lúc kiểm tra hiện trường, chăn gối ở phòng ngủ chính rất hỗn độn, ga giường nhàu nhĩ. Chiếc giường đó rộng 3 mét, dài 2 mét, một người bình thường khi ngủ sẽ không thể sử dụng hết diện tích giường lớn như thế. Cứ cho là khi say giấc sẽ lăn lộn khắp nơi đi, nhưng thời điểm thức dậy của chồng cô là 12h đêm, khi xảy ra á.n mạ.ng, ông ấy nghe tiếng động tức là vẫn chưa say giấc, không thể lăn lộn hết trên một chiếc giường 3 mét được”. Nhân Đức nói đến đây, cũng không hỏi mà trực tiếp dùng câu khẳng định: “Trước đó cô đã ở cùng ông ấy trong phòng ngủ chính phải không?”.

Trước lập luận của anh, Lê Thùy Dung chỉ có thể há hốc miệng. Cô ta tròn mắt nhìn anh vài giây, sau cùng lại lúng túng cúi xuống, ấp úng đáp: “Vâng…”.

“Tại sao trước đó cô không khai chi tiết này?”.

“Tại vì… tôi hơi ngại”. Hai má cô ta đỏ lên: “Tôi đang có bầu, cơ thể không khỏe lắm, bác sĩ dặn hạn chế… chuyện kia… Nhưng tối đó hai vợ chồng không kìm được… nên tôi đã ở bên phòng ngủ chính một lúc rồi mới về phòng ngủ phụ”.

“Con d.a.o gọt hoa quả cán màu xanh là của cô?”

“Vâng”.

“Trong lúc vật lộn với nạn nhân, cô đã chạy đi tìm con dao đó hay là vô tình quờ thấy?”

Lê Thùy Dung thấy Nhân Đức không hỏi có phải Quang lấy con d.a.o đó không mà trực tiếp khẳng định luôn là cô ta, trong lòng càng lúc càng hoảng hốt. Cô ta không dám nói dối, nhưng mấy ngón tay đặt trên bàn lại vô thức co rụt lại nhiều hơn: “Tôi để d.a.o dưới gối. Bình thường tôi hay gặp ác mộng, người ta bảo nên để d.a.o dưới gối để xua đuổi tà ma”.

Nói đến đây, Lê Thùy Dung lại hoảng hốt nhìn Nhân Đức: “Anh công an, tôi không nói dối. Nửa đêm cậu ta vào phòng tôi, ép tôi cởi đồ, tôi sợ quá nên mới chống cự. Lúc giằng co tôi vơ được con d.a.o ở dưới gối nên mới dùng nó đ.â.m cậu ta”.

“Cậu ta nói lời gì đe dọa cô”.

Sắc mặt cô ta thoáng qua vẻ sững sờ, sau đó rất nhanh trở về lại đau khổ như cũ: “Cậu ta nói… Nếu không cho cậu ta làm thì cậu ta sẽ g.iế.t tôi”. Lê Thùy Dung nói đến đây, lại nhào đến nắm lấy bàn tay của Nhân Đức đang để trên bàn: “Anh công an, anh không biết đâu, lúc đó cậu ta đáng sợ lắm, còn say rượu nữa, nói thế nào cũng không nghe”.

“Cô nói thế nào?”

“Tôi nói trong bụng tôi có em của cậu ta. Huhu, tôi sợ lắm. Tôi rất sợ”.

Có được kết quả mình mong muốn, Nhân Đức rút cuộc đã hài lòng, cảm thấy không cần tiếp tục nữa. Anh lạnh lùng rút tay về, sau đó quay đầu ra ngoài, lần này vẫn là ánh mắt hướng thẳng đến chỗ Như Ý đang đứng, dù bên trong cửa kính đó không thể trông thấy được người bên ngoài.

Anh nói: “Tổ tư vấn tâm lý tội phạm đã thẩm vấn xong”.

Giám sát viên nhìn Nhân Đức rồi lại nhìn Như Ý bằng ánh mắt quái đản, sau đó mới quay đầu lại, hắng giọng một tiếng: “Xác nhận tổ tư vấn tâm lý thẩm vấn xong”. Sau đó tắt toàn bộ thiết bị ghi âm và ghi hình.

Lê Thùy Dung thấy anh định bỏ đi liền nhào đến tóm lấy cánh tay áo của Nhân Đức: “Anh công an, tội của tôi có phải ngồi tù không? Tôi đang có thai, tôi không cố ý g.iế.t người, tôi chỉ tự vệ thôi, tôi phải bảo vệ con tôi”.

Nhân Đức lùi người về phía sau hai bước, giọng nói vô cùng lạnh lùng: “Tôi không phải là thẩm phán. Phiền cô về sau đừng chạm vào người tôi”. Sau đó, quay người đi thẳng ra ngoài.

Khi vừa mở cánh cửa từ phòng thẩm vấn đi ra, Nhân Đức mới nhìn thấy Như Ý. Nhưng anh không hề ngạc nhiên mà chỉ nói với cô: “Đi thôi, phát hiện ra manh mối rồi”.

“Anh muốn đến hiện trường?”. Như Ý vội rảo bước theo anh: “Manh mối gì vậy?”.

“Con d.a.o và phòng ngủ”. Nhân Đức vừa đi vừa nói với cô, chân anh khá dài, bước đi rõ ràng rất nhanh, nhưng Như Ý chẳng mấy chốc đã đuổi kịp được anh: “Ban nãy em nghe thẩm vấn từ chỗ nào?”.

“Phòng ngủ và con d.a.o”. Như Ý nói đến đây mới chợt phát hiện ra một chuyện, giọng của cô lập tức cao vυ't: “Em phát hiện ra rồi. Vợ chồng cô ta ân ái xong, muốn chia phòng ngủ riêng lẽ ra phải là người chồng sang phòng ngủ phụ để ngủ. Cô ta đang có thai, thể trạng lại yếu, quan hệ xong rất hạn chế đi lại”.

Cô vừa nói dứt lời thì thấy Thanh Mai lại xuất hiện ngay ở phía hành lang trước mặt. Cô ta nhìn thấy hai người bọn họ đi cùng nhau liền cúi đầu chào hỏi: “Anh Đức, chị Như Ý, hai người đi đâu vậy?”.

Hai người không hẹn mà cùng đồng thanh nói: “Bọn tôi đi ra ngoài”.

“À…”. Vẻ mặt Thanh Mai lập tức trở nên cứng ngắc ngượng ngùng, cô ta rõ ràng rất xấu hổ, nhưng vẫn lịch sự giữ nụ cười trên môi: “Vâng ạ”.

Như Ý không bận tâm đến cô ta, tiếp tục thẳng hướng đi ra cửa, Nhân Đức cũng đi theo ngay sau cô. Đợi khi anh đến gần mình, Như Ý tiếp tục nói: “Còn về con d.a.o, em vẫn chưa hiểu lắm”

“Vì em không sợ ma”. Anh nói nửa đùa nửa thật.

Như Ý bĩu môi: “Em cũng sợ ma lắm đấy bác sĩ Đức, ngủ một mình em sợ lắm”. Câu tiếp theo, cô định nói mấy lời xằng bậy tán tỉnh anh, nhưng lại nghĩ đến Thanh Mai có thể là bạn gái anh, Như Ý không thể mặt dày trơ trẽn gạ gẫm người đàn ông của cô gái khác như vậy, cuối cùng lại đành thôi.

Nhân Đức hơi cau mày chờ đợi câu nói tiếp theo của cô, nhưng thấy Như Ý không có ý định nói tiếp, anh đành chuyển chủ đề khác: “Giả sử em thường xuyên gặp ác mộng, em sẽ để d.a.o ở đâu?”

“Ở đầu giường em ngủ”.

“Ừ, ở đầu giường em ngủ”. Nhân Đức lặp lại lời nói của Như Ý lần nữa.

Bước chân Như Ý chợt khựng lại, cô quay đầu nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng kinh ngạc: “Phòng ngủ của cô ta phải ở bên phải mới đúng. Tại sao con d.a.o lại ở bên phòng ngủ bên trái? Giả sử nửa đêm nạn nhân vào phòng muốn cư.ỡ.ng bức cô ta, thế thì tại sao cậu ta lại vào đúng phòng ngủ phụ? Rõ ràng cậu ta không biết bố mình ở nhà”.

Nhân Đức gật đầu: “Vì cậu ta không biết bố mình ở nhà nên theo tâm lý thông thường sẽ phải vào phòng ngủ chính tìm cô ta. Hoặc nếu có vào đến phòng ngủ chính mà thấy bố mình trong đó, hẳn cậu ta sẽ phải bỏ về ngay. Nhưng Trần Đức Quang không về mà đi thẳng một mạch đến phòng ngủ phụ, điều này có nghĩa cậu ta đã được thông báo địa điểm từ trước”.

“Nhưng kiểm tra điện thoại và máy tính của Lê Thùy Dung không hề có cuộc gọi đi”.

“Cho nên?”. Nhân Đức dừng bước, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt phảng phất sự khích lệ khó che giấu.

Như Ý từ trước đến nay đều vô cùng, vô cùng thích ánh mắt này của anh, cô cười toét miệng, vênh mặt nói: “Cho nên bây giờ chúng ta đến hiện trường, tìm chiếc điện thoại mà cô ta đã dùng để liên lạc với nạn nhân”.

Nhân Đức cũng khẽ cong môi: “Đồng thời cũng nên thực nghiệm lại để khẳng định kết luận báo cáo khám nghiệm của em”.

“Em nhiều thời gian rảnh rỗi lắm. Khám nghiệm t.ử t.hi em cũng nhớ như in. Đi cùng anh không vấn đề gì”. Như Ý nhanh như con thỏ trèo lên xe anh, ngồi vào ghế phụ. Nhân Đức cũng nhanh chóng vòng sang ghế lái rồi nổ máy xe đi thẳng đến hiện trường.

Lúc ngồi yên vị trên xe, Như Ý mới chợt phát hiện ra tablo trước mặt có một tập tài liệu về chuyên án AX20015, có lẽ Nhân Đức đã mang về nhà tranh thủ nghiên cứu, sáng nay định mang đến cục cảnh sát nhưng lại bỏ quên trên xe.

Cô quay đầu nhìn anh: “Bản phân tích tâm lý tội phạm của chuyên án AX20015 kia hả anh?”.

“Ừ”. Anh rẽ phải, không nhìn cô, chỉ thản nhiên “ừ” một tiếng.

“Em xem được không? Để học hỏi kinh nghiệm ấy”.

“Cũng được”.

Như Ý mỉm cười, nhanh tay lấy tập tài liệu đó xuống, lại kéo theo cả mấy tờ giấy bên dưới cũng bị trượt ra. Như Ý nhanh tay đỡ lấy, liếc qua thì thấy đó là hồ sơ của Thanh Mai nộp vào tổ tư vấn tâm lý. Nhân Đức là tổ trưởng nên phải có lý lịch của cô ta.

Như Ý không khách sáo nhìn thông tin trên hồ sơ của Thanh Mai, thấy ghi trên đó là tên trường đại học Harvard của Mỹ, khoa Tâm lý học. Ở dưới còn có một mục ghi rất rõ ràng: Người hướng dẫn thực tập là Hoàng Nhân Đức.

Như Ý đọc đến đây liền sửng sốt quay sang nhìn anh: “Anh với Mai học cùng một trường à?”

Nhân Đức vẫn tập trung lái xe, bình thản trả lời cô: “Ừ, là đàn em khóa dưới của tôi hồi còn học Đại học. Mai chỉ tốt nghiệp cử nhân, tôi học tiến sĩ nên được phân công hướng dẫn cô ấy. Sau khi về nước, thỉnh thoảng vẫn liên lạc để trao đổi bài vở”.

Lần đầu Nhân Đức nói dài như vậy, mặc dù không giải thích rõ mối quan hệ của anh với Thanh Mai, nhưng năm từ “thỉnh thoảng vẫn liên lạc” đã đủ nói lên rằng anh với cô ta chỉ là mối quan hệ bạn bè bình thường rồi.

Bởi vì có ai yêu nhau mà thỉnh thoảng mới liên lạc chứ?

Trong lòng Như Ý vui mừng đến mức nở cả một rừng hoa, miệng cũng như bị ai kéo căng, cười toe cười toét. Cuối cùng cô không nhịn được, bật cười thành tiếng: “Ồ, thì ra cùng là sinh viên một trường, chẳng trách ăn ý đến như vậy”.

Nhân Đức không bận tâm đến mấy lời trêu chọc của cô, chỉ thản nhiên nói một tiếng: “Cũng tạm”.